CHƯƠNG 123: CHÍNH TAY GIÚP CÔ HẠ SỐT BẰNG PHƯƠNG PHÁP VẬT LÝ
"Trời ạ! Cậu thanh niên, như vậy sẽ té chết đấy!"
Ngón tay của Đào Khánh Trần bám chặt vào khung cửa sổ bằng kim loại: "Trước khi xác định cô ấy an toàn, tôi sẽ không chết."
Ở độ cao mười sáu tầng, Đào Khánh Trần bám vào mặt phẳng thủy tinh như một con diều bị đứt dây, cố gắng dùng mũi chân vươn tới ngưỡng cửa sổ nhà Diêu Lan Hạ...
Bên ngoài tòa nhà cao tầng, gió thổi kéo theo luồng không khí mạnh, luồng không khí như vòng xoáy mạnh muốn hút người vào.
Quần áo và tóc tai đều phát ra âm thanh đáng sợ trong gió, Đào Khánh Trần áp sát mặt vào kính, hít một hơi thật sâu, trượt chân là gắn liền với cái chết rơi trăm mét xuống vùng trống.
Nhưng so với an nguy của Diêu Lan Hạ, đã không còn quan trọng nữa.
Người đàn bà bắt đầu sợ hãi giương mắt mà nhìn, lúc này sợ tới mức khóc không thành tiếng, che miệng nghẹn ngào: "Người trẻ tuổi các cậu yêu đương đúng là không cần mạng nữa! Không cần mạng nữa!"
Đào Khánh Trần không nghe thấy âm thanh bên trong, tiếng gió đã rót đầy tai anh ta, ý thức duy nhất của anh ta lúc này là duỗi chân đến vách bên cạnh!
Đợi tôi, đồ ngốc, cô phải đợi tôi.
Từng chút, từng chút, cơ thể Đào Khánh Trần nghiêng chín mươi độ, chân dài móc vào ban công bên cạnh tám mươi độ!
Nhờ vào quán tính trọng lực, Đào Khánh Trần trượt mạnh phần trên của mình vượt qua cửa ải sinh tử, cả người ngã vào ban công bên cạnh như chim nhạn cô đơn!
Rơi "bịch" một tiếng xuống đất, Đào Khánh Trần vượt qua ranh giới tử thần, rơi xuống trên nền xi măng ngoài ban công.
Người đàn bà nhà bên cạnh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hét lên: "Cậu thanh niên! Phải cố gắng lên!"
Nhưng nghĩ đến người đàn ông, buổi tối lần trước còn ở trong nhà cô, người đàn bà không chắc lắm, ôi chao, người tuổi trẻ mà, tuổi trẻ thật tốt.
Đào Khánh Trần vịn vào tường đứng dậy, vừa rồi lúc ngã xuống đất đầu gối anh ta chạm đất, máu tràn ra thấm vào ống quần tây.
Mở cửa kính ngoài ban công, Đào Khánh Trần nhìn thấy người phụ nữ anh ta liều chết muốn gặp.
Lúc này cô đang cuộn mình trên sô pha, giống như một con thú nhỏ bất lực, hoàn toàn quấn mình trên sô pha.
Nhưng mà…
Lúc này Diêu Lan Hạ không mặc quần áo, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Đào Khánh Trần, sau lúc đang vui mừng là vẻ mặt đầy lúng túng, quay đầu đi chỗ khác tìm đến phòng ngủ của cô, ôm một chiếc chăn đắp lên người cô rồi di chuyển đến bên cô.
Đến gần nhìn cô: "Bác sĩ Diêu?"
Người phụ nữ trên ghế sô pha không đáp lại.
Trực giác không tốt, Đào Khánh Trần đưa tay sờ lên trán cô, trán nóng bừng!
"Bác sĩ Diêu, tỉnh lại đi, đừng ngủ, tỉnh lại đi."
Hai tay Đào Khánh Trần nắm lấy vai cô, lòng bàn tay nóng lên, căng thẳng. Nhiệt độ cơ thể cô bây giờ ít nhất cũng bốn mươi độ, nếu tiếp tục như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Đào Khánh Trần định bế cô đến bệnh viện, nhưng mà... hiện giờ Diêu Lan Hạ như thế này, nếu anh ta kiên quyết bế cô đến bệnh viện, nhất định sẽ bị hiểu lầm.
Anh ta có thể không để tâm đến, nhưng bây giờ Diêu Lan Hạ đã là người đang nổi tiếng dưới ống kính của phóng viên, lỡ như bị nhìn thấy, chỉ sợ có rửa cũng không rửa sạch được.
Sau một hồi cân nhắc, anh ta chỉ đành phải nhẹ nhàng bế cô trở về phòng ngủ, đặt cô lên giường, vuốt mái tóc còn ẩm ướt của cô ra khỏi gối: "Bác sĩ Diêu?"
Anh ta lại gọi cô lần nữa, nhưng Diêu Lan Hạ không có bất kỳ phản ứng gì.
Đào Khánh Trần thấm ướt khăn lông đắp lên trán cô, rồi lại đi tìm hộp đựng thuốc.
Diêu Lan Hạ là bác sĩ, chắc chắn sẽ có sẵn thuốc ứng phó nhu cầu cấp bách.
Nhưng không may là, Đào Khánh Trần tìm thấy hộp đựng thuốc, nhưng bên trong lại không có thuốc hạ sốt.
Không biết làm sao, anh ta đã chọn cách hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý.
Đưa tay chạm vào vầng trán nóng bừng của cô, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì nhiệt độ cao không ngừng, cứ tiếp tục như vậy, đầu cô sẽ bị đốt bỏng.
Đào Khánh Trần hít sâu một hơi sâu nặng nề: "Xin lỗi rồi bác sĩ Diêu, tình trạng hiện tại của cô quá đặc biệt, xin đừng trách tôi."
Dù biết mình đang làm gì, nhưng khi sắp bắt đầu, nội tâm Đào Khánh Trần vẫn đấu tranh.
"Xin lỗi, Lan Hạ, tôi biết cô không muốn tôi làm như vậy, nhưng tôi chỉ muốn làm cô khỏe lên."
Bàn tay to vén chăn lên, Đào Khánh Trần nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lấy cơ thể nóng bỏng của Diêu Lan Hạ, gắng sức lật người cô lại, lưng quay về phía mình.
Sau lưng trơn bóng, da dẻ mịn màng và mỏng manh đạn bay qua có thể xước rách. Làn da trên lưng cực kỳ tốt, không chút dấu vết của sẹo hay vết đốm.
Đào Khánh Trần thầm mắng bản thân là súc vật, lúc này lại có cách nghĩ này.
Đào Khánh Trần xoay người lấy chai cồn trong hộp thuốc.
Đổ cồn vào lòng bàn tay xoa để tạo nhiệt, sau đó áp vào lưng cô xoa bóp...
Lưng, cổ, cánh tay, lòng bàn tay... Động tác của Đào Khánh Trần dừng lại ở eo cô, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa phần eo cô, nhưng phần tiếp theo, anh ta không thể tiếp tục, chỉ đành phải xoa bóp thẳng đến bắp chân và lòng bàn chân của cô.
"Bác sĩ Diêu, nếu như cô tỉnh lại muốn trách cứ tôi, tôi sẵn sàng nhận mọi trách nhiệm."
Lòng bàn tay ấm áp của anh ta chậm rãi thoa cồn lên lòng bàn chân cô. Đàn ông chạm vào chân phụ nữ là điều vô cùng kiêng kỵ.
Ngay cả với mục đích cứu người, Đào Khánh Trần vẫn cảm thấy có chút mạo phạm.
Người chữa bệnh không phân biệt giới tính, nhưng không có nghĩa là người chữa bệnh có thể...
Anh ta không ngừng thầm tự trách bản thân, giúp Diêu Lan Hạ hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý nửa tiếng đồng hồ, lưng ướt đẫm, làm tiêu hao sức khỏe là thứ yếu, sự dằn vặt trong lòng mới chính là áp lực thật sự.
Qua hơn nửa giờ, anh ta lật người Diêu Lan Hạ nằm ngay ngắn lại, nhiệt độ cơ thể cô quá cao không thể đắp chăn, hơn nữa phải giữ độ thông thoáng bên trong phòng, vải trên người cũng không được bó quá chặt.
Đào Khánh Trần mở cửa cho không khí lưu thông, nhưng trên người cô vẫn còn chiếc khăn tắm ẩm rất bất lợi cho việc hạ sốt.
Anh ta cắn răng, nắm chặt nắm tay, khuôn mặt tao nhã ướt đẫm mồ hôi nhất thời nóng bừng lên.
Lấy một chiếc chăn sạch, Đào Khánh Trần lo lắng bất an đứng ở trước cửa sổ: "Bác sĩ Diêu? Tỉnh lại đi."
Diêu Lan Hạ vẫn luôn nhíu mày trên giường, đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, vốn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
"Tôi xin lỗi... Lan Hạ."
Đào Khánh Trần nhắm mắt lại, duỗi tay tìm nút khăn tắm, ngón tay chạm vào làn da trên ngực, không biết trên người cô quá nóng hay đầu ngón tay của mình quá nóng, nhiệt độ theo đầu ngón tay lập tức tràn ngập khắp cơ thể như bị điện giật, cả người Đào Khánh Trần run cầm cập, lo lắng không yên, cởi bỏ khăn tắm ướt đẫm trên người cô xuống, sau đó mò tìm chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.
Sau một loạt động tác kết thúc, cả người Đào Khánh Trần ướt đẫm mồ hôi, chỉ cúi đầu là mồ hôi trên mặt rơi lã chã xuống đất.
Vứt bỏ khăn tắm, giúp cô sửa sang lại chăn để gió có thể lùa vào bốn góc, sau đó lấy đá viên trong tủ lạnh ra, đập bể, sau đó quấn vào một chiếc khăn lông và chườm lên trán cô.
Lại lục tung tủ đồ tìm máy sấy tóc của cô, ngồi trước giường giúp cô sấy tóc từng chút một. Để tóc ướt đi ngủ rất có hại cho đầu, Diêu Lan Hạ không thể không biết. Chắc hẳn là cô đã rất mệt mới để vậy đi ngủ?
Lục Thu Trà có chìa khóa dự phòng vào nhà Diêu Lan Hạ, cô ấy trực tiếp mở cửa, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng máy sấy tóc, khi thò đầu vào phòng ngủ, suýt nữa bị cảnh tượng mình vừa nhìn thấy dọa sợ ngu người!
Diêu Lan Hạ nằm ở trên giường, Đào Khánh Trần ngồi ở bên cạnh đang cẩn thận sấy từng sợi tóc giúp cô, động tác của anh ta rất nhẹ nhàng và chậm rãi, như sợ kéo phải tóc sẽ làm đau cô.
Đôi mắt dịu dàng như sóng gợn mênh mang, như gió xuân tháng ba ấm áp nhìn vào khuôn mặt cô, đôi môi mím chặt không nói lời nào, nhưng lại như đang nói rất nhiều lời, từng câu từng chữ như phát ra theo tiếng máy sấy tóc.
Lục Thu Trà ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấm áp, đầm ấm, sự cân bằng trong trái tim nghiêng về một bên mãnh liệt.
Trên đời có được mấy người đàn ông, có thể đối xử với một người phụ nữ ấm áp như vậy? Trên đời lại có được mấy người phụ nữ, may mắn gặp được người hết lòng hết dạ chữa bệnh cho cô ấy, lúc cô ấy ốm đau bệnh tật?
Lục Thu Trà nhìn đến ngẩn người, lại không nhận ra mình rơi nước mắt từ lúc nào.
Cô ấy hít nước mũi, âm thanh kinh động đến người bên trong.
Vừa lúc Đào Khánh Trần sấy khô tóc cho cô, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Thu Trà.
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách vài mét, Lục Thu Trà lau nước mắt bước vào, giả vờ mỉm cười không biết chuyện: "Bác sĩ Đào, cực cho anh rồi."
Đào Khánh Trần quấn dây máy sấy tóc, cười dịu dàng: "Không sao, vì cô ấy, mọi chuyện đều là nên làm."
Lục Thu Trà gật đầu, trong lòng cảm động vô hạn: "Bác sĩ Đào, gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện với cậu ấy, tôi cũng không biết nên nói thế nào..."
Đào Khánh Trần đặt máy sấy tóc về vị trí cũ, ngăn kéo thứ hai ở phía dưới bên phải bàn trang điểm.
“Cô không cần nói gì cả, tôi đều biết, đều hiểu cả, cũng đều chấp nhận hết.” Quần áo của Đào Khánh Trần ướt đẫm mồ hôi, nhưng không chút ảnh hưởng đến sự sạch sẽ và nho nhã của anh ta.
Lục Thu Trà nhìn thấy dáng vẻ anh ta, lại nhìn chai cồn, khăn tắm, chăn mỏng,… trên bàn.
Đôi mắt đột nhiên mở to: "Anh... vừa rồi anh..."
Không phải là đã nhìn thấy hết cậu ấy rồi chứ?
“Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ giúp cô ấy hạ sốt bằng phương pháp vật lý, những thứ khác… phi lễ chớ nhìn, tôi hiểu.” Đào Khánh Trần cười, có chút mệt mỏi, nhưng anh ta cười rất chân thành, thậm chí có chút ngây ngô, ngốc nghếch.
Anh ta lại đỏ mặt, giống như một chàng trai trẻ khi bị hỏi đến một số vấn đề sẽ luống cuống đỏ mặt.
Lục Thu Trà bị anh ta làm cho buồn cười: "Bác sĩ Đào, anh thật tốt, nếu Lan Hạ không chọn anh, đó là tổn thất của cậu ấy."
Đào Khánh Trần không tỏ rõ ý kiến: "Cô ấy có chọn tôi hay không, tôi đều sẽ không để cô ấy chịu bất cứ thiệt hại nào."
Biểu hiện của Lục Thu Trà chưa từng nghe qua lời tình tứ, bác sĩ Đào, anh quả thật khéo ăn nói, đợi lát nữa, Lan Hạ vẫn đang hôn mê: "Mà này, anh vào bằng cách nào vậy? Có lẽ không phải cậu ấy mở cửa cho anh chứ?"
Nói đến đây, bản thân Đào Khánh Trần cũng có chút sợ hãi khi nghĩ lại: "Không phải, tôi trèo từ vách bên cạnh vào."
Câu trả lời của anh ta rất ung dung và bình thường, Lục Thu Trà nhất thời không phản ứng lại, nhưng sau vài giây, cô ấy đã hiểu!
"Ôi mẹ, anh nói là anh... Đây là tầng mười sáu đó! Anh không sợ chết à!"
Đào Khánh Trần mỉm cười, những vì sao lấp lánh ẩn trong mắt nổi lên, đó là màu của hạnh phúc: "Nếu như cô ấy có chuyện gì, tôi có chết cũng không hết tiếc nuối."
Trời ạ, tầng mười sáu, té xuống là chết ngay.
Lục Thu Trà tới gần sờ lên trán Diêu Lan Hạ, vẫn còn hơi nóng: "Bác sĩ Đào, có thể hỏi một vấn đề được không?"
Đào Khánh Trần rửa tay, lau tay: "Cô hỏi đi."
Lục Thu Trà cắn môi: "Tôi thắc mắc là, sao anh đối xử với Lan Hạ... tình thâm như vậy? Thời gian hai người quen nhau rất ngắn, hoàn toàn chưa tới mức phải liều mạng vì cậu ấy, vậy tại sao anh lại đối xử tốt với cậu ấy, liều mạng vì cậu ấy như vậy?"
Đào Khánh Trần nhặt chiếc khăn tắm lên giũ và vắt lên kệ áo chuẩn bị đi phơi nắng: "Yêu một người, không liên quan đến thời gian, không liên quan đến có được cô ấy yêu hay không. Là chuyện mà bản thân tôi cũng không có cách nào khác, tôi cũng rất muốn biết, tại sao tôi lại yêu cô ấy nhiều như vậy."
Vừa nói anh ta vừa cười, rất là cam chịu: "Nhưng nếu tình yêu mà nói ra được lý do, có lẽ cũng sẽ không gọi là tình yêu?"