Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi - Huỳnh Thiên Kỳ

Ánh nắng len lỏi vào căn phòng, Trình Ngữ Lam nhíu nhẹ mày tỉnh giấc. Ngước mặt lên nhìn Mộ Duật Hành, thấy anh vẫn còn đang ngủ say. Trái tim nhỏ bé của cô khẽ đập rộn ràng, không thể phủ nhận rằng anh rất đẹp trai. Thân hình lại vô cùng sắn chắc, mạnh mẽ...

Không kìm lòng được. Trình Ngữ Lam đưa tay sờ vào sóng mũi cao vút của anh, sau đó dừng lại ở bờ môi hư hỏng rồi bất giác mỉm cười.

- Ngủ mà cũng đẹp như vậy sao?

- Tất nhiên!

Mộ Duật Hành đột ngột mở mắt ra, khẽ nhếch môi cười, bàn tay hư hỏng đặt ở mông cô bóp mạnh lấy một cái....

Trình Ngữ Lam ngượng chín mặt, cúi mặt dụi vào ngực anh làm nũng. Anh đã thức khi nào vậy chứ? Làm xấu hổ quá đi mất...

- Đừng có ức hiếp người ta.1

- Sao nỡ ức hiếp em. Anh đang yêu thương em đấy.

- Em muốn đi tắm.

Trình Ngữ Lam ngồi dậy, phía dưới truyền đến cơn đau rát. Không biết đêm qua Mộ Duật Hành đã lấy sức ở đâu mà hì hục cả đêm, dù cô có van xin như thế nào anh cũng không buông tha.1

- Anh bế em, có lẽ em không đi nổi.

Mộ Duật Hành bế ngang cô lên đi vào phòng tắm.Trình Ngữ Lam liền trừng mắt với anh, mở miệng trách móc anh.

- Là ai làm hả? Anh không biết thương người ta gì hết.

Đặt Trình Ngữ Lam vào bồn tắm, anh xả nước ấm và cho chút tinh dầu vào để cho cô cảm thấy dễ chịu hơn. Sau đó anh cũng bước vào với cô.

Trong bồn tắm xa hoa, rộng lớn, Mộ Duật Hành dựa người về sau chậm rãi xoa xoa bã vai của cô, nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này...

- Em đói bụng quá à.

Trình Ngữ Lam lay lay người anh. Hôm qua cô chỉ ăn một ít, đã vậy còn bị anh hành cả đêm.

- Em ngâm mình đi, anh đi đặc thức ăn.

Trình Ngữ Lam vui vẻ gật đầu...

Từ làn nước đứng dậy, cô nhìn thấy thân hình trần trụi của anh hai má liền đỏ ửng, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt...

Cái thứ đó của anh thật kinh khủng!

Có cần to và dài như vậy không? Có thể nào nhỏ lại một chút cho cô bớt đau hơn không?

Miên man suy nghĩ, đôi mắt của cô khẽ cụp xuống, hai tay bấu chặt vào nhau khi nghĩ đến nó từng đăm vào rất nhiều người phụ nữ, cơ thể của anh cũng không phải một mình cô nhìn thấy.

- Tức quá đi mất.

Hơn 20 phút sau, Trình Ngữ Lam đi ra ngoài, khuôn mặt ủ rũ không có một chút sức sống. Cơn đói bụng cũng không còn nữa mà biến thành cơn ghen...

Cô đang ghen với quá khứ phúng túng của anh!

- Sao thế? Còn đau sao?

- Không có.

- Vậy ăn sáng đi, ăn sáng xong anh đưa em đi chơi.

Trình Ngữ Lam ngồi xuống sofa ăn sáng, còn Mộ Duật Hành thì giúp cô sấy tóc. Tiếng máy sấy ù ù bên tai, bàn tay to lớn của anh chạm vào da đầu của cô, tâm trạng của cô liền có chút thoải mái hơn...

- Anh? Khi nào chúng ta về? Chúng ta đã ở đây hơn hai tuần rồi.

- Em muốn về à?

- Không.

- Vậy khi nào chán thì về.

- ---------------

Sau một ngày đi chơi mệt mỏi, buổi tối cả hai nằm trên giường ôm ấp nhau, nghe anh kể về chuyện tình cảm của ba mẹ anh ngày trước.

Tuần trăng mật lần này rất có ý nghĩa với Trình Ngữ Lam. Nó gắn kết tình cảm của anh và cô, khiến cô hiểu rõ trái tim mình có ai và muốn gì, khiến cảm xúc của cô dâng lên mãnh liệt như buổi sáng bình minh.

- Ngữ Lam, đến hiện tại em có còn muốn ly hôn không?

- Anh chán em rồi ư?

Trình Ngữ Lam khẽ cong môi cười, kê đầu lên ngực trái của anh, cảm giác thật bình yên...

- Em còn yêu Dương Hữu Bằng không?

- Còn thì sao? Mà không còn thì sao? Hửm?

Ánh mắt của Mộ Duật Hành buồn man mát, sâu thẳm như hồ không đáy. Còn ư? Chẳng lẽ cô ở bên cạnh anh chỉ là thể xác, trái tim đã gửi trao ở một nơi nào khác... không phải anh.1

Nhưng mọi thứ đều là anh tự mình chuốc lấy. Anh câm hận ông Hà, nhưng khi nhìn lại những gì bản thân mình làm, anh thấy rất buồn cười vì giữa anh và ông đều cùng là một loại người...

Chắc có lẽ thời gian bên cô đã đủ rồi, anh cũng nên trả tự do cho cô, anh cũng không nên ích kỷ như vậy nữa.

- Nếu em còn yêu Dương Hữu Bằng, anh sẽ trả tự do cho em.1

Hai hàng chân mày của Trình Ngữ Lam hơi chau lại, trả tự do ư? Nếu là ngày trước khi nghe anh nói vậy chắc cô sẽ vui mừng đến phát khóc...

- Cho anh thêm năm tuần nữa... vì năm nay anh muốn mừng sinh nhật cùng em.1

Trình Ngữ Lam ngước mặt lên nhìn anh, rõ ràng cả hai đang rất vui vẻ, sao tự nhiên anh lại nói những lời như vậy? Cô thật sự không hiểu.

- Anh sao thế?

- Anh nhận ra một điều, yêu một người là để cho người đó hạnh phúc. Cảm ơn em thời gian vừa qua đã cho anh biết hạnh phúc là như thế nào.1

Hốc mắt của Trình Ngữ Lam trở nên đỏ au, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh. Chẳng lẽ những gì thời gian vừa qua cô thể hiện anh không cảm nhận được? Hay là anh có mục đích khác?

Muốn trả tự do cho cô để anh quang minh chính đại đến bên người phụ nữ khác!

Trình Ngữ Lam đẩy mạnh anh ra, bước xuống giường lấy quần áo bỏ vào vali. Cô muốn rời khỏi đây, cô không muốn nhìn thấy tên đáng ghét này nữa.

Rõ ràng đã ăn sạch người ta xong rồi nói muốn trả tự do. Nghe có vẻ rất cao thượng, nhưng anh đang muốn trả tự do cho cô để anh được thoải mái đến với Tô Mịch.1

- Ngữ Lam...

Mộ Duật Hành đi lại gần cô. Gương mặt, ánh mắt hiện lên hai chữ bất lực. Anh chỉ muốn nghe những lời trong lòng của cô, muốn xác định rằng cô có còn yêu Dương Hữu Bằng hay không? Có muốn bên anh trọn đời hay không?

- Anh quá đáng lắm...anh lúc nào cũng làm theo ý mình. Anh muốn cưới thì cưới, muốn bỏ thì bỏ ư? Em là cái gì, em là con người chứ không phải đồ vật.

- Anh chỉ muốn biết em có còn yêu....

- Anh đừng có ngụy biện nữa. Anh thích Tô Mịch, anh muốn bỏ em để cùng với Tô Mịch.

- Không có.

- Anh rõ ràng có.

Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Mộ Duật Hành tự mắng mình ngu, đang yên đang lành tự nhiên muốn làm người tốt, muốn làm người bao dung để rồi bị Trình Ngữ Lam hiểu lầm...1

Đúng là làm người tốt thật sự rất khó!

- Phải, lúc trước em sai. Em sai khi đã chấp nhận kết hôn với anh nhưng vẫn còn yêu Hữu Bằng. Em sai khi đối xử lạnh nhạt thờ ơ với anh, làm trái lời anh... vậy nên bây giờ anh chán ghét em phải không?

- Anh chưa bao giờ chán ghét em, anh rất yêu em.

Mộ Duật Hành cầm lấy bả vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của cô.

- Em không còn yêu Hữu Bằng nữa.

- Anh tin em, anh luôn tin em.

Mộ Duật Hành kéo nhẹ cô ôm chặt vào lòng. Chỉ cần là cô nói, anh sẽ chọn cách luôn tin tưởng, dù sự thật phía sau có tàn nhẫn đến đâu cũng vậy.

Trình Ngữ Lam cũng vòng tay ôm lấy eo anh, dụi mặt vào ngực anh khóc thút thít....

Sao anh lại có thể đáng ghét như thế. Rõ ràng người ta đã cố gắng thay đổi rất nhiều, cố gắng quên đi những chuyện của quá khứ, cùng anh hướng đến tương lai...

Thậm chí bây giờ trái tim của cô cũng đã hướng về anh, một lòng với anh.

- ---------------

VOTE.....VOTE....VOTE❤1
Nhấn Mở Bình Luận