Đêm đến là lúc nỗi nhớ, nỗi buồn lên ngôi. Màn đêm đen bao chùm, mùi khói thuốc lá nồng nặc, lan tỏa khắp căn phòng trống rỗng yên tĩnh đến đáng sợ. Mộ Duật Hành ngã lưng về sau, híp mắt nhìn chăm chăm một hướng, ngón tay thon dài đưa điếu thuốc lên miệng rít lấy một hơi, sau đó phun ra một làn khói trắng dày đặc.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ. Mới hạnh phúc đây, nhưng bây giờ lại chia xa, mỗi người một nơi....
Tất cả đều là do anh sao?
Nếu như anh không ép buộc cô kết hôn với mình thì chắc bây giờ cô đã có một gia đình êm ấm, hạnh phúc...
Anh sai rồi!
Ánh mắt của Mộ Duật Hành khẽ nhìn xuống những tấm ảnh trên bàn làm việc, đây là những tấm ảnh của cả hai chụp lúc đi hưởng tuần trăng mật. Nụ cười xinh đẹp, rạng rỡ. Ánh mắt to tròn, trong veo làm lòng anh xao xuyến nhưng cũng đau nhói thấu tận tâm can.
Chưa lúc nào anh hết yêu cô, anh yêu cô nên mới giận cô....
Giận cô tại sao không nói yêu anh?
Dụi tàn điếu thuốc, Mộ Duật Hành nhướn người lấy điện thoại trên bàn làm việc bấm gọi cho Sở Mặc...
- Alo.
- Cậu đến đây một chút.
- Vâng.
Hơn 20 phút sau truyền đến tiếng gõ cửa, Sở Mặc khí thế ngang tàn bước vào.
- Lão đại, có chuyện gì sao?
- Cậu cho người điều tra về Mạc Kỳ Vân, tại sao lại mồ côi, trước đây từng ở đâu?
Mộ Duật Hành đứng dậy, đi lại tủ rượu lấy hai chiếc ly và một chai rượu đem đến.
Rót rượu vào hai ly, sau đó đẩy tới cho Sở Mặc.
- Uống đi.
- Ngài nghi ngờ Lãnh Huyết?
Sở Mặc ngồi xuống ghế, cầm ly rượu lên uống một ngụm nhìn Mộ Duật Hành.
- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi cũng vì một người phụ nữ mà thê thảm như thế này.
Mộ Duật Hành cười nhạt, ánh mắt sâu hút chất chứa nhiều điều bí ẩn và mệt mỏi.
Cả ngày hôm nay bình lặng suy nghĩ mọi việc, anh phát hiện ra nhiều điều đáng nghi ngờ...
Sở Mặc gật gật đầu, quả thật mấy ngày hôm nay anh nhìn thấy Lãnh Huyết rất quan tâm Mạc Kỳ Vân, cả hai còn có những cử chỉ và ánh mắt rất thân mật...
Nhưng nếu Mạc Kỳ Vân yêu Lãnh Huyết vậy thì hợp tác với Dương Hữu Bằng để làm gì?
Để nhận lại cái chết ư?
Mạc Kỳ Vân đâu ngu xuẩn đến thế!
Và đây cũng chính là một dấu hỏi to đùng trong đầu của Mộ Duật Hành, làm anh suy nghĩ mãi cũng không ra...
- Ừ... cậu liên hệ với luật sư Trần giúp tôi, bảo ông ta giúp tôi làm thủ tục ly hôn.
- Ngài muốn ly hôn ư?
Sở Mặc hơi giật mình, khó hiểu. Khó khăn lắm Mộ Duật Hành mới có được Trình Ngữ Lam, vậy tại sao bây giờ lại từ bỏ như vậy?
- Nếu điều đó làm cho cô ấy vui vẻ và thoải mái. Tôi cũng quen rồi, chắc có lẽ ông trời định sẵn tôi phải cô đơn đến già.
- Lão đại, theo tôi thấy phu nhân thật lòng yêu ngài.
Mộ Duật Hành lắc đầu bất lực, nở nụ cười đầy chua xót đứng dậy đi lại cửa sổ ngắm cảnh đêm...
Yêu anh ư?
Những câu nói của cô hôm qua vẫn còn vang vọng trong đầu anh...
' Cuộc hôn nhân này sẽ không có nếu như anh không uy hiếp tôi '
Chỉ là uy hiếp thôi, chứ cô chưa bao giờ tự nguyện ở bên cạnh anh, đến cả bây giờ cũng vậy.
Dù anh đã cố gắng rất nhiều, cho cô những gì anh có, làm mọi thứ cô muốn, nuông chiều theo những cảm xúc của cô, nhưng rồi tất cả cũng không bằng ba chữ ' Dương Hữu Bằng '.
Anh sợ, anh sợ cảm giác mất mát. Nỗi đau mất con vẫn còn đau âm ỉ trong lòng anh. Chắc có lẽ cả đời này anh cũng không bao giờ quên khoảnh khắc biết mình được làm ba...
* Cạch
Cánh cửa thư phòng đột ngột mở ra, Mộ Duật Hành và Sở Mặc đều quay đầu nhìn người đang bước vào.
- Này, tôi có phải là ma đâu.
Lăng Lập Thành quát lên.
- Tôi xin phép ra về.
Sở Mặc cúi đầu và rời đi.
Lăng Lập Thành gật đầu, sau đó hết sức tự nhiên đi lại sofa ngồi xuống nhìn Mộ Duật Hành với ánh mắt thương xót.
Anh vừa được làm ba, con của anh lại yếu nên anh hiểu được cảm giác mất con của Mộ Duật Hành tồi tệ, đau khổ đến mức nào.
- Cậu qua đây làm gì?
- Mấy hôm nay tôi bận không qua được, bây giờ qua tâm sự chia buồn với cậu.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười, đi lại tủ lấy ly rót rượu cho Lăng Lập Thành.
- Tôi chỉ uống một ít thôi, vợ tôi đang... ờ đang ngủ... cô ấy không cho tôi uống rượu.
- Cậu đúng là sợ vợ.
Ánh mắt của Lăng Lập Thành khinh thường lộ rõ nhưng cũng không nói gì.
- Vợ cậu đâu rồi?
- Bỏ đi rồi.
Lăng Lập Thành nhướn mày, phụ nữ khi giận là bỏ nhà đi hết sao? Anh tưởng chỉ có một mình vợ anh chứ?
- Cậu định như thế nào?
- Ly hôn.
Lăng Lập Thành gật gật đầu như đồng ý. Quả thật hôn nhân nếu không có tình yêu thì như sống trong địa ngục. Hôn nhân là để hạnh phúc chứ không phải để giày vò đối phương...
Cuối cùng cả hai đều đau khổ.
Lúc bắt đầu Mộ Duật Hành đã sai!
- Ai rồi cũng phải ly hôn thôi, nhưng nó không quá tồi tệ đâu, thời gian sẽ xóa sạch hết tất cả. Trên đời này đâu thiếu phụ nữ, chỉ là cậu chưa tìm được một người thích hợp và thật lòng yêu cậu.
Mộ Duật Hành cười nhạt. Thích hợp, thật lòng ư?
Liệu anh có tìm được không? Quá trễ, đã quá trễ rồi. Trái tim đầy sẹo của anh đã chai lì, không thể chung nhịp đập với bất kỳ ai.