Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh - Tác giả:Hỏa Trà

"Tâm Quyết..."

Trịnh Vãn Tình trợn tròn mắt, vừa mới duỗi tay phải định kéo Đường Tâm Quyết thì bị Trương Du nhanh chóng ngăn lại, lực tay mạnh đến nỗi khiến tay cô ấy đau nhói.

"Không phải!"

Giọng Trương Du không lớn, nhưng lại cực kì rõ ràng trong căn phòng chật chội tối tăm này.

"Đó không phải là Đường Tâm Quyết."

Cô ấy nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt. Cơ thể Đường Tâm Quyết không có chút hư hao nào, thứ duy nhất thay đổi dường như chỉ có đôi đồng tử đột nhiên biến thành màu vàng.

Mà không chỉ có vậy... Còn có khí thế.

Lạnh lùng, xa lạ, giống như bị rút đi toàn bộ sức sống, đây là thứ cảm giác tuyệt đối không thể xuất hiện trên người Đường Tâm Quyết.

Quách Quả khó khăn nuốt một ngụm nước miếng: "Không... Không phải Tâm Quyết..."

Vậy thì là ai?

Trương Du không trả lời. Bàn tay để trong túi đồ cuộn lại, nắm chặt một tấm thẻ màu vàng kim.

[Thẻ hồi sinh thi đấu: Phòng ngủ có thẻ có thêm một cơ hội sống lại trong thời gian tham gia thi đấu, người giữ thẻ cần phải kích hoạt trước khi tử vong.]

Đây là món đạo cụ các cô có được từ phó bản trước, vốn nằm trong tay Đường Tâm Quyết. Sau khi bị con mắt đỏ máu đột ngột xuất hiện nhắm tới, Trương Du đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chết đi sống lại.

Nhưng ngay giây phút khói đen mạnh mẽ tràn vào phòng ngủ, Đường Tâm Quyết lại lặng lẽ chạm vào cô ấy mà không để ai phát hiện, tấm thẻ lập tức bị Đường Tâm Quyết nhét vào tay cô ấy.

Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì khói đen đã vồ tới, nhưng chúng lại không hề tràn tiếp ra phía sau như dự đoán mà cuộn tròn vây quanh bốn phía Đường Tâm Quyết đầy kiêng dè.



Mãi đến lúc này Trương Du mới đỡ hồi hộp, tập trung tinh thần phán đoán đại khái tình huống hiện tại.

Đường Tâm Quyết chuyển tấm thẻ cho cô ấy trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc chỉ có thể do hai khả năng: Một là cô không cần dùng tới tấm thẻ này, hai là cô không thể bảo đảm bản thân mình có thể sử dụng tấm thẻ này.

Muốn sử dụng thẻ hồi sinh thì người giữ thẻ phải có ý thức tỉnh táo và kích hoạt thẻ trước khi tử vong.

Trương Du không biết rốt cuộc Đường Tâm Quyết đã xảy ra chuyện gì, nhưng xâu chuỗi một loạt hành động của cô thì có thể hiểu ngay điều mà cô muốn ám chỉ: Có lẽ cô có phương pháp khác giải quyết thế cục phải chết này, không nhất định cần dùng đến thẻ hồi sinh, nhưng sẽ có nguy hiểm cực lớn.

Mà một khi phương pháp thất bại, cô cần một người khác kích hoạt tấm thẻ này.

Trương Du thở dốc dồn dập, ánh mắt tập trung trên người Đường Tâm Quyết.

Vậy bây giờ... Cô đã thành công, hay thất bại?

- ----------

Con mắt đỏ máu dừng lại giữa không trung.

Dù chỉ trong giây lát nhưng sự trừng phạt của quy tắc cũng đã trở nên cực kì kinh khủng.

Một con mắt cực lớn có chiều cao gần bằng người bình thường bị ăn mòn chỉ còn lại nửa non, khói đen vừa thoáng chạm tới tường kí túc xá liền biến mất gần như hoàn toàn. Đây cũng chính là lí do mọi người dần dần nhìn rõ hơn: Cơ chế bảo vệ của phòng ngủ đang phát huy tác dụng!

Con mắt cũng biết nó không thể ở lại lâu, con ngươi phát ra tiếng "Xì xì" đáng sợ, nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết như muốn lồi cả ra.

Nhưng nó lại không tài nào tấn công tiếp, ở đây không một sinh vật nào biết rõ ý nghĩa của đôi đồng tử màu vàng trong mắt cô gái này hơn nó.

Đó là sự tồn tại của cấp bậc cao hơn, của quyền chỉ huy và đàn áp tuyệt đối, là mục đích chuyến đi này của nó, là nguyên nhân của những thứ đang xảy ra, là...

Chẳng lẽ vị đó tự thân đến đây sao?

Bản năng khiến nó muốn trốn đi, nhưng một thứ khác mà nó cực ít tiếp xúc, thứ mà con người gọi là tư duy, lại khiến nó không tài nào vứt bỏ được cảm giác kì lạ quanh quẩn đâu đây.

Nếu vị đó quyết định tự mình ra tay thì sao còn bảo nó tới đây nữa?

Nếu giờ phút này thân xác của học sinh trước mặt đã bị "Vị đó" chiếm giữ thì sao còn không ra lệnh cho nó?

Mãi đến khi đôi đồng tử vàng đục lạnh lùng nhìn đến, nó mới xác nhận chắc chắn rằng trên người nữ sinh này đã không còn một chút hơi thở người sống nào, chỉ còn lại sức mạnh thuộc về "Bọn nó", đây là sự thật không còn nghi ngờ gì nữa.

Tuy vẫn có chút khác thường, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn cúi đầu lùi lại.

Trong mắt những người bên ngoài thì cảnh này trở thành con mắt hơi dừng lại vài giây rồi úp xuống đất, đám mô và bộ phận máu thịt be bét còn lại dùng tư thế úp mặt quái dị đó chậm rãi lết ra ngoài.

Đây là... Dừng tấn công sao?

Trương Du cắn chặt răng, gương mặt không tỏ vẻ gì từ từ dịch ra đằng sau Đường Tâm Quyết, ngay sau khi con mắt gần như sắp lùi ra khỏi phòng ngủ, Trương Du nương nhờ ánh sáng mờ mờ trong phòng để lật mặt sau của thẻ hồi sinh.

Sau đó cô ấy nghe thấy lời nhắn mà Đường Tâm Quyết dùng tinh thần lực để lại.

Đường Tâm Quyết nói: Đánh thức tớ.

...

Bên ngoài phòng ngủ, bầu không khí im lặng dài mấy chục giây bao phủ hai tòa kí túc xá, không có ai dám phát ra tiếng động.

Sau khi con mắt màu đỏ tự thân tiến vào, phòng 606 không phát ra tiếng kêu khiến người ta sởn tóc gáy giống căn phòng bị lựa chọn trước đó. Nhưng không một ai là không nghĩ rằng bên trong đang trải qua địa ngục kiểu khác.

Bị loại quỷ cấp bậc boss như con mắt đó lựa chọn cũng chẳng khác gì bị thần chết gõ chuông báo tang, gần giống bị trò chơi thẳng tay xóa sổ. Nếu đổi thành bất cứ phòng nào trong số họ, họ đểu sẽ cảm thấy mình không thể nào còn may mắn sống sót được.

Giờ phút này, bọn họ cũng không biết là nên kinh hoàng hay là nên cảm thấy may mắn, may mắn vì mình không phải người có thành tích tốt nhất nên sống được lâu hơn?

Trên ban công phòng 307, Việt Khung lẳng lặng cúi đầu nghe động tĩnh bên trên.

Gã ta không ngu đến mức thả khói đen đi xem thử tình hình, trừ khi gã cũng muốn bị con mắt đỏ để ý tới.

Cái gọi là quan hệ hợp tác giữa chim lợn và nhà tinh linh cũng chỉ là giả thiết của trò chơi mà thôi, về bản chất bọn họ vẫn là học sinh, bọn chúng là quỷ quái, kẻ săn mồi sao có thể thực sự hợp tác với con mồi được?

Đặc biệt là khi con mắt đỏ máu thực sự xuất hiện, sự bất an trong lòng gã ta bỗng dấy lên cực kì mãnh liệt, nhưng mãi mà gã ta vẫn không thể xác định được dự cảm này xuất phát từ đâu.

"Chẳng lẽ chết thật rồi sao?"

Gã ta lẩm bẩm, qua lớp khẩu trang nghe không rõ lắm.

"Đưa sói tới giết người nhưng lại không tin người bị sói giết chết."

Trả lời gã ta là giọng nói lạnh như băng của nữ sinh cầm khiên: "Không thì anh tự đi vào miệng sói thử một lần đi xem có chết hay không thì biết."

Việt Khung bị sát khí bên cạnh làm cho tỉnh táo lại, nhìn nữ sinh giương nanh múa vuốt với mình thì thu hồi suy nghĩ, cười cười lơ đãng: "Vậy xem ra tôi đã đánh giá bọn họ quá cao rồi."

Chẳng qua mới bị bẫy vài lần đã cảm thấy người đó vô cùng lợi hại, chắc là do gã ta thần hồn nát thần tính thôi.

Cũng đúng, so với đối thủ chắc chắn đã chết, vấn đề cấp bách hơn mà gã ta cần giải quyết là hàng xóm sắp bùng nổ kia kìa.

Phòng thứ ba bị trừng phạt là phòng của nữ sinh cầm khiên luôn thì tốt, đỡ mất công gã ta ra tay. Con ngươi Việt Khung hơi nhúc nhích, chỉ tiếc hiện giờ gã ta vẫn chưa tìm ra cách điều khiển "Nhà tinh linh"...

Những suy nghĩ vụn vặt ngắn ngủi đó mới hiện lên nửa chừng thì một tiếng rít không phải của con người đột nhiên cất lên từ phía trên, tiếng rít sắc nhọn xé toạc bầu không khí, mạnh mẽ đâm vào lỗ tai!

Mí mắt Việt Khung giật giật, lập tức ngửa đầu nhìn lên theo những thí sinh khác.

Ngay sau đó, một cảnh tượng mà gã ta chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí còn không thể tưởng tượng ra, đập vào mắt gã.

Trên ban công tàn tạ của phòng 606, một cục thịt màu đỏ to cỡ quả bóng cao su đang gắng sức lết ra ngoài. Nhìn những bộ phận còn lại thì vẫn có thể thấy đại khái nó chính là con mắt vừa rồi, mà hiện giờ nó vẫn đang liên tục bị hòa tan thành máu loãng.

Một lớp khói đen lãng đãng che chở bên ngoài cục thịt, mà cục thịt thì gắng bò ra ban công chật vật chạy trốn, dường như trong phòng ngủ là hồng thủy mãnh thú, chậm chút nữa nó sẽ bị cắn nuốt không còn một mảnh vậy.

Ê, đây là...

Có thí sinh há miệng, nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây là... Con mắt đỏ máu kia??

- -----------

"Má nó cái gì vậy, làm giật cả mình."

Quách Lương hít mạnh một hơi, dán mặt lên cửa sổ ban công phòng 303 trợn tròn mắt nhìn, xong lại không dám nhìn kĩ nên vội vã quay đi.

Trong cơn kinh hãi, anh ta quên béng mất cái bát trắng đang cầm trên tay khiến cho nước nóng còn đang bốc khói trong bát suýt thì sánh ra, anh ta sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh: "Cũng may cũng may, nếu lỡ sánh ra thì đại thần tinh thần lực nguy mất."

Đây là một mối lớn đó, kiếm khá hơn rất nhiều so với các mối ngày ngày vất vả khổ sở làm vú em chạy vặt bảo vệ phó bản mà anh Bạch thường giao dịch với trò chơi.

"Cất vào đi."

Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, Quách Lương ngạc nhiên quay đầu lại, thấy anh Bạch đã thu hồi kĩ năng chữa trị chuyển về trận pháp bảo vệ toàn cuộc, nhàn nhạt nói: "Bên đó không sao nữa rồi."

Quách Lương: "???"

"Là tôi nghe nhầm hay ông đang giỡn đó? Con mắt to như vậy xông vào phòng 606, cửa kính phòng 606 vỡ nát bét, sao có thể không sao nữa được... Từ từ!" Quách Lương khựng lại, nói tới đây mới ngỡ ngàng nhận ra: "Cái con mắt đó... Cái thứ vừa mới lăn ra khỏi phòng 606 chính là con mắt đỏ máu kia??"

Quách Lương quay phắt lại nhìn ra ngoài. Cục thịt trên ban công phòng 606 càng ngày càng nhỏ, tuy nó vẫn đang nỗ lực lết ra ngoài nhưng cứ như bị thứ gì ở đằng sau hút về, cố gắng mãi cũng không thể thoát khỏi phạm vi phòng ngủ.

Hình ảnh này trông không giống con mắt đang tàn sát học sinh trong phòng, mà ngược lại giống kiểu nó bị học sinh trong phòng... Hãm hại hơn?
Nhấn Mở Bình Luận