Chương 123:
Tuyết. Lạc biết Phương Diệc Ngôn là người tốt nên càng không muôn làm phiên anh. Nhưng bị nhốt ở đây và mất tự do làm thỏ Tuyết Lạc thật sự khó chịu. Làm sao đây? Có nên nhờ Phương Diệc Ngôn giúp hay không?
Phương Diệc Ngôn vẫn chưa rời đỉ, anh lang thang bên ngoài sân của biệt thự nhà họ Phong, thỉnh thoảng lại nhìn lên trên lầu.
Nghe cách nói của người giúp việc thì Tuyết Lạc vẫn đang ở Phong gia. Chỉ là có vài nguyên nhân khó nói gì đó mà người giúp việc không để anh gặp mặt Tuyệt Lạc. Nhìn cách nói chuyện ngập ngừng vừa nãy của người giúp việc căng khiến Phương Diệc Ngôn càng thêm nghi ngờ.
Nhìn thấy Phương Diệc Ngôn ở dưới lầu đã lâu vẫn chưa rời đi, Tuyết Lạc cảm thấy có chút vui mừng. Cô mở cửa số nhỏ trên vách, thò nửa đầu ra, nhỏ giọng thì thầm: “Phương Diệc Ngôn… Phương Diệc Ngôn…”
Phương Diệc Ngôn nghe thấy tiếng gọi của Tuyết Lạc, nhưng không biệt nó đến từ đâu: “Tuyết Lạc… Tuyết Lạc…”
“Phương Diệc Ngôn, tôi đang ở trên lâu.. , tạng ba. Anh nhỏ tiêng một chút.”
Tuyết Lạc hạ giọng xuống, Sợ nó sẽ đả động đến dì An và quản gia Mạc, đồng thời cô còn sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Phong Lập Hân.
May mắn thay, tên ác ma Phong Hàng Lãng không ở nhà.
Phương Diệc Ngôn ngắng đầu lên nhìn tầng thượng trên tầng ba. Quả nhiên, anh nhìn thấy một bóng người đang chuyển động ở đó. Đê Phương Diệc Ngôn có thể nhìn rõ mình, Tuyết Lạc bật đèn trong phòng lên.
“Tuyết Lạc… Tuyết Lạc.” Nhìn thấy người trên sân thượng tầng ba quả thật là Lâm Tuyết Lạc, Phương Diệc Ngôn vô cùng phần khích và vui mừng.
“Tuyết Lạc, em vẫn ồn chứ?” Phương Diệc Ngôn đau khổ hỏi.
Bản thân cô còn khỏe không? Tốt mà lại có thê bị nhôt như một tù nhân như vậy sao?
Nhưng Tuyết Lạc vẫn gật đầu trả lời: “Tôi vẫn ổn… Cảm ơn anh đã đến thăm, anh về đi.”
Cuôỗi cùng, Tuyệt Lạc vẫn không muốn nói ra khốn cảnh của bản thân.
Cô không muốn làm phiền Phương Diệc Ngôn vì chuyện riêng của mình.
Cô đã nói rõ quan hệ của bọn họ với mẹ Phương, cô phải lấy cái gì để nhờ Phương Diệc Ngôn giúp đây?
“Tuyết Lạc, có phải em bị nhót ở tầng ba đúng không?” Phương Diệc Ngôn nhận ra điểm kỳ quặc. Tuyết Lạc nhìn không giống người bị ốm gì cả.
Nếu Tuyết Lạc không bị bệnh, vậy sao lúc nãy người giúp việc lại lây cớ bị bệnh đề anh và Tuyết Lạc không gặp được nhau?
Có lẽ câu trả lời duy nhất là Tuyết Lạc đã bị nhốt trong đó và mắt đi tự do.
“Không, không có! Tôi đang ở trên lầu ba để ngắm sao. Phương Diệc Ngôn, anh mau về đi, nhớ giúp tôi xin phép.”
Tuyết Lạc lẳng sang chuyện khác.
Cô chỉ mong Phương Diệc Ngôn nhanh chóng rời khỏi đây, tuyệt đối không thê đề Phong Hàng Lãng nhìn thây. Người đàn ông bạo lực đó, khổng biết lát nữa anh ta lại làm ra chuyện đáng sợ gì nữa.
“Nếu em không bị nhốt thì hãy xuống đi, anh có cái này cho eml” Phương Diệc Ngôn vẫn kiên trì.
“Phương Diệc Ngôn, mau về đi..
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!