Sau một đêm cuồng nhiệt vận động mạnh trên giường thì cơ thể của Trình Ngữ Lam rã rời, đau nhức khắp nơi.
Nhìn sang bên cạnh thì không thấy Mộ Duật Hành đâu. Thầm nghĩ trong lòng chắc anh đã xuống nhà ăn sáng.
Trình Ngữ Lam thở dài ngồi dậy, cuộc sống như thế này tuy là rất sung sướng nhưng mà không làm gì cũng phát chán. Cứ như mình là người vô dụng, sống bám vào chồng trong khi mình có khả năng làm ra tiền.
Nhưng biết làm sao đây, cái tên Mộ Duật Hành chết bầm đó đâu cho cô đi làm...1
Trình Ngữ Lam vào phòng tắm vscn rồi xuống nhà ăn sáng. Vừa bước xuống đã thấy anh và Sở Mặc đang nói gì đó với nhau, sắc mặt của anh cũng trở nên rất nghiêm trọng.
Trình Ngữ Lam chầm chậm đi lại, cô nghe loáng thoáng là Sở Mặc đã tìm được hai tên thuộc hạ năm đó của Bạch Nhạn, người giết ba anh.
- Họ nói gì?
- Họ bảo không biết, chỉ làm theo mệnh lệnh. Nhưng họ khẳng định là Bạch Nhạn có nhận tiền của một người để ám sát ông Mộ. Bạch Nhạn một phần vì tiền, một phần vì cảm thấy ông Mộ chướng mắt nên đã ra tay.
- Số tiền là bao nhiêu?
Bàn tay của Mộ Duật Hành gõ gõ lên đùi, híp mắt nhìn ra bên ngoài. Vậy những gì trong bức thư viết là sự thật?
Vậy người gửi bức thư đó là ai?
Tại sao không gửi đến cho anh, mà gửi đến cho ông Lăng?
- 300 triệu USD
Mộ Duật Hành nhếch môi cười, nụ cười lạnh ngắt chứa đầy sự nguy hiểm như đã đoán được là ai....
Một số tiền khá lớn không phải ai cũng có được. Nhưng chỉ có một người có đầy đủ động cơ, và tài chính...
- Đủ rồi, tha cho họ đi và cũng không điều tra nữa.
- Lão đại, ngài từ bỏ?
Mộ Duật Hành nhướn mày. Ông trời thật sự không phụ lòng người, lúc anh đã muốn từ bỏ thì là lúc anh lại điều tra ra người đó.
Nhưng chuyện gì cũng phải thật cẩn thận, anh phải đặt sự an toàn của Trình Ngữ Lam lên trên hàng đầu.
- Cậu về trước đi.
Mộ Duật Hành biết Trình Ngữ Lam đang đứng phía sau mình. Cho cô biết nhiều quá cũng không tốt, như vậy cô sẽ lo lắng bất an đủ thứ trên đời.
- Vâng.
Sở Mặc gật đầu rồi đứng dậy bỏ đi. Đi theo Mộ Duật Hành ngần ấy năm chẳng lẽ anh không hiểu ý tứ trong câu nói hay biểu cảm trên gương mặt của Mộ Duật Hành.
- Anh, đã điều tra ra rồi sao?
Trình Ngữ Lam ngồi xuống sofa, trịnh trọng hỏi anh.
- Chưa, vào ăn sáng thôi. Hai tuần nữa chúng ta sẽ đi Bali hưởng tuần trăng mật.
Mộ Duật Hành mỉm cười, ôm cô đứng dậy, hôn vào gò má ửng hồng của cô.
Trình Ngữ Lam lúc nào cũng xinh đẹp, dù không trang điểm cũng vậy, đẹp đến động lòng người.
Trình Ngữ Lam mở miệng định trách móc anh đêm qua thì chợt nhìn thấy một bàn tay của anh đang quấn băng gạc...
Anh bị thương sao? Tối qua cô đâu nhìn thấy, chẳng lẽ sáng sớm anh đã đánh nhau với người khác? Nhưng ai lại dám đánh nhau với anh thế? Không mất mạng thì cũng tàn phế...
- Anh.. anh bị sao vậy?
Cô cầm lấy bàn tay đang bị thương của anh, gương mặt không giấu được lo lắng xót xa.
- Anh không sao.
- Người đó thế nào rồi?
- Hửm? Là ai?
- Thì người đánh nhau với anh í.
Trình Ngữ Lam cảm thấy thật tội nghiệp, nếu như anh bị thương thế này thì chắc người đó đã vào quan tài...1
- Ngốc quá.
Mộ Duật Hành bật cười vỗ vào trán của cô. Cô gái ngốc này thật biết cách làm cho người khác vui vẻ. Anh bây giờ đâu thích đấm đá, nếu chướng mắt thì tặng vài viên đạn vào đầu...
Như vậy, nhanh và gọn.
Cả hai vào ăn sáng, ăn sáng xong thì cùng nhau xem một bộ phim tình cảm...
Đôi khi cuộc sống chỉ cần những điều đơn giản như vậy thôi. Cuộc sống của Mộ Duật Hành đã quá sóng gió rồi, anh cũng cần một giây phút bình yên hạnh phúc bên người con gái anh yêu.
Buổi chiều, Mộ Duật Hành nghe điện thoại của Lãnh Huyết xong thì bỏ đi ra ngoài. Nằm một mình buồn chán, thế là Trình Ngữ Lam quyết định đi tưới hoa.
Trình Ngữ Lam định sau khi đi Bali về cô sẽ xin Mộ Duật Hành cho phép cô đi làm, ở nhà thật sự rất chán, tối ngày cứ quanh quẩn nơi đây làm cô rất tù túng khó chịu.
Đang suy nghĩ thì Trình Ngữ Lam chợt nhìn thấy một ông lão ăn xin đang đứng bên ngoài cổng nhìn vào bên trong nhà. Tay chân lem luốc, tóc tai rũ xuống che đi hết khuôn mặt...1
Người này là ai?
- Cho tiền ông ấy và bảo ông ấy đi đi, đợi Duật Hành về không tốt đâu.
Trình Ngữ Lam nói với thuộc hạ.
- Phu nhân, ông ta bảo muốn gặp thiếu gia.
- Hả, gặp Duật Hành ư? Ông ta là ai?
Thuộc hạ của anh lắc đầu, khi nãy anh cũng đã cho ông một số tiền và bảo ông rời đi vì nơi đây không phải ai muốn xuất hiện cũng được...
Nhưng ông lão đó nhất quyết không chịu rời đi và muốn gặp Mộ Duật Hành cho bằng được.
Thế là anh cũng không dám ngăn cản, để ông lão đó ở bên ngoài chờ Mộ Duật Hành đi về.
- Mở cổng cho ông lão đó vào nhà đi.
- Không được đâu phu nhân.
Trình Ngữ Lam nhíu mày, phải rồi, Mộ Duật Hành rất khó tính, anh không cho phép ai lạ mặt bước vào nhà của anh.
Trình Ngữ Lam cũng không muốn làm khó nữa, cô chạy vào nhà lấy nước và bánh đem ra cho ông, chắc ông đang rất đói và khát.
- Phu nhân, để tôi đem.
- Không sao đâu, mở cổng giúp tôi đi.
Trình Ngữ Lam được thuộc hạ mở cổng. Cô liền đi ra nhìn ông, dáng vẻ tiều tụy, tóc tai bạc phơ nhìn rất đáng thương...
- Ông, cháu có đem bánh và nước cho ông.
- Cô là vợ của Mộ Duật Hành à?
- Vâng, ông tìm anh ấy ư? Ông là ai?
- Tôi là.....1