Chương 54: Cô chính là người phụ nữ mà Phong Hàng Lãng cưới về?
Phong Hàng Lãng đã đi được ba ngày rồi. Mọi chuyện ở nhà họ Phong vẫn diễn ra tốt đẹp.
Tuyết Lạc chỉ có thể biết được tình hình ăn uống của Phong Lập Hân qua lời kể của dì An.
Còn cô vẫn bị bác sĩ Kim và quản gia Mạc chặn bên ngoài cửa. Cô thật sự rất muốn chất vấn hai người họ: Tại sao một người vợ như cô lại không thể vào thăm chồng mình? Ai cho họ quyền từ chối cô vào phòng trị liệu chứ? Nếu như nói đến người giám hộ, thì về mặt pháp lý, người vợ là cô đây phải là người giám hộ thứ nhát của Phong Lập Hân mới đúng.
Bị những lời nói chính nghĩa của Tuyết Lạc quấn lấy, quản gia Mạc chỉ có thể nói rằng lần này là bởi đại thiếu gia Phong Lập Hân không muốn gặp cô.
Thật ra mỗi ngày Phong Lập Hân đều nhìn em dâu Tuyết Lạc của mình bình an vô sự qua camera ở phòng khách, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ rồi. Phong Lập Hân không muốn gặp Tuyết Lạc, phần nhiều là do tâm lý tự ti. Một người đàn ông từng xuất sắc cao quý, giờ đây lại bị tàn tật do bỏng lửa, đến cuộc sống hàng ngày cũng không thẻ tự lo liệu được, Phong Lập Hân thật sự không muốn thể hiện mặt yếu đuối của mình trước mặt Tuyết Lạc.
Còn có một điều nữa, Phong Lập Hân cảm thấy bản thân mình không lâu nữa sẽ rời xa thế giới này, cần gì phải để lại bóng ma tâm lý trong lòng em dâu Tuyết Lạc? Phải hiểu rằng khuôn mặt bây giờ của anh vốn không thể cho người khác xem được.
Tại sao Phong Lập Hân lại đột nhiên không muốn gặp mình chứ? Lần trước khi cô đi cùng anh tới đại hội cổ đông tuyên bố chủ quyền ở tập đoàn Phong Thị, Phong Lập Hân còn vô cùng quan tâm chăm sóc cô, sao giờ nói không muốn gặp thì là không muốn gặp cô nữa? Khoảng thời gian mười ngày này đã khiến Phong Lập Hân thay đồi lớn đến vậy sao? Vì Lam Du Du, đến vợ chính thất là cô anh cũng không cần nữa, mà chỉ muốn chết cùng Lam Du Du? Nhưng quan trọng là, Lam Du Du vẫn còn sống mài Nếu như Phong Lập Hân biết Lam Du Du vẫn còn sống, thì có phải anh sẽ khôi phục sự tự tin với cuộc sống hay không? Có phải sẽ không cần trị liệu theo cách cơ bản một cách tiêu cực mỗi ngày không? Nếu như tin Lam Du Du vẫn còn sống có thể khiến Phong Lập Hân lấy lại được tự tin và yêu mến cuộc sống, chắc chắn Tuyết Lạc sẽ không hề do dự mà nói cho anh! Còn về người vợ là cô đi đâu về đâu đã không còn quan trọng nữa rồi. Vì tính mạng của Phong Lập Hân quan trọng hơn bắt cứ thứ gì! Nhưng trong phút chốc, Tuyết Lạc lại nhớ đến lời Phong Hàng Lãng dặn trước khi đi. Tin này, nếu không phải trường hợp bát đắc dĩ thì không được nói ra, hiểu không? Hiển nhiên, Phong Hàng Lãng là người quan tâm đến tính mạng của Phong Lập Hân nhát trên thế giới này.
Nhưng tại sao hắn lại giắu Phong Lập Hân tin Lam Du Du vẫn chưa chết nhỉ? Lẽ nào chuyện đó có điều gì khó nói? Nhưng bất cứ những gì khó nói, cũng không thể quan trọng hơn tính mạng của Phong Lập Hân! Tuy rằng Tuyết Lạc không biết được giữa hai người họ, và quan hệ vi diệu của Phong Lập Hân với Lam Du Du, nhưng cô vẫn quyết định nghe lời Phong Hàng Lãng, sẽ không tùy tiện nói tin Lam Du Du còn sống ra ngoài. Vì không có ai quan tâm đến mạng sống của Phong Lập Hân hơn Phong Hàng Lãng cả. Hắn có điều cần giấu diễm chắc chắn là có nguyên nhân gì đó mà cô không biết.
Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, ba ngày nay, Tuyết Lạc luôn cảm thấy mình không sao phấn chấn ` nÓI.
Phong Hàng Lãng đã rời khỏi nhà họ Phong được ba ngày rồi nhưng lại bặt vô âm tín. Đến một cuộc điện thoại cũng không có. Có lẽ hắn có gọi về, nhưng chẳng qua không gọi cho cô thôi. Tuyết Lạc có thể khẳng định rằng, ba ngày nay Phong Hàng Lãng không thể nào không biết chút tin gì về anh cả Phong Lập Hân của mình được.
Một mình hắn ở bên ngoài, kiêu ngạo như một ông lớn, cũng không biết hắn có ăn no ngủ kĩ không nữa…
Trời ơi, cô đây là đang lo lắng cho an nguy của hắn hay là bận tâm đến con người này? Tuyết Lạc nghĩ ngợi, lo lắng cho an nguy của Phong Hàng Lãng cũng là nghĩa vụ của một người chị dâu mà.
Khoảng tám giờ tối, dì An hầu hạ Phong Lập Hân ăn tối xong liền xuống tầng.
“Dì An, Lập Hân ra sao rồi, tối nay có ăn được nhiều không?” Tuyết Lạc vừa quan tâm hỏi han, vừa nhìn chiếc đĩa trong tay dì An.
Trong đĩa chỉ thấy phần thức ăn lỏng đã vơi đi một phần ba, những món khác như bánh bông lan, nước rau quả gần như là không động vào.
“Vẫn vậy, mỗi bữa đại thiếu gia chỉ chịu ăn một ít, sức ăn đối phó không chết mà sống cũng không nổi.” Dì An thở dài.
Trong lòng Tuyết Lạc bỗng nhiên vô cùng khó chịu: “Dì An, dì có thể khuyên quản gia Mạc với bác sĩ Kim, để con vào giúp Lập Hân ăn cơm được không? Cơ thể anh ấy rất yếu, lại không chịu bồi bổ, như vậy chỉ khiến bệnh tình của anh ấy nặng hon thôi.” Nhưng dì An lại lắc đầu: “Đến sự uy hiếp của nhị thiếu gia cũng chả có tác dụng, có lẽ lời của cháu cũng không có hề hắn gì đâu. Với cả, đại thiếu gia vẫn còn tự ti lắm, sao có thể chịu gặp con chứ!” “Nhưng con đã gặp Lập Hân rất nhiều lần rồi! Con đã quen với dung mạo của anh ấy rồi mà.” Tuyết Lạc giải thích.
Dì An ngây ra, dường như lúc này bà mới phát hiện mình vừa lỡ miệng điều gì đó. Nhưng may mà phu nhân không nghe ra.
“Đúng rồi phu nhân, ba ngày này nhị thiếu gia có gọi điện cho con không?” Dường như nhớ đến điều gì đó, dì An đột nhiên hỏi.
“Không ạ. Anh ấy cũng không gọi cho dì và quản gia Mạc sao?” Tuyết Lạc hỏi ngược lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!