Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh - Tác giả:Hỏa Trà

Trương Du giật mình: "Ý cậu là..."

Nếu như không phải sau khi tất cả mọi người trở thành quỷ trong trò chơi mới có chỉ đỏ, vậy chẳng lẽ từ trước đã...

Đường Tâm Quyết: "Một cái trường đại học giả mạo lập nên chỉ vì lừa tiền mà chưa từng phải thay đổi địa chỉ sau khi đã giết chết tất cả học sinh, lại còn có thể thoải mái tuyển sinh hằng năm sao?"

Dù có lừa được nhiều hơn nữa thì học phí đáng là bao? Lừa được tiền của một người còn phải chịu mạo hiểm lộ chuyện nhốt giết người cùng với bản án hình sự sau đó. Mà nếu cái trường này thật sự có thủ đoạn bực ấy thì cần gì phải kiếm tiền bằng cách mở trường đại học giả chứ.

Trương Du nhíu mày càng chặt hơn, cuối cùng sợ hãi nói: "Tin tức phó bản cung cấp cho chúng ta không hoàn chỉnh!"

"Phần lớn tin tức chúng ta biết đến từ góc nhìn của học sinh, đương nhiên là không hoàn chỉnh rồi. Hơn nữa một khi tin tức ăn sâu vào não sẽ khiến chúng ta tự động coi nhẹ những chỗ phi logic trong đó."

Đường Tâm Quyết cười lạnh: "Trò chơi xuất hiện, tại sao cái trường này lại bị chọn để trở thành phó bản? Nó có chỗ nào giống với những phó bản mà chúng ta thấy trước đây?"

Trương Du chìm vào suy nghĩ, đúng lúc mấy người bạn học Khương ăn xong số chỉ đỏ được chia trước đó, hai mắt cô ấy sáng lên: "Trước khi trở thành phó bản, tòa nhà này đã có quỷ rồi!"

Bọn cô bận đối phó với cạm bẫy mà phòng giáo vụ giăng sẵn nên ít có thời gian suy nghĩ đến toàn cảnh phó bản này, thậm chí còn bỏ qua một sự thật: Đám quỷ bạn học Khương có mặt ở đây từ trước khi khói đen cắn nuốt cả tòa kí túc xá.

Theo trí nhớ của những học sinh mới ở tầng 9, bất kể là những "Cái xác không hồn" bị bọn họ nhầm thành người sống trong phòng 919 và 921, hay tiếng khóc nỉ non u oán vọng lên từ tầng 8, đều chứng minh một sự thật rằng quỷ đã tồn tại từ trước... Vậy có phải nhân viên nhà trường cũng biết rõ điều đó không?

Trương Du cảm giác mình vừa bắt được một thứ gì đó, xuôi theo mạch suy luận, nhận ra một giả thiết mà trước đây cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến: Nếu mục đích của nhân viên nhà trường không phải, hay nói đúng hơn không chỉ là lừa tiền, mà mục đích chính của chúng ngay từ đầu đã là tra tấn đến chết đám học sinh thì sao?

Trước đây cô ấy chính là một người tôn sùng chủ nghĩa duy vật, nhưng ai dám đảm bảo nhân viên cái trường này cũng thế?

Bọn chúng không chỉ biết rõ tất cả, mà có lẽ mục đích cuối cùng của chúng còn là tạo ra quỷ hồn!

Thi thể và chỉ đỏ... Trương Du giật mình, ngăn cản bản thân tiếp tục suy diễn để tránh tinh thần bị ảnh hưởng quá nhiều. Cô ấy hít sâu một hơi, nói: "Ghi chép tử vong của lớp 12-1, chuyện kinh dị không đầu, cả phó bản này nữa, có phải chúng có một điểm chung không?"

Lý Tiểu Vũ lớp 12-1, sư phụ Ngụy Tiên, và cái trường học trong phó bản này.

Nếu hai cái phó bản trước còn có thể nghĩ chỉ là trùng hợp, thì đến phó bản này trò chơi gần như đã cho các cô xem cái ngày nó xuất hiện, thậm chí còn thể hiện rõ ra cả quá trình hình thành. Nếu Đường Tâm Quyết đã nhắc đến thế mà còn không nghĩ ra thì đúng là quá uổng phí công sức cô ấy vượt qua nhiều phó bản thế rồi.

Thấy Đường Tâm Quyết gật đầu khẳng định, Trương Di cũng chắc chắn với suy đoán của mình hơn: "... Là tà thuật."

Nếu như các cô đoán đúng, vậy lai lịch thân phận của phòng giáo vụ rất đáng để thảo luận, ít nhất bọn chúng chắc chắn không phải chỉ là những kẻ lừa đảo dưới hình thức mở trường học bình thường, mà càng giống như một hội tinh thông tà thuật hơn!

Tương tự như kết cục thảm thiết của bốn người Kim Văn, học sinh trường này cũng bị ép trở thành con mồi hiến tế hoặc vật hi sinh trong một kế hoạch nào đó, mà cả tòa kí túc xá này đã trở thành trận pháp nuôi quỷ, chỉ tiếc nhân viên nhà trường ngàn tính vạn tính cũng không tính được trò chơi sẽ xuất hiện.

Khói đen đi tới đâu cắn nuốt tới đó, sự thật bị chôn vùi trong trò chơi, người sống biến thành quỷ, quỷ lại thức tỉnh từ dưới đất, người nắm giữ mọi thứ biến thành con chuột trong cống ngầm, kẻ yếu bị hại chết được trao cho quyền lực cao hơn.

"Vậy nên phòng giáo vụ đã lợi dụng chỉ đỏ và năng lực vốn có của chúng lập nên trận pháp hạn chế sức mạnh quỷ học sinh, trấn áp chỉ đỏ dưới mặt đất, đồng thời trấn áp những oan hồn nơi đây."

Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng nhếch môi: "Nghe hơi quen quen đúng không?"

"Có phải nghe giống mấy cái tiểu thuyết kinh dị huyền bí hồi trước Quách Quả hay xem không? Làm việc ác sợ quỷ báo thù nên ra tay trước dùng tà thuật trấn áp?"

Quách Quả bị điểm danh lập tức đến gần rụt rè hỏi: "Tớ làm sao cơ? Các cậu đang thảo luận gì thế?"

Cô ấy vươn cổ ra nhìn hai người đầy tò mò, lại nghe Trương Du thở dài nghiêm túc: "Bọn tớ đang khen cậu có khả năng tiên đoán trước."

Quách Quả: "..." Tin các cậu làm chóa!

Cô ấy chỉ coi như hai người đang qua loa lấy lệ, bĩu môi nhìn ra cửa, thấy đám bạn học Khương ăn chỉ đỏ xong đứng ngây ra, không thấy có hành động hay biểu hiện gì khác, chỉ cúi gằm đầu xuống không hiểu vì sao.

Đây là...

Có người định tới gần thăm dò thử xem nhưng bị Đường Tâm Quyết ngăn lại. Cô lắc đầu: "Chờ thêm một chút nữa."

Qua gần ba phút, bạn học Khương và hai nữ quỷ khác mới chậm rãi ngẩng lên, trong mắt họ tràn đầy tơ máu, đôi mắt đỏ quạch hết sức đáng sợ.

"Tôi nhớ ra rồi."

Bạn học Khương khàn khàn nói, giọng nói bình tĩnh hiếm thấy nhưng lại khiến cho mọi người cảm nhận được đây là sự bình yên trước cơn giông bão.

Đường Tâm Quyết: "Nhớ ra tất cả rồi?"

Bạn học Khương nhếch miệng: "Một phần. Sức mạnh và kí ức của bọn tôi bị phong ấn cùng một nơi, ăn càng nhiều chỉ đỏ thì hồi phục càng nhiều, nếu muốn hồi phục toàn bộ thì chỉ sợ phải ăn đến mức nổ tung mới đủ."

Gió lạnh phất qua đỉnh đầu cô ấy tựa như đang an ủi.

"Không sao, hiện tại tôi rất lí trí, sẽ không làm chuyện tự tổn thương bản thân đâu." Bạn học Khương cười lộ hàng răng trắng: "Nhờ có sự nhắc nhở của mọi người nên tôi đã chuẩn bị tâm lý trước. Nếu để tôi tự phát hiện ra chỉ đỏ rồi ăn, rất có thể tôi sẽ bị sự giận giữ trong trí nhớ làm cho váng đầu, chấp nhận nổ tung để giành lấy tất cả sức mạnh đi tìm phòng giáo vụ báo thù... Nhưng bây giờ, tôi lại không muốn làm thế."

Cô ta giang tay ra, mắt nhìn về phía không trung: "Trừ tôi ra, ở đây còn rất nhiều nữ sinh khác, có người chết sớm hơn tôi, có người chết muộn hơn tôi, bọn họ chưa bao giờ rời khỏi nơi này, thậm chí có người còn mất cả ý thức, quên mất vì sao mình lại tồn tại."

"Bọn họ cần sức mạnh, cần phải thoát khỏi căn phòng như cái lồng giam này... Chỉ đỏ không thể cho họ sức mạnh đó, nhưng tôi có thể."

Dứt lời, bạn học Khương nở nụ cười tươi tắn, nhìn đám bạn của cô ta mà người bình thường không thấy được: "Từ giờ trở đi, các cô hãy tùy ý sử dụng sức mạnh của tôi, năng lực của tôi cũng là năng lực của các cô, tự do của tôi cũng là tự do của các cô. Rời khỏi đây đi, báo thù đi!"

Sức mạnh vô hình tuôn ra từ đầu ngón tay cô ta, cô ta yếu đi với tốc độ mắt thường cũng trông thấy được. Cùng lúc đó, hơi lạnh trong phòng càng ngày càng trở nên rõ ràng, gió lốc gào thét buốt giá ác liệt, trong không khí dần xuất hiện những bóng hình mờ mờ.

Hai quỷ nữ sinh nhập vào người số 5 số 6 im ắng nhìn nhau, lặng lẽ nắm lấy tay bạn học Khương.

Bọn họ là một trong số những quỷ hồn thức tỉnh sớm nhất, là những kẻ mạnh nhất, dẫn dắt mọi người hành động. Nhưng bọn họ hiểu rõ những quỷ hồn trông có vẻ không quá thông minh này không hề ngốc nghếch thật, chính nhờ những quỷ hồn ấy chuyển sức mạnh cho bọn họ nên bọn họ mới kiên trì được tới giờ. Không có những nữ quỷ tụ tập gây ảnh hưởng lẫn nhau này giúp đỡ thì không có bất cứ ai thức tỉnh được, càng không có hi vọng ngày hôm nay.

Ba người họ có thể không tự tay đâm chết kẻ thù, nhưng tất cả những nữ quỷ này đều phải có được tự do và năng lực báo thù, không thiếu một ai!

Sau khi hai người gia nhập, năng lượng chuyển hóa từ chỉ đỏ phóng ra càng ngày càng nhiều, những bóng hình mờ ảo trong không khí lần lượt thực thể hóa khiến mắt thường cũng trông thấy được.

Có người còn duy trì dáng vẻ khi chết đi, có người ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, có lao về phía trước muốn ngăn cản ba người bạn học Khương, có ôm nhau cười to hoặc lặng lẽ khóc.

Khi bóng hình cuối cùng hiện rõ, cơ thể số 10 ngã xuống như mất đi điểm tựa, số 5 số 6 cũng thế. Mọi người vội vàng tiến lên đỡ lấy họ, phát hiện những quỷ hồn nhập vào người kia đã biến mất.

Số 5 khụ một tiếng, mở mắt, yếu ớt hỏi: "Đây... Có chuyện gì xảy ra thế?"

Bọn họ nhận được một phần sức mạnh của quỷ quái, sinh mệnh đã đến điểm cuối kéo dài thêm chút nữa.

Quách Quả chứng kiến toàn bộ trợn tròn mắt, nhưng dù cô ấy có dùng đến mắt âm dương cũng không thấy ba quỷ kia đâu: "Chẳng lẽ mấy người bạn học Khương..."

Cứ thế tan đi sao?

Đường Tâm Quyết như cảm nhận được điều gì, cô ngẩng đầu lên dùng tinh thần lực cảm ứng xung quanh, rõ ràng không hề thấy bóng người nhưng vẫn nghe giọng nữ sinh nói: [Yên tâm đi, bọn tôi chỉ biến thành trạng thái yếu đuối nhất thôi, đúng lúc tranh thủ lười biếng một chút. Chỗ này sẽ trở nên nguy hiểm ngay lập tức, mọi người nhanh rời khỏi đây đi.]

Giọng nói tan đi như gió, mà đám nữ quỷ vừa mới có được thực thể đã tiến về phía lỗ thủng trên tường, bước ra những bước đầu tiên.

Ra được rồi.

Chỉ trong nháy mắt, đám quỷ rít lên bay vào hành lang, cả hành lang nhẹ nhàng run rẩy, không khí rung lên ù ù. Đường Tâm Quyết lập tức quay lại túm lấy bạn cùng phòng, ba người bạn cùng phòng cô cũng đang nháo nhào tìm kiếm lẫn nhau, theo sau đám quỷ hồn bước vào hành lang lần nữa. Những người còn lại cũng nhanh nhẹn chen nhau chạy ra.

Tưởng Lam và Kha Kha đỡ A Niệm, ba người số 5 tự kéo lẫn nhau, số 11 số 12 lôi số 13 và số 15 vừa tỉnh, còn số 7 nhanh chóng chạy vào tóm lấy Âu Nhược Phỉ... Người cuối cùng vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ thì bức tường có lỗ thủng to cũng ầm ầm sụp đổ!

Xi măng vụn và cốt thép trong tường sụp đổ lấp kín lối đi giữa hai bên, không cần nhìn cũng biết căn phòng ngủ này đại khái đã đổ nát hoàn toàn, kết cục của nó và phòng ngủ nam cuối cùng lại tương tự nhau.

"Chúng ta đi nhanh đi! Hành lang cũng sắp sập rồi!"

Người đi trước quay lại nhắc người đi sau, tiếng hét đứt quãng vì tiếng gió gào thét.

Chẳng hiểu sao từ khi đám nữ quỷ lao ra hành lang, không khí trong cái hành lang này từ nặng nề bí bách biến thành gió sắc như dao, ngăn cản mọi người tiến lên phía trước. Mọi người bước từng bước khó nhọc như đi trên vách đá, gió rít khiến cả việc nói chuyện cũng khó khăn.

"Khụ khụ, tớ không thấy đường, bụi quá!" Số 5 bịt miệng, ba người vốn chỉ còn có chút sức lực, nhanh chóng trở thành nhóm đi cuối cùng.

Đúng lúc ba người đang vật lộn nhích từng bước một thì có một sức mạnh đẩy họ lên. Số 5 ngạc nhiên quay đầu, thấy là số 7 kéo theo Âu Nhược Phỉ chẳng biết đã vòng lại từ bao giờ.

Số 7 chỉ gật đầu một cái, vẫn lạnh lùng như cũ: "Đi nhanh."

Tuy cô ấy nói chuyện khó nghe nhưng số 5 biết cô ấy và Kha Kha giống nhau, miệng xấu tâm tốt, nếu không phải do không có sức thì cô ấy nhất định sẽ nhào lên "Chụt" một cái. Dù không chụt được cô ấy cũng kích động: "Cảm ơn! Nếu sau này... Khụ khụ... Có thể qua cửa, nếu gặp lại tôi nhất định sẽ mời cô ăn cơm, kẹo sữa thỏ trắng với khỉ lông vàng, ăn no luôn..."

Số 7 ra sức đẩy: "Trước hết cứ qua cửa an toàn cái đã! Tôi không muốn..."

Số 5 nghe không rõ: "Không muốn gì cơ?"

Số 7 không trả lời, một tay đẩy ba người, tay còn lại túm Âu Nhược Phỉ, nói nhỏ đến mức không ai nghe thấy được: "... Không muốn mất thêm bạn nữa."

- -------------

Mấy người Đường Tâm Quyết đi đầu.

Từng cơn gió rít tựa như đợt chống cự cuối cùng của phòng giáo vụ đang núp trong bóng tối. Trong gió thỉnh thoảng còn lẫn vài thứ sắc nhọn có thể gây ra thương tích, phần lớn bị búa sắt của Đường Tâm Quyết và từ điển của Trương Du ngăn cản, Trịnh Vãn Tình cũng hăng hái muốn dùng nắm đấm đương đầu với gió lốc, nhưng vừa nhìn sau lưng cô ấy đã quyết định thôi, vẫn nên giữ sức bảo vệ Quách Quả bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay thì hơn.

Quách Quả vừa bịt vết thương trên cổ tay vừa níu lấy Trịnh Vãn Tình ra sức nhích về phía trước, chỉ sợ mình kéo chân làm cả nhóm tuột lại. Đi được một lúc, cô ấy nghe tiếng Trịnh Vãn Tình nhắc: "Cậu ngẩng đầu lên đi."

Quách Quả lắc đầu nguầy nguậy: "Tớ không ngẩng đâu!"

Nếu không nhìn có khi cô ấy còn cam đảm một chút, lỡ đâu thấy cái gì đáng sợ, phản ứng sinh lý khiến chân mềm ra thì càng không đi nổi!

Trịnh Vãn Tình trầm ngâm: "Không ngẩng lên thật sao?"

"Không! Trừ khi không ngẩng lên sẽ chết!"

"Chết thì không đến nỗi... Thôi được."

Lại một lúc sau, Quách Quả cảm thấy gió xung quanh đã nhỏ hơn một chút, tiếng gió rít không quá kinh dị như ban nãy nữa, bước chân của bạn cùng phòng cũng chững lại như nhìn thấy gì đó.

Cô ấy cẩn thận từng li từng tí một ngẩng lên, còn chưa kịp thấy rõ cái gì thì đã cảm thấy đỉnh đầu man mát.

Không đúng, hơi mát quá rồi.

Quách Quả ngơ ngác đưa tay lên sờ sờ đầu, không sờ thấy mái tóc quen thuộc, chỉ sờ được một tay lạnh lẽo trơn bóng.

Quách Quả: "???"

Cô ấy bị gió thổi trọc??

Đối diện với ánh mắt tan nát cõi lòng của Quách Quả, Trịnh Vãn Tình nhún vai: "Chết thì không đến nỗi, nhưng mà sẽ trọc."

"..."

Đường Tâm Quyết đi đầu bỗng nhiên dừng lại, hành động này cắt đứt suy nghĩ của những người đi sau.

Bụi mù trời dần dần tan đi, để lộ cảnh tượng trước mặt.

Cuối hành lang trước mắt bọn cô có một cánh cửa.

Một cánh cửa sắt sơn đỏ khóa chặt.

*Mụi ngừi ơi hãy pho lô tui đi vì tuần nào đột xuất không có tr tui sẽ thông báo trên bảng tin ấy =)))) vì mới đi đc 1/3 quãng đường k dám nói trước điều gì, nhưng nếu có drop tui cũng sẽ có thông báo drop nha, mn thấy tui im thì là tr vẫn còn tiếp é =))))
Nhấn Mở Bình Luận