Nếu như lần này cô bỏ đi, rất có thể cả hai sẽ kết thúc. Anh sẽ sang Pháp, bỏ cô một mình ở nơi đây.
Nhưng nghĩ việc, cô thật sự rất ngại và rất tiếc. Cô thích đi làm kiếm tiền, cô không muốn phụ thuộc vào anh, cô sợ một ngày nào đó anh sẽ khinh thường mình.
Trình Ngữ Lam thở dài bực tức, đặt mạnh điện thoại xuống bàn rồi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân....
Bước xuống nhà, Trình Ngữ Lam nhìn thấy Mộ Duật Hành đang ngồi đọc báo ở sofa. Khuôn mặt của anh không tỏ một thái độ gì cả và cũng không có một chút gì gọi là muốn làm hòa với cô.
- Duật Hành, anh định đi Pháp định cư sao?
- Điều đó quan trọng với em ư?
- Anh nói như vậy nghe được sao? Anh có thấy mình quá đáng không? Em là vợ anh, anh muốn đi đâu cũng phải hỏi qua ý kiến của em.
Hốc mắt có chút đỏ, trong lòng như ai càu xé, Trình Ngữ Lam cũng không muốn cãi nhau với anh nhưng thật sự anh rất quá đáng, mọi việc anh luôn tự quyết định và áp đặt vào cô.
Anh muốn cô cứ suốt ngày ở nhà và sinh con cho anh, anh có bao giờ nghĩ cho cảm giác của cô không? Anh có biết cô muốn gì không?1
Mộ Duật Hành tức giận quăng mạnh tờ báo xuống bàn, đứng dậy đối diện với cô..
- Tôi quá đáng ư? Ừ, tôi lúc nào cũng quá đáng, chỉ có Dương Hữu Bằng của em là không quá đáng...
* Bốp1
Trình Ngữ Lam vung tay tát thẳng vào mặt anh. Nước mắt tủi thân, uất ức rơi xuống lã chã....
Dương Hữu Bằng? Lúc nào anh cũng lấy Dương Hữu Bằng ra soi mói cô. Ai chẳng có quá khứ, ai chẳng có mối tình đầu. Chẳng lẽ anh không có, ừ thì anh không có nhưng anh từng lên giường với rất nhiều người phụ nữ.
Mộ Duật Hành nghiến chặt hàm răng, khé môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhòa đầy sự thất vọng.
- Em...
Trình Ngữ Lam đau lòng, bàn tay run run sờ lên mặt anh, nhưng anh đã vô tình dứt khoát gạt đi...
- Đừng thương hại tôi, tôi không cần. Em nghĩ không có em, tôi sẽ không sống được à? Làm em thất vọng rồi Ngữ Lam.1
Lời nói cay đắng của Mộ Duật Hành như con dao đâm vào tim cô...
Ừ, cô có quan trọng gì với anh đâu!
Không có cô, thì còn có rất nhiều người phụ nữ bên ngoài đang đợi anh. Luôn nũng nịu, ân cần và chiều chuộng anh trong mọi việc.
- Mộ Duật Hành, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của tôi là đã trót yêu anh. Đáng lẽ ra tôi nên cứng rắn, tôi không nên mở lòng với anh, để rồi hôm nay anh đối xử với tôi như vậy.
Yêu anh?
Đầu óc của Mộ Duật Hành trở nên quay cuồng, mụ mị. Căn bản là không thể suy nghĩ được chuyện gì.
Cơn giận cũng bay đi theo gió...
- Phải, không có tôi anh vẫn sống được, chỉ có một mình tôi là nhớ nhung anh. Tối qua tôi nhắn tin cho anh, anh không trả lời. Tôi gọi cho anh, anh cũng không nghe máy. Anh đâu cần tôi, tôi đối với anh vốn dĩ có cũng được mà không có cũng chẳng sao...
Mộ Duật Hành đứng yên nhìn cô, trái tim đập loạn nhịp khi nghe những lời nói từ trong đáy lòng của cô...
Bàn tay to lớn của Mộ Duật Hành muốn chạm vào người cô để xoa dịu cơn giận, nhưng cô đã lùi ra xa, không cho anh chạm vào...
- Em có yêu anh không?
Mộ Duật Hành tiến đến, nhất quyết cầm lấy bả vai của Trình Ngữ Lam, nhìn sâu vào đôi mắt đã sớm nhòe đi...
- Vậy anh có còn yêu tôi không?
Đáp lại câu trả lời của cô là một nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt hơn bao giờ hết...
Trình Ngữ Lam yêu anh...
Chỉ cần như vậy, anh tình nguyện làm tất cả vì cô.
Trình Ngữ Lam như bị thôi miên, choàng tay lên cổ anh đáp lại, mặc dù cô đang nổi giận. Khi môi anh chạm vào môi cô, cơ thể của cô như có dòng điện chạy qua xộc thẳng lên tận não. Dù đã cố ngăn lý trí nhưng không thể ngăn cơ thể đang khao khát muốn anh, muốn anh yêu thương từng chút một giống như lúc trước.
Ở phòng khách, hai cơ thể dính sát vào nhau. Tay anh ôm chặt lấy chiếc eo thon gọn của cô, môi lưỡi thay phiên nhau quấn quýt giao hòa...
Dứt nụ hôn ngày nhớ đêm mong, gương mặt của Trình Ngữ Lam đã sớm đỏ ửng, thở hổn hển ngã đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đang đập mạnh của anh..
Cô biết anh vẫn rất yêu cô!
Lần này cả hai cùng sai, cô sai khi không đặt trọn niềm tin vào anh và anh cũng vậy.
Coi như sau khi trải qua chuyện này cả hai sẽ hiểu nhau nhiều hơn, bao dung nhiều hơn và yêu nhau nhiều hơn...1
- Ngữ Lam, em có thật yêu anh không?
- Em yêu anh, Mộ Duật Hành đáng ghét, xấu xa.1
Câu trả lời vô cùng hờn dỗi nhưng nó đủ làm cho Mộ Duật Hành sung sướng muốn gào thét...
Anh đã chờ đợi câu nói này của cô từ rất lâu!
Chờ đợi đến mất kiên nhẫn rồi tự mình phát điên lên...
- Chúng ta hòa đi được không? Anh lạnh nhạt với em, khi nãy em đánh anh coi như chúng ta...
- Anh lạnh nhạt với em hơn một tháng, một cái tát vốn dĩ không đủ.
Câu nói của Mộ Duật Hành chưa dứt thì cô đã chen vào trách tội anh. Đã sớm biết được sự thật vậy mà còn không đến tìm cô, anh chẳng hiểu lòng phụ nữ gì cả....
Làm cô chờ đợi anh đến đón đến mòn mỏi...
- Vậy để anh bù đắp bằng nụ hôn được không?
Trình Ngữ Lam chu môi lắc đầu. Quệt nước mắt, nước mũi vào áo của anh...
Sáng sớm đã làm cho người ta khóc sướt mướt, khi nãy cô cố tình xuống tìm anh để làm hòa. Dù rất yêu thích công việc nhưng gia đình vẫn quan trọng hơn. Cô vẫn còn nợ anh những đứa con và những ngày tháng êm đềm hạnh phúc.
- Không đi làm nữa sao?
Mộ Duật Hành nhướn mày, ôm cô đi lại sofa ngồi xuống, lấy khăn giấy trên bàn nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
- Trễ giờ mất rồi.
- Ngữ Lam, nghĩ việc ở tập đoàn Mặc thị đi. Vài tháng nữa anh cho em làm bà chủ tịch được không?
Trình Ngữ Lam mở choàng mắt nhìn anh. Anh định chuyển hướng sang kinh doanh ư? Vậy mà cũng chẳng bàn bạc với cô....1
Cô phải giáo huấn anh lại mới được!
- Sao anh biết em đi làm ở Mặc thị.
- Em khinh thường anh đấy à?
Trình Ngữ Lam chề môi, bàn tay mềm mại sờ vào một bên mặt của anh khi nãy bị cô tát. Cô biết cái tát đó không làm anh đau lắm, nhưng bây giờ cô đang rất đau lòng và hối hận vì đã không kiềm được cơn giận...
Nhướn người lên, hôn vài cái thật kêu vào mặt anh như bù đắp. Bao nhiêu tình cảm của cô đều dồn hết vào nụ hôn đó...
- Ông xã, em yêu anh!1