Ngồi trên xe đi ra ngoài, Trình Ngữ Lam khó chịu ra mặt, cô bây giờ như tù nhân của Mộ Duật Hành. Anh nói là bảo tài xế đưa đi nhưng không chỉ thế anh còn cho thuộc hạ đi theo, chẳng lẽ anh nghĩ cô đi tìm Dương Hữu Bằng nữa sao?
Trình Ngữ Lam đi làm tóc, cô quyết định cắt bỏ mái tóc dài của mình. Nhìn mình qua gương cô khá hài lòng với mái tóc ngang vai.
Sẵn lúc được đi ra ngoài nên Trình Ngữ Lam về nhà thăm ba mẹ, cô ở chơi đến gần chiều thì mới ra về.
Đứng trước tủ quần áo của cô, Trình Ngữ Lam thở dài không biết mình nên mặc chiếc đầm nào cho thích hợp, đồ của cô toàn là những trang phục kín đáo, không sexy quyến rũ như Mạc Kỳ Vân.1
Hai mắt của Trình Ngữ Lam mở to như sục nhớ ra chuyện gì đó. Cô đi lại tủ quần áo mà Mộ Duật Hành lúc trước đã mua cho cô mở ra xem thử.
Woa, toàn là đồ hiệu không nha....
Nhưng rất nhanh sau đó mặt của Trình Ngữ Lam nhăn lại khi nhìn thấy tất cả những chiếc đầm đều rất hở hang, không hở trước cũng hở sau, đã vậy còn ngắn ngủn. Vậy là Mộ Duật Hành thích kiểu người ăn mặc sexy sao?
Vậy tại sao anh lại yêu cô?
Chắc tại cô quá xinh đẹp...1
Nghĩ vậy, Trình Ngữ Lam nở nụ cười đầy thỏa mãn.
Trình Ngữ Lam tùy tiện lấy một chiếc váy đi vào phòng tắm. Nhìn mình trước gương cô tặc lưỡi khen ngợi nhan sắc xinh đẹp và vóc dáng siêu chuẩn của mình.
Nhìn cũng gợi cảm quá đi mất...
Chỉ là thử váy thôi, chứ ở nhà ăn mặc như thế này thì có phải cô vấn đề rồi không.
Trình Ngữ Lam đi lấy chiếc đầm rộng thoải mái ra mặc. Hôm nay cô chính thức dẹp những bộ pijama vào trong góc tủ. Thay vào đó cô sẽ mặc những trang phục mà Mộ Duật Hành mua cho cô.
Mộ Duật Hành về phòng, thấy Trình Ngữ Lam cứ đứng trước gương xoay qua xoay lại mà làm anh buồn cười, hôm nay cô bị gì thế?
- Sao thế?
Mộ Duật Hành ôm lấy cô từ phía sau, cúi xuống hôn vào bờ vai mịn màng của cô, tay từ từ di chuyển lên trên bóp nhẹ ngực cô.1
- A... đừng...
Mộ Duật Hành dường như không nghe mà đưa tay luồn vào trong, trong đầu của anh xuất hiện ngay bầu ngực căng mọng của Trình Ngữ Lam.
- Em lại không nghe lời, anh đã bảo không được mặc đồ lót.
Hai má của Trình Ngữ Lam ủng hồng, chụp lấy bàn tay hư hỏng của anh lại không cho làm loạn nữa.
- Đây là ban ngày mà.
- Ừm, anh không thích tóc dài, sau này em cứ để như thế này.
Trình Ngữ Lam gật đầu như đã hiểu. Cô biết tại sao anh lại không thích tóc dài vì nó có liên quan đến Dương Hữu Bằng.
- Những chuyện cũ tốt nhất em hãy quên đi, anh chỉ có thể nhẹ nhàng với em lần này, lần sau thì đừng trách anh.
- Duật Hành, thật ra hôm qua em và Hữu Bằng...
- Đừng nhắc tên đó trước mặt anh, anh đã bảo em quên, em nghe không rõ à?
Anh lớn tiếng nói...
Tâm trạng của Mộ Duật Hành vốn dĩ đã không tốt nên khi nghe Trình Ngữ Lam nhắc đến Dương Hữu Bằng thì anh đã khó chịu lớn tiếng với cô.
- Em chỉ muốn giải thích...
- Em không cần phải giải thích gì cả. Anh chỉ cần em chứng minh rằng hiện tại, tương lai em toàn tâm toàn ý với anh.
- Chứng minh làm sao đây?
Hai tay của Trình Ngữ Lam bấu chặt chiếc váy, mặt cũng đỏ bừng lên do xấu hổ khi trong đầu của cô nghĩ ngay đến chuyện đó...1
- Hôm nay anh đi ra ngoài chắc khuya lắm mới về, hoặc có thể không về.
- Anh đi đâu vậy?
Trình Ngữ Lam xoay người lại nhìn anh. Hai hôm nay cô thấy Mộ Duật Hành rất lạ, chẳng lẽ anh đã chán cô, muốn đá cô đi rồi sao?
- Công việc.
Mộ Duật Hành nói xong thì bỏ đi vào phòng tắm. Bây giờ việc của ba anh là trên hết, anh phải tìm ra người đã cùng với Bạch Nhạn ám sát ba anh.1
Trình Ngữ Lam đi lại giường ngồi xuống. Sao anh lại thái độ đó với cô? Khi nãy cô chỉ muốn giải thích với anh rằng hôm qua giữa cô và Hữu Bằng không có đi quá giới hạn.
Nhưng khi anh nghe ba chữ ' Dương Hữu Bằng ' thì liền nổi nóng khó chịu với cô...
Mộ Duật Hành đi ra ngoài với một thân vest đen. Nhìn anh thật là mạnh mẽ, vẻ đẹp ma mị đầy cuốn hút...
- Anh đi.
- Ừm...
Mộ Duật Hành cầm lấy bả vai cô, cúi xuống đặt lên trán của cô một nụ hôn thật kêu. Sau đó tiến xuống phía dưới, hôn vào đôi môi ngọt ngào của cô rồi mới rời đi
...
Buổi chiều thật là mát mẻ thoải mái, không khí lại vô cùng trong lành. Trình Ngữ Lam ra vườn tưới hoa, sau đó ngắm những bông hoa sắp sửa nở rộ, đôi khi buông bỏ chấp nhận hiện tại cũng là một loại vui vẻ gì đó...
Một lúc sau, từ ngoài cổng chiếc xe của mẹ anh lái vào. Trình Ngữ Lam nhìn thấy trong lòng khá hồi hộp căng thẳng, không biết mẹ anh lại muốn làm gì với cô...
- Mẹ mới đến, Duật Hành anh ấy ra ngoài rồi ạ.
- Tôi đến tìm cô.
- Dạ...
Mẹ anh đi vào nhà ngồi xuống sofa, Trình Ngữ Lam định đi vào trong pha trà cho bà nhưng bà đã ngăn lại.
- Không cần, tôi nói với cô vài câu rồi sẽ đi ngay.
- Dạ...
- Tôi không hiểu sao Duật Hành lại yêu cô đến mù quáng như vậy, chấp nhận tha thứ hết cho cô.
Trình Ngữ Lam cúi mặt, bây giờ cô chẳng biết nói gì với bà...
- Dù gì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi nên tôi sẽ cho cô một cơ hội để chuộc lỗi vì chúng ta đều là phụ nữ và vì con trai tôi.
- Mẹ cứ nói, con sẽ làm được.
- Tôi muốn cô sinh con cho Duật Hành. Cô đồng ý chứ?
- Con đồng ý, nhưng mà... nhưng mà khi nào có thai con không biết.
Trình Ngữ Lam cúi gầm mặt, sinh con thì một mình cô cũng đâu thể sinh được. Còn nữa, đứa bé đến lúc nào sao cô biết được...
- Ngày mai tôi sẽ đem thuốc bổ đến cho cô uống, chỉ cần cô đồng ý là được.
- Vâng ạ.
- Còn nữa, cô phải xin nghĩ việc ở Dương thị và ở nhà chăm sóc cho Duật Hành. Đặc biệt tôi không muốn chuyện đó lại một lần nữa xảy ra. Nếu không tôi đảm bảo ba mẹ, em trai và cả tên người yêu cũ của cô đều không sống yên với tôi.
Đôi mắt của Trình Ngữ Lam đỏ hoe lên. Mẹ của anh cũng thật là đáng sợ y như anh vậy. Cứ lấy người thân và cả Dương Hữu Bằng ra uy hiếp cô.
- Vâng, con hiểu rồi.
...