- Mẹ xin lỗi cục cưng của mẹ.
Lúc này, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Trình Ngữ Lam ngẩng mặt lên nhìn, cô hy vọng là Mộ Duật Hành bước vào, nhưng kết quả đã khiến cô thất vọng.
- Ngữ Lam, uống sữa rồi ngủ sớm đi con.
Bà Trình mang ly sữa đi vào, lúc bà bước vào thì bà mới sực nhớ ra rằng đây là phòng riêng của vợ chồng cô, bà quên mất gõ cửa trước khi đi vào đây...
Nhưng may mắn là Mộ Duật Hành không có ở trong phòng.
Bà Trình quyết định ở lại đây vài hôm để chăm sóc cho cô. Thấy cô cứ buồn bã một mình, không chịu ăn uống, lại thêm Mộ Duật Hành lạnh nhạt nên bà không an tâm về nhà.
- Mẹ để trên bàn đi.
Trình Ngữ Lam lau sạch nước mắt, sau đó cất tờ giấy siêu âm vào trong ngăn kéo rất cẩn thận.
- Con uống hết ly sữa mẹ mới yên tâm.
Trình Ngữ Lam đứng dậy đi lại sofa ngồi cạnh bà. Mấy hôm nay nhìn thấy bà vì cô mà lo lắng, ăn ngủ không yên, sức khỏe giảm sút làm cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
- Mẹ về với ba đi, con không sao đâu.
- Vài hôm nữa mẹ về.
Trình Ngữ Lam gật đầu, cầm lấy ly sữa lên uống cho bà yên tâm, mặc dù cô không muốn uống một chút nào.
Uống xong, bà Trình mang ly sữa ra khỏi phòng và dặn dò cô nghỉ ngơi sớm..
Lên giường nằm xuống chờ đợi Mộ Duật Hành về phòng. Cả ngày hôm nay anh không nói với cô một câu, không có một cử chỉ nào quan tâm cô, thậm chí một cái liếc mắt cũng không dành cho cô...
Làm cô cảm thấy tủi thân vô cùng!
Hơn 10 giờ tối, Trình Ngữ Lam đợi mãi cũng không thấy anh về phòng. Thế là cô quyết định xuống bếp pha sữa mang lên thư phòng cho anh.
Đứng bên ngoài thư phòng, Trình Ngữ Lam mím môi nhìn vào cánh cửa
Có nên đi vào hay không?
Qua một lúc đấu tranh tâm lý, Trình Ngữ Lam quyết định mở cửa đi vào. Cô không thể để mối quan hệ của cả hai ngày càng xa cách, ngày càng không thể cứu vãn được.
Hé cửa nhìn vào bên trong, cô thấy Mộ Duật Hành đang ngã người về sau ghế. Trên mặt bàn có chai rượu và ly rượu đang uống dở. Ánh mắt đăm đăm nhìn vào trong bức tường lạnh ngắt, chất chứa nhiều suy nghĩ buồn phiền.
Trình Ngữ Lam bước vào, quay người lại đóng cửa rồi chầm chậm tiến lại gần anh.
- Duật Hành, anh đừng uống rượu, nó không tốt cho sức khỏe đâu... Em...em có pha sữa cho anh.
Trình Ngữ Lam cắn cắn môi, bàn tay nhỏ đặt ly sữa xuống bàn trước mặt anh.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười nhạt, đưa mắt nhìn vào gương mặt xinh đẹp, sạch sẽ không một chút son phấn của cô.
- Tôi không quen uống sữa, cũng không quen được người khác chăm sóc, quan tâm như vậy.1
Người khác ư?.
Nước mắt uất ức rơi xuống...
Cô là vợ anh, sao anh có thể thốt ra những lời như vậy?
Anh hết yêu, hết thương cô rồi sao?
Hai bàn tay nhỏ bấu chặt vào nhau, khuôn mặt đỏ lên như đang kiềm nén cảm xúc, đôi mắt to tròn long lanh ngập nước nhìn anh.
- Anh đừng tàn nhẫn như vậy nữa được không?
- Người tàn nhẫn là ai? Là em chứ không phải là tôi.1
Mộ Duật Hành đứng dậy, đút hai tay vào trong túi quần. Gương mặt của anh không có một chút ấm áp nào cả mà trở nên lạnh lẽo, xa cách làm Trình Ngữ Lam vô cùng đau đớn.
Trình Ngữ Lam quýnh quáng lau đến ôm chặt lấy thắt lưng của anh. Cô nhớ mùi hương, nhớ vòng tay, nhớ hơi ấm, và đặc biệt nhớ nụ hôn của anh đến muốn phát điên...
Mộ Duật Hành đứng yên, không đẩy cũng không ôm cô. Anh hờ hững, lạnh nhạt đến mức khiến trái tim cô tê dại.
Không thể để như vậy, Trình Ngữ Lam nhướn người lên, ôm lấy gương mặt yêu nghiệt của anh hôn lung tung lên đó...
Nhưng kết quả cũng không khá hơn là mấy, anh vẫn giữ thái độ như vậy với cô...
Quả thật khi cô làm vậy, trái tim của anh cũng có chút run rẩy nhưng thứ anh cần nhất bây giờ đó chính là câu nói ' em yêu anh ' của cô.
- Duật Hành, sao anh không chịu tin tưởng em. Em bị Dương Hữu Bằng gài bẫy thật, em không muốn đến đó đâu.
Trình Ngữ Lam hét toáng lên, cô thật hết chịu nổi, cô oan ức đến mức sắp phát điên lên rồi.
Mộ Duật Hành đẩy nhẹ cô ra, đi lại bàn làm việc kéo ngăn kéo lấy điện thoại của cô quăng lên trên mặt bàn.
- Em nói với tôi những gì? Em kiểm tra điện thoại của mình xem.
Mặt mày của Mộ Duật Hành trở nên hung tợn hơn bao giờ hết...
Cô giải thích với anh rằng có người gửi những hình ảnh và video của anh cùng với phụ nữ thân mật với nhau nên cô mới vào khách sạn kiểm chứng. Nhưng khi nhân viên khách sạn gửi túi xách về nhà, anh kiểm tra không thấy một tin nhắn nào cả. Chưa dừng lại ở đó, nổi đau đớn tăng lên gấp bội khi anh phát hiện cô để hình ảnh của cô và Dương Hữu Bằng chụp chung với nhau trong ví tiền.1
Bây giờ anh nên làm gì với cô đây?
Tha thứ?
Anh có thể, anh sẵn lòng tha thứ cho cô nhưng hiện tại anh không muốn giữ một người không yêu mình bên cạnh.
Như vậy quá mệt mỏi!
Anh thật sự rất mệt!
Trình Ngữ Lam khó hiểu nhìn anh, anh nói như vậy là có ý gì?
- Trình Ngữ Lam, em nói đi, em muốn gì?
Mộ Duật Hành mất bình tĩnh, đi lại nắm lấy bả vai của cô, đôi mắt đỏ ngầu như muốn thiêu đốt cô.
- Duật Hành, anh sao vậy? Anh đang làm em đau.
Mộ Duật Hành buông lỏng bàn tay ra. Làm cô đau, anh cũng đau vậy. Vậy lúc cô làm trái tim của anh đau, cô có đau không?
Chắc có lẽ là không!
Trình Ngữ Lam như hiểu ra chuyện gì đó, cô vội vàng đi lại cầm lấy điện thoại của mình lên xem...
Hai mắt của cô mở to ra khi trong điện thoại không còn tin nhắn hôm đó nữa.
Là ai đã xóa? Là Dương Hữu Bằng ư?
Khốn nạn, thật khốn nạn mà!1
- Duật Hành, rõ ràng hôm đó có người gửi tin nhắn đến cho em. Em không có nói dối, cũng không có phản bội anh, mấy tháng qua chẳng lẽ anh không hiểu.
Giọng nói trở nên nghẹn ngào. Những hình ảnh vui vẻ hạnh phúc, những giây phút triền miên ngọt ngào bên nhau như cuốn phim tái hiện lên trong đầu cô...
Trái tim của cô bỗng chốc co thắt, hơi thở như tắt nghẹn, nước mắt không ngăn được mà chảy dài xuống gương mặt.
- Được, em sẽ chứng minh cho anh thấy.