Chương 456:
Ánh mắt Tùng Cương lướt qua gương mặt điện trai của Phong Hàng Lãng, không đáp mà hỏi ngược lại: "Anh đoán xem?”
"Anh bị thương đến thế này, cần gì phải đoán nữa?" Phong Hàng Lãng không giỗng đang chê giêu, mà hơn cả chê giêu. “Tôi có một món quà tặng anh, bên trong túi vải đặt trong chiêc việt dã dưới lầu! Có hứng thú thì nhìn qua một chút!” Tùng Cương không trực tiếp đáp lại lời chế giễu của Phong Hàng Lãng.
"Có manh mối của con cá lớn kia chưa?" Đây là việc Phong Hàng Lãng quan tâm nhát.
"Không cói”
Tùng Cương trả lời đơn giản, ngắn gọn, không chút do dự. Phong Hàng Lãng nhíu đôi mày anh tuân: Tùng Cương càng
trả lời quyết đoán, anh lại càng sinh nghi.
Không lẽ anh ta giấu giếm mình cái gì?
"Nghỉ ngơi cho tốt! Cho anh nghỉ phép một tháng!" Phong Hàng Lãng đứng dậy.
“Tạm thời giữ Lam Du Du bên cạnh!
Phòng khi cần đến!”
Khi Phong Hàng Lãng quay người rời đi, sau lưng truyền đền câu nỏi đầy ấn ý của Tùng Cương.
Tùng Cương biết Phong Hàng Lãng là người đàn ông cực kỳ thông minh, câu nói này, anh ta đương nhiên hiểu được. Bước chân Phong Hàng Lãng dừng lại trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt vài giây mới rời khỏi. Anh không truy hỏi. Tùng Cương manh môi liên quan đến con cá lớn kia nữa.
Nếu như Tùng Cương không muốn chủ động nói cho anh biết, anh ép cũng không được!
Ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt, Phong Hàng Lãng dặn dò Diệp Thời Niên mây câu.
Cảm thấy thạnh nẹp trên cánh tay thật sự rất bắt tiện, mấy lời khuyên bảo của bác sĩ cũng không có tác dụng, Phong Hàng Lãng buộc bác sĩ phải tháo nẹp ra, thay vào đó là một miêng băng đơn giản.
Bác sĩ chỉ có thê dặn dò Phong Hàng Lãng không được cử động quá mạnh ở cảnh tay phải, nêu không vêt thương lành lại có thể bị biến dạng.
Phong Hàng Lãng mắt điếc tai ngơ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!