- Không quen biết?
Dương Hữu Bằng bật cười chua sót, cả hai yêu nhau nhiều đến như vậy mà cô đành lòng nói rằng coi như không quen biết.
Những hình ảnh, những kỷ niệm vẫn còn đó chỉ có lòng người là thay đổi.
Trình Ngữ Lam đã thay đổi...
- Lam, chúng ta cùng nhau rời đi đi được không? Anh và em bỏ hết tất cả mọi thứ ở đây, đến một nơi không ai tìm thấy chúng ta.1
Dương Hữu Bằng cầm lấy bả vai của Trình Ngữ Lam, ánh mắt khẩn thiết nhìn cô...
Cuộc sống của anh không có cô cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả, cô là tất cả đối với anh.
- Hữu Bằng, anh mau buông em ra. Ở đây có rất nhiều người, họ sẽ nhìn thấy.
Trình Ngữ Lam vung mạnh tay của Dương Hữu Bằng ra rồi lùi ra xa anh. Cô sẽ không để cho sai lầm lần trước lại tái hiện.
- Vậy thì sao? Là Mộ Duật Hành cướp em từ tay anh.
- Thế à?
Một giọng nói trầm ấm đầy quyền lực, nham hiểm của Mộ Duật Hành vang lên. Hai tay đút vào túi quần âu, nhếch môi cười nhạt, dáng vẻ rất bình tĩnh không một chút tức giận nhìn cả hai.
- Duật Hành...em...
- Tôi muốn nói chuyện với anh.
Dương Hữu Bằng nhìn vào đôi mắt sắc bén của Mộ Duật Hành. Anh đã nhiều lần hẹn gặp, nhưng không lần nào Mộ Duật Hành đồng ý gặp anh, đây chính là cơ hội tốt nhất.
- Giữa tôi và cậu thì có chuyện gì để nói.
Mộ Duật Hành nhướn mày.
- Anh muốn gì mới có thể buông tha cho Ngữ Lam?
- Cậu nghĩ tôi thiếu thứ gì?
- Anh đừng nghĩ tôi sẽ sợ anh.
- Sợ hay không tương lai không ai biết được. Ngữ Lam, chúng ta đi thôi.
Tiếng giày cao gót của Trình Ngữ Lam vang lên, trong lòng của cô đau không tả nổi khi nhìn thấy Dương Hữu Bằng vì mình mà đau khổ như vậy.
Cô muốn anh quên cô, tìm một người con gái khác cùng anh đi đến suốt đời.
Xin lỗi anh, Hữu Bằng. Kiếp này em phụ anh rồi...
Bàn tay của Mộ Duật Hành đặt ngay eo cô, kéo sát vào người rồi ôm cô bước đi, không cho cô một giây phút nào nhìn lại Dương Hữu Bằng.
Dương Hữu Bằng đứng chôn chân tại chỗ, vươn đôi mắt đỏ au nhìn người con gái mình yêu rời đi cùng với người đàn ông khác mà anh chẳng thể làm gì được...
Bên ngoài Mộ Duật Hành tỏ ra cao ngạo, tâm bình lặng như nước nhưng bên trong anh đang sôi sục cơn tức giận. Anh chỉ vừa đi ra ngoài một lát thì cô đã bỏ đi tìm Dương Hữu Bằng, vứt bỏ mặt mũi sĩ diện của anh sang một bên.
Hình như anh nhẹ nhàng với cô, nên cô cho rằng anh lúc nào cũng bỏ qua cho cô...Nhưng không, hôm nay anh sẽ cho cô biết thế nào là làm anh tức giận.
Mộ Duật Hành ôm cô đi lại bàn ngồi xuống, anh cầm lấy ly rượu uống cạn một hơi.Trình Ngữ Lam nhìn thấy thì đã biết rằng anh đang rất nóng giận nhưng cố gắng kiềm chế...
- Anh, em...
- Im lặng, tốt nhất em nên im lặng.
Trình Ngữ Lam trưng bộ mặt giận dỗi quay sang hướng khác. Im lặng? Mỗi lần xảy ra chuyện anh đều bảo cô im lặng và không nghe cô giải thích dù chỉ một lời.
Dù lúc trước cô có làm sai thật nhưng cô đã dặn lòng sẽ ở bên anh, bằng chứng là cô đã thay đổi rất nhiều...1
Hôm nay cô gặp Dương Hữu Bằng chỉ để hỏi anh về vụ Mộ Duật Hành bị ám sát có phải do anh làm hay không? Và điều quan trọng là cô muốn khuyên anh hãy quên cô, tìm một hạnh phúc mới, và cũng nhắc nhở anh đừng chống đối với Mộ Duật Hành vì chỉ làm hại đến bản thân gia đình.
- Mộ thiếu, tôi kính ngài một ly.
Một cô gái từ phía xa đi đến, dáng vẻ rất kiêu ngạo hóng hách và đặc biệt vô cùng quyến rũ đi lại gần cả hai. Cô là con gái cưng của ông trùm Hắc Long, ông là đối tác làm ăn của ba anh ngày xưa và bây giờ ông đã giao lại toàn bộ quyền lực cho cô con gái nhỏ này.
' Keng '
- Được, chú Tô vẫn khỏe chứ?
- Ba tôi vẫn khỏe, cảm ơn anh.
Mộ Duật Hành và Tô Mịch cùng nhau uống cạn ly rượu. Trình Ngữ Lam mím môi nhìn rồi hất mặt sang hướng khác, điệu dạng như chẳng quan tâm đến.
Tô Mịch bỏ đi, Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam cũng đứng dậy ra về với lý do anh có công việc gấp. Nhưng thật ra là anh chẳng còn hứng thú với buổi tiệc, anh đang hứng thú với một việc khác...
Ngồi trong xe, cửa kích hạ xuống để gió thổi vào, mái tóc của cô bay lung tung chẳng ra kiểu dáng gì nữa, nhưng cô chẳng quan tâm đến mà cứ chăm chăm nhìn ra ngoài suy nghĩ về những mối quan hệ bên ngoài của Mộ Duật Hành.
Bên anh có quá nhiều những cô gái xinh đẹp, tài giỏi...vậy liệu sau này anh có chung tình với một mình cô không, trong khi cô chỉ là một người con gái bình thường.1
Đang trong dòng cảm xúc thì Trình Ngữ Lam bị Mộ Duật Hành kéo mạnh ngã vào lòng anh, một bên dây áo vì thế mà tuột xuống bắp tay.
- Em lại suy nghĩ về thằng đó? Trình Ngữ Lam, em luôn làm trái lời tôi.
Mộ Duật Hành nghiến răng ken két, ánh mắt vô cùng hung tợn, bàn tay cũng siết chặt làm Trình Ngữ Lam đau đớn.
- Không có, anh làm em đau.
- Không bằng em làm trái tim của tôi đau.
- Duật Hành, trước khi anh phán tội ai cũng phải nghe người đó giải thích chứ. Anh đừng cho lúc nào mình cũng đúng, những gì mình thấy là sự thật.
- Được, vậy em giải thích đi.
- Khi nãy em gặp Hữu Bằng chỉ để hỏi về vụ ám sát của anh, và muốn khuyên anh ấy từ bỏ em. Chỉ thế thôi, còn anh muốn tin hay không thì tùy.
- Tùy? Được, hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là chọc điên tôi.
Chiếc xe lái vào trong biệt thự, Mộ Duật Hành bước xuống vác Trình Ngữ Lam trên vai đi lên phòng ngủ, không cho cô một cơ hội nào phản kháng.
Hai tay của Trình Ngữ Lam liên tục đánh vào lưng anh, liên tục vùng vẫy nhưng chẳng bao giờ làm lại với sức của anh.
Không phải cô không muốn cho anh nhưng anh đang làm cô đau, và cô biết chuyện đó còn đau hơn nữa.
- Bỏ xuống, bỏ em xuống.
Mộ Duật Hành bây giờ như ai bịt tai anh lại, anh chẳng còn nghe một lời nói nào của cô mà hung hăng đi lên phòng.
Vào phòng, Mộ Duật Hành quăng mạnh Trình Ngữ Lam xuống giường, vừa đưa tay cởi áo vest vừa nhìn cô với ánh mắt chứa đầy dục vọng và tức giận.
- Anh định làm gì?1
....
❤ Vote... Vote.... Vote ❤1