Chương 607:
Từ khuôn mặt méo mó của Subakwe có thể thấy, anh ta đã bị thương vì cú kéo ngược của Nghiêm Bang, gân, như toàn bộ cánh tay của anh ta sắp bị Nghiêm Bang cắt đứt. Nghiêm Bang là kẻ hụng ác, cũng là kẻ tàn nhân! Anh ta rât máu lạnh.n Đột nhiên, Subakwe hét lên hai tiếng về phía Lam Du Du, nói bằng tiếng Thái, Nghiêm Bang không thê hiệu được.
Nhưng đại khái không có gì khác đó là bảo Lam Du Du chạy đi Nhưng Lam Du Du lại không nỡ rời khỏi Phong Hàng Lãng đang nằm bắt động trên giường. Cô ta biết nhất định Nghiêm Bang đã cho Phong Hàng Lãng uống thuốc không sạch sẽ gì đó. Thế nên anh mới không biết gì về tiếng đánh nhau và la hét xung quanh mình.
"Phong Hàng Lãng, anh mau tỉnh lại gi? Tên lưu manh Nghiêm Bang này muốn làm nhục anh!”
Lam Du Du không rời đi, không nỡ rời đi. Cô ta hét lên một cách điên loạn với Phong Hàng Lãng đang say trên giường. Nhưng Phong Hàng Lãng trên giường năm bất động, Có lẽ trong sáu tháng qua, đây là giãc ngủ an ồn duy nhật của anh.
Tháy gọi Phong Hàng Lãng cũng không tỉnh, Lam Du Du vội vàng xông đến, có gắng đánh thức anh.
Nhưng Nghiêm Bang không muốn cô ta đên gân Phong Hàng Lãng.
Nghiêm Bang buộc phải nới lỏng tay đang giữ chặt Subakwe. ra, không hề thương hương tiếc ngọc đá vào eo Lam Du Du...
Nếu cái chân này, thực sự đá vào eo Lam Du Du, thì cô ta nếu không chết thì cũng sẽ tàn phế.
Sức mạnh đôi chân của Nghiêm Bang, không phải I là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Chứ đừng nói đến một người phụ nữ mềm yêu như Lam Du Du.
Lúc đánh nhau với Nghiêm Bang, Subakwe mới biết sự lợi hại của Nghiêm Bang, anh ta nghiêng người vê phía trước, dùng cơ thê của mình chăn trước mặt Lam Du Du.
Sau cú đá mạnh này, Subakwe kéo cơ thê của Lam Du Du kéo bay ra ngoài hai ba mét.
Lam Du Du đau đên mức nghiên răng chịu đựng, nhưng tên thì nôn ra máu.
Điều đó đủ đề chứng minh cú đá của Nghiêm Bang hung hãn như thế nào.
Nhìn thấy Lam Du Du vẫn muốn lao về phía Phong Hàng Lãng ở trên giường, Subakwe thực sự bắt lực chỉ có thê dùng cán dao đánh vào cô cô ta, sau đó làm cho Lam Du Du choáng váng rồi bỏ chạy khỏi phòng.
Nghiêm Bang không đuổi theo. Cũng quá lười đề đuôi theo! Anh quay đầu nhìn Phong Hàng Lãng vân đang ngủ say trên giường, nở nụ cười âm áp.
"Vân là nhóc con! Đều vì cậu mà đánh thành như vậy, cậu vân còn có thể ngủ sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!