Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tất cả chỉ còn lại yên tĩnh, lặng im.

Một lúc lâu sau, Mạch Khê mới phá vỡ sự yên tĩnh, mặc dù có đôi chút gượng gạo, "Dận, chuyện có liên quan đến thân phận thật của Bạc Cơ, anh có biết đúng không?"

Lôi Dận quay đầu nhìn cô, dưới cái nhìn chăm chú của cô mà chậm rãi gật đầu.

Mạch Khê thấy vậy, sắc mặt có điểm khác thường, nhưng ánh mắt thì vẫn chằm chằm nhìn hắn, đôi mày đen hơi nhíu lại, "Còn có bí mật nào em không biết không? Em cảm giác anh giấu em rất nhiều chuyện."

Lời của cô khiến tim Lôi Dận khẽ run, ngay sau đó, bên môi lại gợn lên ý cười nuông chiều, "Em quá nhạy cảm, sở dĩ anh không muốn nói với em về thân phận thật của Bạc Cơ chẳng qua là vì không muốn em nghe rồi lại cảm thấy khó xử."

"Nhưng mà, trên đời này, không có chuyện ‘giấy gói được lửa’, anh giấu nhưng không thể giấu mãi được. Anh không hề nghĩ rằng, vạn nhất em biết anh có điều giấu giếm thì sẽ càng khó chịu hơn sao?" Trong ngực Mạch Khê như bị đấm một quyền, cảm giác rất ấm ức. Có đôi khi, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt này là một cuốn ‘Vô tự thiên thư’, nhìn thế nào cũng không thể hiểu được tâm tư hắn. Tâm tư hắn che giấu quá sâu, không dễ gì mà phát hiện được, dường như lúc nào bề ngoài của hắn cũng là một bộ dạng ‘sóng yên biển lặng’.

Yêu một người đàn ông như vậy thật không biết là tốt hay xấu! Mình cũng có thể lý giải rằng lòng dạ hắn sâu đậm, nhưng cũng có thể suy diễn thành hắn là một người đàn ông làm việc không để lại dấu vết. Nghĩ như vậy, thấy có chút đáng sợ!

Khuôn mặt anh tuấn của Lôi Dận có chút khó hiểu mà nhăn lại, ý cười bên môi cũng cứng ngắc. Nhìn ánh mắt sâu xa của người con gái trong lòng, hắn ít nhiều có chút dự cảm mơ hồ.

"Khê nhi, anh thật sự không muốn dối em..." Hắn thì thào lên tiếng, đôi mắt lại cẩn thận mà quan sát phản ứng của cô.

Không khó để Mạch Khê nhìn ra sự cẩn thận trong ánh mắt hắn, cô nhịn không được liền bụm miệng cười, sau đó nâng tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Lần này tạm tha thứ cho anh, nhìn bộ dạng khẩn trương của anh kìa. Có điều, nếu anh có nói rõ với em chắc em cũng không tin đâu. Taddina mập mạp đó sao có thể trở thành một mỹ nhân dung nhan hoàn hảo đến vậy? Thật sự là khiến người ta được mở rộng tầm mắt."

Lôi Dận thấy trên mặt cô không hề có dấu hiệu tức giận, dự cảm mơ hồ trong lòng cũng tan đi, tâm tình thoải mái lên rất nhiều. Hắn ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Khê nhi, em yên tâm, từ này về sau, anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì nữa."

Đôi môi như cánh hoa hơi nổi lên ý cười hạnh phúc, "Thật sao?"

"Thật. " Đôi mắt thâm tình chăm chú nhìn cô

"À... " Đôi mắt đen láy của Mạch Khê khẽ đảo một vòng, cô nghiêng đầu, "Từ nay về sau á? Ầy, nói như vậy, lúc trước anh còn có chuyện gì dối em hả?"

"Anh…" Lôi Dận bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, lập tức vội vàng nói: "Không có, chỉ cần là chuyện em muốn biết, anh sẽ nói hết cho em, tuyệt đối sẽ không giấu em."

Hắn nói ra một câu thề thốt nặng tựa ngàn vàng!

Đáy lòng lại thoáng trầm!

Có một số việc thì có thể kể chi tiết, nhưng vẫn có một số việc, vĩnh viễn nên là bí mật! Hắn biết như vậy đối với Mạch Khê là không công bằng, nhưng hắn chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể cố tình giấu kín!

"Cũng không có nhiều điều lắm…" Mạch Khê uể oải dựa vào người hắn, biến hắn trở thành một cái sofa. Kỳ thật, cô có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên mở lời thế nào. Chẳng hạn như ―― vì sao hắn lại sống trong bầy sói? Quan hệ của hắn với mẹ anh Thiên Luật có tốt không? Có phải hắn tự tay giết chết mẹ kế không? Vì sao lại giết? Một loạt vấn đề cô thắc mắc.

Nghĩ đến đây, Mạch Khê mới giật mình phát hiện, thì ra, mọi nghi hoặc của cô đều liên quan đến Lôi gia! Bỗng nhiên, cô lại nhớ đến lời viện trưởng Khâu Cát từng nói…“Bạc Tuyết từng nói với tôi, nếu cô ấy chết, nhất định là do Lôi gia hại!”

Lôi gia hại chết! Cụ thể là mẹ muốn ám chỉ ai của Lôi gia? Là Lôi Dận? Hay là mẹ anh Thiên Luật – đại tiểu thư của Lôi gia? Hay...Lôi lão gia?

Chị gái Lôi Dận mất sớm, về thời điểm cô ấy mất, Lôi Dận cũng chưa từng nói với cô. Mà vị Lôi lão gia kia, tuy rằng mới gặp ông ấy một lần, nhưng Mạch Khê không khó để nhìn ra được sự áy náy của ông với Bạc Tuyết do lúc trước đã ngăn trở hai người. Ông cho rằng, nếu không phải lúc trước do ông kịch liệt phản đối, mẹ cô cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Có điều... Lôi Dận nói, đây không phải là ngoài ý muốn!

Theo bản năng, cô nhìn về người đàn ông bên cạnh, đã thấy hắn dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn mình. Mối nghi vấn xoay quanh trong lòng cô cũng không biết nên hỏi thế nào. Vấn đề này cứ như là đang được giải quyết từng chỗ một, nhưng lại như thể không có cách nào giải quyết được. Có loại cảm giác này cũng là bình thường, bởi vì, ngọn nguồn của sự tình không dễ gì mà tìm ra được!

Lôi Dận thấy cô không chớp mắt mà nhìn mình thì cười cười, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"

"À, không có gì…” Mạch Khê cười cười, tạm cất mối nghi vấn trong lòng đi, lại ngẩng đầu, cố tình hỏi: “Anh vừa mới nói... anh chưa từng nói chuyện yêu đương gì đúng không?”

"Hả?...” Chắc hẳn là không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, Lôi Dận giật mình ngây ngẩn, ngay sau đó, nụ cười cũng có vẻ mất tự nhiên. Hắn hắng giọng, ra vẻ thoải mái mà nhìn đồng hồ, “Cái đó…cũng không còn sớm nữa, em còn chưa ngủ sao?”

"Ấy, đỏ mặt kìa!” Mạch Khê vui sướng mở to hai mắt nhìn, "Thì ra anh cũng sẽ đỏ mặt nha!”

"Tốt lắm, nhóc con, còn làm loạn nữa là đến sáng luôn đấy, ngày mai không cần đến công ty sao?” Lôi Dận có chút xấu hổ, kéo chăn đắp cho cô, lại thuận tay chùm chăn luôn lên cái đầu không an phận của cô.

Đáng chết, vừa rồi nhất thời nói cho sướng mồm, lại có thể nói hớ ra một chuyện thật mất mặt, có điều, lỗ tai nha đầu này cũng quá là thính đi.

Mạch Khê cười hì hì, thò đầu ra khỏi chăn, nghịch ngợm nói, “Đây là mối tình đầu của anh, phải không?”

Lôi Dận cuối cùng cũng lĩnh giáo được khả năng truy hỏi của cô, khẽ thở dài một hơi rồi có vẻ xấu hổ mà gật đầu.

"Ha ha..." Mạch Khê rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, cả người cứ lăn qua lăn lại trên giường…

Trên mặt Lôi Dận hiện vẻ kinh ngạc. Hắn nhìn người con gái đang cười lăn trên giường, cười vô cùng sảng khoái, dường như chỉ cần hắn tiến lên ngăn cản lại cũng là một loại tội nghiệt.

Mối tình đầu! Có cái gì mà buồn cười chứ?…

________________

"Phí Dạ, nếu cậu muốn giấu một đồ vật, cậu sẽ giấu thế nào?” Trong văn phòng Tổng giám đốc, Lôi Dận ngồi trên chiếc ghế da, chân trái vắt lên đùi phải rất tao nhã. Hắn cầm chiếc bật lửa trên tay, như đang suy nghĩ gì đó, cứ liên tục bật lửa lên lại tắt đi.

Phí Dạ từ quầy rượu bước tới, tay cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Lôi Dận xong hắn nhíu mày lại, “Giấu đồ? Có câu ‘nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, tôi sẽ giấu theo cách đó.”

Hắn nhìn thoáng qua vật trên bàn…một quyển nhật ký.

“Lôi tiên sinh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện về cuốn nhật ký sao?”

Lôi Dận lấy cuốn nhật ký lại, vô thức lẩm nhẩm, “Bạc Tuyết có giấu vài đồ vật, chúng ta cũng chưa tìm được.”

Phí Dạ đặt ly rượu xuống, “Lôi tiên sinh, nơi Bạc Tuyết có thể đi qua hay là nơi cô ấy từng ở lại, chúng ta đều đã phái người đi thăm dò nhưng không có manh mối gì. Ngay cả căn chung cư cuối cùng cô ấy ở lại cũng đã lục soát nhưng vẫn không tìm được thứ Lôi tiên sinh muốn. Tôi nghĩ, liệu có phải lúc trước Bạc Tuyết đã hủy nó đi?”

"Không có khả năng." Ngón tay Lôi Dận dừng ở trang cuối cùng của quyển nhật ký, “Cậu cho rằng, Bạc Tuyết ‘thiên tân vạn khổ’, gạt mọi người đưa chìa khóa căn hộ cho viên trưởng Khâu Cát chỉ là để cho người ta nhìn thấy quyển nhật ký không hoàn chỉnh này sao?”

“Có lẽ...” Phí Dạ chần chừ một chút, “nhật ký vốn không đủ thì sao?”

“Cậu muốn nói... là Bạc Cơ?” Lôi Dận nhíu mày lại.

Phí Dạ dừng một chút, “Rất có thể! Chính miệng Bạc Cơ đã nói với Mạch Khê rằng đã từng qua căn chung cư đó. Như vậy, cô ta chẳng những đã xem qua nhật ký mà còn xé bỏ phần phía sau. Người của chúng ta đã tra qua, chìa khóa lúc trước đúng là có dấu vết bị người phá mở.”

“Đúng là Bạc Cơ rất có điểm đáng nghi, có điều…” Ánh mắt Lôi Dận nổi lên suy tư, “Tôi dám khẳng định, bản nhật ký lúc đó cô ta nhìn thấy, cũng chỉ có từng này mà thôi.”

Phí Dạ khó hiểu.

Lôi Dận đứng dậy, cầm ly rượu đi đến trước cửa sổ sát đất, từ trên cao nhìn xuống phố xá phồn hoa, lãnh đạm lên tiếng, “Bạc Cơ này thật ra rất thông minh, cô ta chờ đợi bên cạnh tôi ba năm, đương nhiên có chút hiểu biết tính cách của tôi. Nếu cô ta vào căn hộ đó mà nhìn thấy bản nhật ký nguyên vẹn, chắc chắn sẽ không được ‘sóng yên biển lặng’ như vậy được. Sở dĩ cô ta dám nói mọi chuyện với Mạch Khê, chỉ có thể là vì nhật ký cô ta đã đọc chính là bản mà Mạch Khê thấy. Không tra ra được gì từ quyển nhật kí đó, cho nên cô ta mới cho rằng, điều Bạc Tuyết muốn lưu lại cũng chỉ là chút hồi ức, không có gì giá trị lắm. Cô ta không ngốc, một khi nắm bí mật trong tay, cậu cho rằng cô ta sẽ chịu ngồi yên một chỗ sao? Lại hoặc là, dám đảm bảo tôi sẽ để yên cho cô ta sao?”

"Ý của Lôi tiên sinh là, người phá nhật ký chỉ có thể là một mình Bạc Tuyết?” Phí Dạ nói một câu, rồi lại suy luận, “Nếu là Bạc Tuyết, thì chỉ có thể lý giải là lòng dạ người phụ nữ này cực kỳ thâm sâu, xem ra cô ấy cũng không tin tưởng bất cứ kẻ nào.”

Lôi Dận hơi nhếch miệng, “Lòng dạ Bạc Tuyết, người thường sao có thể đoán được. Cô ấy đích xác là một người phụ nữ quá thông minh, có lẽ, hoàn cảnh sống khiến lòng dạ cô ấy không sâu không được. Cho nên, người xé bỏ nhật ký cũng chỉ có mình cô ấy.”

“Tôi vẫn không hiểu nổi.” Phí Dạ nhíu mày vẻ khó hiểu, “Bạc Tuyết đưa chìa khóa cho viện trưởng Khâu cát, như vậy chứng tỏ cô ấy muốn có người đến căn hộ để họ tìm xem cô ấy lưu lại cái gì đó. Mà cô ấy lại xé bỏ phần quan trọng nhất của quyển nhật ký, chỉ để lại cuốn sổ hết sức bình thường, như vậy là vì cái gì?”

“Bạc Tuyết làm chuyện gì cũng đều theo tâm tư kín đáo. Tôi nghĩ, lúc đó cô ấy cũng không muốn vứt bỏ phần đó đâu. Nếu cô ấy muốn cho người biết, nhất định là sẽ giấu ở chỗ nào đó, nếu không, sao lại phải hao tâm giữ lại một chiếc chìa khóa?” Lôi Dận than nhẹ một tiếng, trên vầng trán hiện vẻ suy tư.

"Vấn đề là, nơi có thể tìm thì chúng ta cũng đã tìm qua. Lôi tiên sinh, liệu có phải chúng ta đã bỏ qua đầu mối nào không?"

Phí Dạ thật không biết nên xử lý thế nào.

Lôi Dận xoay người nhìn hắn, "Vừa rồi cậu cũng nói, nếu cậu giấu đò thì sẽ chọn nơi nguy hiểm nhất. Nhưng Bạc Tuyết không giống thế, cô ấy có thói quen giấu đồ của riêng mình."

"Thói quen gì?"

"Chính là để đồ vật đó ở bên ngoài." Lôi Dận như đang suy nghĩ mà nói một câu.

"Ở bên ngoài?" Phí Dạ kinh ngạc, "Như thế mà cũng gọi là giấu đồ sao?"

Lôi Dận mỉm cười, "Tôi chưa bao giờ lý giải được thói quen đó của cô ấy. Có điều, tối hôm qua, rốt cục tôi cũng hiểu được, phương thức đó mới là cao tay nhất! Lúc chuẩn bị đi ngủ, Khê nhi thần thần bí bí nói với tôi, cô ấy giấu một chiếc hoa tai ở một nơi bí mật. Tôi tìm mãi mà cũng không thấy. Kết quả, cô ấy đặt chiếc hoa tai đó ngay trên bàn trang điểm. Cô ấy nghịch ngợm nói với tôi rằng, lòng người rất kỳ lạ, có đôi khi mù quáng che lấp tầm mắt người khác, cho người ta không thấy rõ chân tướng sự thật. Trên thực tế, sự thật lại ở ngay trước mắt. Lúc đó tôi mới nhớ ra, Bạc Tuyết cũng có thói quen như vậy. Cô ấy cũng từng nói, cách giấu đồ tốt nhất chính là không giấu, như vậy, trái lại, sẽ khiến người ta không tìm thấy."

Phí Dạ nghe vậy thì không khỏi gật đầu, "Đúng là rất cao minh, có điều, lần này chúng ta đã tìm cả bên ngoài rồi."

"Cho nên mới nói, nhất định còn có manh mối mà chúng ta chưa tìm ra được, mà nó, rất có thể chỉ ở nơi cực kỳ đơn giản..."

Lôi Dận nhíu mày lại.

Hai mắt Phí Dạ sáng lên, "Có thể nhắc đến trong nhật ký không?"

"Có khả năng nhất chính là ở mấy lời thơ đó, tôi đã tra qua, không còn nghi ngờ gì nữa." Lôi Dận giở đến trang cuối cùng của quyển nhật ký, "Có điều, tôi vẫn không nghĩ ra hàm ý Bạc Tuyết muốn nói là gì, trừ phi là chỉ..."

"Quan hệ của cô ấy với Lôi gia!" Hai người đồng thời nghĩ tới điều ấy, đồng thanh nói.

"Đúng vậy, Lôi tiên sinh, lúc trước chúng tôi đã tra ra, bút tích trên tấm bưu thiếp đúng là của Lôi phu nhân. Nói cách khác, Bạc Tuyết và Lôi phu nhân đã sớm quen nhau rồi, quan hệ cũng không bình thường!" Phí Dạ vội vàng nói.

Lôi Dận gật đầu một cái, tiếp tục nói: "Mà Bạc Tuyết nói những lời rất khó hiểu trong nhật ký, nghĩ kĩ lại cũng thấy rất dễ lý giải! Cô ấy vốn biết tên tôi là Lôi Dận, nhưng đến khi chúng ta huyết tẩy tổ chức ‘Ảnh’, cô ấy mới biết, thì ra tôi là người của Lôi gia, là người con trai mất tích nhiều năm về trước của Lôi gia – Lôi Dận! Cô ấy ngàn ngàn lần không ngờ, tôi chính là thiếu gia của Lôi gia!”

"Đúng vậy, nhất định là Bạc Tuyết đã sớm để ý đến tình hình của Lôi gia, thậm chí từ lúc Lôi tiên sinh chưa mất tích! Nếu không, sao cô ấy lại thu thập tin tức về việc năm đó Lôi gia mất con?" Phí Dạ cảm thấy sự tình đang dần sáng tỏ.

Lôi Dận ném quyển nhật ký sang một bên, "Khi đó cô ấy hẳn mới là một cô gái ngây thơ. Nếu thật sự như vậy, thì cô ấy đã biết mẹ tôi từ nhỏ."

"Lôi tiên sinh, theo ngài thì Bạc Tuyết từ nhỏ đã quen Lôi phu nhân, vậy còn Lôi lão gia? Có phải cũng đã biết Bạc Tuyết từ sớm?" Phí Dạ lơ đãng nghĩ đến điểm ấy.

Ngón tay Lôi Dận đột nhiên dừng trên tấm thủy tinh. Đúng vậy, hắn đã xem nhẹ điểm này.

"Lôi tiên sinh, ngài có muốn phải thuộc hạ đi thăm dò một chút không?" Phí Dạ hỏi.

"Không cần." Lôi Dận mím môi lại, "Tôi nghĩ, cũng đến lúc về thăm... người cha già của tôi rồi!"

Phí Dạ sửng sốt, trong nháy mắt đã hiểu được ý hắn, liền hạ thấp người, "Vâng, Lôi tiên sinh, thuộc hạ rõ rồi."

Ngày ngày trôi qua, thời gian sẽ không vì người nào mà nhanh lên hay chậm lại.

Cuộc sống của Mạch Khê chỉ có thể dùng câu ‘sóng yên biển lặng’ mà hình dung. Ở công ty, ngoại trừ scandal tình ái ra thì cũng không còn lời đồn nào bất lợi cho tiền đồ của cô. Trái lại, ca khúc mới của cô lại được phát hành lần thứ hai, lại trở nên phổ biến trong một thời gian dài.

Rất nhanh, sự chú ý đến Mạch Khê càng tăng. Nhất là trong thế giới mạng, vị trí trên bảng xếp hạng của cô bắt đầu bám đuổi sát ca hậu Phỉ Tỳ Mạn.

Làng giải trí chính là như vậy, qua một đêm mà nổi tiếng không phải là không có, ‘tung hoành’ mười năm cũng thành bình thường. Ở giới này, không gì là không thể, chỉ xem mình có khả năng hay không thôi.

Mạch Khê là điển hình của một mỹ nữ, giọng hát hay, vũ đạo cũng rất phù hợp với giới trẻ. Vũ đạo trong MV cũng được đông đảo giới trẻ học nhảy theo. Có thể nói, lần trở lại này cô vẫn tràn trề sức trẻ như ngày nào, chỉ là điểm ấy thôi cũng mang đến rất nhiều thuận lợi. Dù sao thì những năm gần đây, các ca sĩ trẻ mới debut cũng có được vị trí nhanh chóng hơn.

Trợ lý Apple lại bắt đầu bận rộn hẳn lên. Từ sau lần Mạch Khê và Fanny xảy ra tranh chấp, quả nhiên Jon đã đến gặp Apple. Tuy nhiên, cô vẫn rất vui được bận rộn vì Mạch Khê. Không chỉ đơn giản vì Mạch Khê ngày càng được biết đến, số buổi biểu diễn ngày càng nhiều sẽ khiến Apple cô kiếm được không ít thù lao; mà còn bởi, Mạch Khê dù có thành công đến đâu cũng không ra vẻ ngôi sao, đều rất thân thiết với tất cả các trợ lý.

Hôm nay, sau đầu giờ chiều đầy mệt mỏi, trên đường cũng khá vắng người, chỉ có xe chạy trên đường để lại phía sau những âm thanh ồn ào.

Vừa kết thúc một buổi biểu diễn, Mạch Khê có chút mệt mỏi. Vừa đi ngang qua một khu cao ốc xa hoa thì cô liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.

"Dừng xe!" Mạch Khê lập tức bảo tài xế dừng xe, nhìn thật cẩn thận qua cửa kính. Lúc này, cô mới nhìn thấy rõ một đôi nam nữ đang lôi kéo nhau, xem ra là đang cãi nhau.

Người con gái kia thì Mạch Khê không biết, nhưng người đàn ông thì chính là Nhiếp Thiên Luật mà cô quá quen thuộc.

Mạch Khê nhíu mày lại. Sao anh Thiên Luật lại giằng co với một người con gái chứ?

"Mạch Khê, làm sao vậy?" Apple nhìn lại, kêu một tiếng, "Ấy, anh ta không phải là Nhiếp tiên sinh sao?"

"Apple, chị với tài xế đi trước đi, hôm nay em sẽ không về công ty." Mạch Khê nói xong liền mở cửa xe đi xuống.

Apple kinh hãi, vừa thấy cô xuống xe liền vội vã mở cửa kính xe xuống...

"Mạch Khê, Mạch Khê, kính râm, đeo kính râm vào!" Xin em đấy, em tưởng mình là người bình thường sao, nói đi là đi ngay được? Phải chú ý đến hình tượng trước công chúng chứ!

Mạch Khê đêo kính râm vào rồi quay lại ra hiệu OK với Apple. Nhìn xe đi rồi cô mới đi đến phía đôi nam nữ kia.

Còn chưa đến gần, Mạch Khê đã nghe thấy người con gái kia với vẻ mặt đau khổ mà gào lên với Nhiếp Thiên Luật, "Đủ rồi! Tôi xin anh đừng có đến tìm tôi nữa. Tôi chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn được nữa, còn anh lại là Tổng giám đốc Nhiếp thị ăn trên ngồi trước, tôi chưa bao giờ tin vào câu chuyện của cô bé lọ lem cả. Xin anh đừng cho tôi hy vọng. Tôi không muốn, không muốn!"

Mạch Khê chấn động, còn chưa kịp có phản ứng đã thấy người con gái đó chạy về hướng này. Lúc này cô mới thấy rõ diện mạo cô ấy. Khuôn mặt ấy thật thanh tú, không hề trang điểm, khí chất tao nhã nhưng lệ rơi đầy mặt.

"Đồng Nhan, Đồng Nhan..." Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật đầy vẻ tịch liêu, xem ra anh đang muốn đuổi theo cô gái ấy, nhưng lại nhìn thấy Mạch Khê ở phía xa thì không khỏi giật mình. Anh liền dừng bước lại, ngẩn ngơ hổi lâu như người đàn ông lạc hồn lạc phách, lập tức ngồi xuống chiếc ghế băng ngay cạnh.

Mạch Khê ít nhiều có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết là mình nên tránh đi thì tốt hay vẫn nên tiến đến. Có điều, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy anh Thiên Luật có vẻ mặt như vậy. Cô thầm thở dài một hơi, lấy hết dũng khí bước đến, kéo lấy cánh tay anh...

"Anh Thiên Luật, anh không đuổi theo sao? Nếu không đuổi theo chị ấy sẽ chạy đi rất xa đó."

"Quên đi... " Nhiếp Thiên Luật thở dài một hơi, đôi mắt vẫn mang theo vẻ mất mát cùng thất bại trước nay chưa từng có. Một lúc sau, anh nhìn về phía Mạch Khê, "Tiểu Mạch Khê, đã ba năm không gặp, không ngờ lần đầu tiên tái ngộ sau ba năm lại để cho em nhìn thấy cảnh tượng này. Sao em lại ở đây?"

"Em ngồi trong xe thì nhìn thấy anh liền xuống xe luôn." Mạch Khê ngồi bên cạnh Nhiếp Thiên Luật, cẩn thận quan sát anh. Ba năm không gặp, anh cũng không có thay đổi gì nhiều, chỉ có khuôn mặt là thêm phần góc cạnh, mang vẻ trưởng thành chín chắn hơn. Nói như vậy, ba năm qua, anh đã trải qua không ít những thăng trầm.

"Đáng lẽ anh phải đến thành bảo thăm em mới đúng. Anh nghe cậu nói em đã trở lại." Nhiếp Thiên Luật cười với cô, có điều, Mạch Khê có thể nhìn ra được nụ cười này của anh có phần miễn cưỡng.

"Ba năm qua em ở bên ngoài hẳn là nếm không ít khổ nhỉ? Sao lại đến Provence? Nha đầu này, làm chuyện gì cũng không thèm để ý đến hậu quả, em không quan tâm đến những người vẫn luôn nhớ em sao?"

"Anh Thiên Luật..." Mạch Khê cảm động tựa đầu vào vai anh, để mặc anh thuận thế ôm mình vào lòng. Dường như đây là cảnh tượng rất quen thuộc y như ba năm về trước. Nhưng cô biết rằng, hôm nay không thích hợp cho lắm để ôn chuyện cũ, tuy rằng ngữ khí của anh Thiên Luật vẫn dịu dàng như trước nhưng ánh mắt của anh thì chỉ toàn là vẻ buồn bã.

"Anh yên tâm, không phải là bây giờ em vẫn hoàn hảo đứng trước mặt anh sao?"

Cô ngửa đầu nhìn anh cười cười, lại nhìn về phía người con gái lúc nãy chạy đi thì cẩn thận hỏi, "Anh Thiên Luật, cô gái vừa rồi là..."

"Cô ấy là Đồng Nhan." Nhiếp Thiên Luật than nhẹ một tiếng, ánh mắt cũng một vẻ u buồn.

Trong lòng Mạch Khê kinh ngạc. Sao anh Thiên Luật lại có biểu cảm như vậy? Nghĩ nghĩ một lúc, cô nhẹ giọng nói: "Đồng Nhan? Cái tên rất êm tai, chị ấy...hẳn là người con gái anh Thiên Luật yêu say đắm nhỉ?"

Cho tới nay, cô vẫn cảm thấy anh Thiên Luật vẫn ẩn giấu hình bóng một người trong lòng, mặc dù bình thường anh hay trêu đùa với cô, thỉnh thoảng còn phao tin anh là bạn trai của cô; nhưng cô vẫn có thể nhìn ra trong lòng anh đã sớm có một người chiếm trọn. Chẳng lẽ, người đó chính là Đồng Nhan?

Nói như thế, hai người họ đã quen nhau trong một thời gian rất dài rồi, ít nhất là từ khi cô mười tám tuổi, họ đã biết nhau.

Nhiếp Thiên Luật nghe thấy vậy thì cười cười, nụ cười rõ ràng mang theo vẻ chua xót...

"Tiểu Mạch Khê, ngay cả em cũng có thể nhìn ra. Em nói xem, vì sao cô ấy lại không nhận ra chứ? Anh yêu cô ấy ba năm nay, đáng tiếc, sau khi cô ấy biết thân phận của anh, lại cho rằng anh lừa gạt cô ấy."

"Hả?" Mạch Khê sửng sốt, "Cái gì mà chị ấy biết thân phận của anh? Trời ạ, anh Thiên Luật, hai người quen nhau lâu như vậy, không phải là giờ chị ấy mới biết thân phận của anh đấy chứ?"

Nhiếp Thiên Luật nhìn Mạch Khê, gật đầu một cái.

Mạch Khê hoàn toàn ngơ ngẩn, "Anh Thiên Luật, rốt cục sao lại thế này? Hai người cùng nhau ba năm, sao anh còn giấu thân phận của mình với chị ấy?"

Nhiếp Thiên Luật than nhẹ một hơi rồi nhìn về phía Mạch Khê. Ánh mắt cô trong suốt, đầy vẻ nghi hoặc, trong nháy mắt lại càng rõ ràng sự nghi hoặc đó.

"Sự việc thành ra thế này, tất cả đều là do một tay anh gây ra." Anh hơi cụp mắt, như thể vừa có một ngồi sao băng xẹt qua đôi mắt vậy, "Tiểu Mạch Khê, em hẳn là rất rõ, sinh ra trong một gia đình giàu có có bao nhiêu ‘thân bất do kỷ’, trách nhiệm phải gánh trên vai cũng rất nặng nề."

Mạch Khê gật đầu, điểm ấy đương nhiên cô biết rõ.

"Vì trách nhiệm với gia đình rất nặng, lại đối mặt với chuyện tình cảm, cũng cần phải cân nhắc nặng nhẹ." Trên mặt Nhiếp Thiên Luật thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, "Gặp Đồng Nhan cũng là trùng hợp thôi, tính cách hợp nhau nên ngay lần đầu gặp anh đã thích cô ấy. Đáng tiếc, anh đã phạm phải sai lầm của đại đa số gia tộc giàu sang! Trong lúc yêu nhau, anh đã giấu không nói cho Đồng Nhan thân phận thật của mình, cứ như vậy cùng cô ấy yên ổn sống chung ba năm."

"Hả?" Mạch Khê mở trừng hai mắt, anh ấy dối cô gái kia những ba năm cơ đấy.

"Cho đến gần đây, ba anh rốt cục cũng muốn một đám cưới môn đăng hộ đối, ép anh đi xem mặt. Đến lúc đó, anh mới biết, anh yêu Đồng Nhan rất sâu đậm rồi. Mà trên thực tế, anh đã sớm coi Đồng Nhan là vợ mình..." Giọng nói của Nhiếp Thiên Luật có vẻ vô lực.

"Vì thế...Anh đã nói thân phận của mình cho chị ấy, mà chị ấy lại cho rằng... anh lừa gạt chị ấy?" Điều kế tiếp, Mạch Khê cũng dễ dàng suy luận ra.
Nhấn Mở Bình Luận