Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

CHƯƠNG 15: IQ THẤP KÉM KHÔNG ĐÁNG ĐỂ CÔ RA TAY

Khoảnh khắc trông thấy đoạn video theo dõi kia, Diêu Yến Anh sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra, bàn tay cầm chuột máy tính run lẩy bẩy, đôi mắt vô thần của cô ta ghim chặt trên người Diêu Lan Hạ, từ giọng điệu của Diêu Yến Anh có thể nhận rõ một điều: Cô ta không định bỏ qua chuyện này.

"Cô muốn gì?" Tuy Diêu Yến Anh đã cố hết sức tỏ ra thật bình tĩnh, nhưng chỉ vừa cất lời thì giọng điệu của cô ta đã bán đứng cô ta rồi.

Diêu Yến Anh chẳng qua chỉ là cọp giấy mà thôi.

Diêu Lan Hạ trông thấy Diêu Yến Anh đang sợ muốn vỡ tim, chợt cảm thấy thương thay cho cô ta: "Cô hỏi tôi muốn gì à? Em gái ngoan, chị hỏi em, em muốn làm thế nào?"

Diêu Yến Anh đờ người ngồi co ro trên ghế dựa, sống lưng lạnh toát, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diêu Lan Hạ, không nói lời nào, cô ta sợ mình sẽ nói sai gì đó.

Thấy cô ta đã sợ đến nông nỗi này, Diêu Lan Hạ nói: "Hôm nay muốn che mắt tôi, có phải ngày mai tính bịt mồm tôi mãi mãi không? Diêu Yến Anh, cô nói đi, trước khi cô bịt miệng tôi, có phải là tôi nên ra tay trước không hả?"

Mắt Diêu Yến Anh trợn to, cô ta ngây ra như phỗng nhìn điệu bộ phóng khoáng điềm tĩnh của Diêu Lan Hạ, cảm giác chột dạ và bất an cuộn trong tâm gan, cô ta hít một hơi thật sâu.

Không thể bị Diêu Lan Hạ đánh bại được! Tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi!

"Diêu Lan Hạ, cô tới văn phòng của tôi nói bậy gì đó! Mau đi ra ngoài! Đi đi!" Diêu Yến Anh chỉ tay về phía cửa đuổi Diêu Lan Hạ đi, nhưng cô lại chẳng có vẻ gì là để trong lòng cả.

"Sốt ruột làm gì chứ? Chừng nào tôi muốn thì sẽ tự đi thôi, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa muốn đi."

Diêu Lan Hạ rút một xấp giấy tờ từ trong cặp tài liệu ra, lật giở một lúc, đoạn cô gõ gõ ngón tay xuống bàn: "Diêu Yến Anh, bây giờ cô định xin lỗi tôi hay chúng ta hẹn gặp luật sư đây?"

Giọng điệu cô bâng quơ, song những lời nói ra lại nặng tựa ngàn cân, Diêu Yến Anh nghe thấy những lời ấy thì tim đập như trống bỏi.

"Cô bảo tôi xin lỗi à? Nằm mơ đi! Diêu Lan Hạ, đúng vậy, chính tôi đã kêu người chặn cửa của cô! Tôi không chỉ muốn chặn cửa mà còn muốn giết cô nữa kia!"

Diêu Yến Anh đứng thẳng tắp, nhưng bởi vì tức giận nên cả nhưng cô ta như đang run lên, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Diêu Lan Hạ, trông cô ta như đang muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Diêu Lan Hạ cười khẽ, cô ngẩng đầu lên nhìn Diêu Yến Anh, sau khi dỡ bỏ lớp ngụy trang thục nữ trông cô ta thật chẳng khác gì một kẻ điên.

Nói chuyện với Diêu Yến Anh thật vô nghĩa.

Cô thích những người thông minh, ít nhất thì cũng không ngu ngốc đền mức này.

Diêu Yến Anh không xứng làm đối thủ của cô.

"Ồ? Muốn giết chết tôi sao? Tôi cho cô cơ hội đó, không cần lén la lén lút nữa, ngay bây giờ hãy giết tôi ngay đi." Từ nãy đến giờ Diêu Lan Hạ vẫn luôn nở một nụ cười hờ hững, trong nụ cười đó chẳng hề có chút vẻ chế nhạo nào.

Đã ở cùng Diêu Yến Anh biết bao lâu rồi, nếu cô không hiểu rõ được lối suy nghĩ của cô ta thì đúng là kém cỏi quá.

Diêu Yến Anh vơ lấy một chiếc cặp tài liệu định đập, nhưng cô ta vẫn còn chút lí trí, vào khoảng khắc mấu chốt đột nhiên cô ta lại nở nụ cười rồi từ từ đặt cặp tài liệu xuống, sau đó ngồi xuống ghế: "Diêu Lan Hạ, nếu cô đã nắm bằng chứng trong tay thì tại sao không tới thẳng đồn cảnh sát đi? Tốt nhất là gọi cảnh sát tới giải tôi đi, sau đó phán vài năm tù, vậy thì tất cả tài sản của nhà họ Diêu đều thuộc về cô rồi? Chẳng qua..."

Nụ cười của cô ta có vẻ càng huênh hoang ngạo mạn hơn: "Một khi cánh báo chí biết chuyện tổng giám đốc công ty nhà họ Diêu bị bắt vào tù vì xảy ra xung đột với chị gái, chà, không biết cổ phiểu của công ty sẽ ra sao đây?"

"Hẳn cô cũng có biết về chuyện làm ăn trong nhà nhỉ? Nếu không có tôi và mẹ tôi ra sức chèo chống thì nhà họ Diêu đã phá sản lâu rồi!"

Nói rồi cô ta nhếch đôi môi đỏ rực lên, hơi rướn người về phía trước nhìn thẳng vào mắt Diêu Lan Hạ.

Diêu Lan Hạ siết chặt nắm tay, cô không ngờ loại người kém thông minh như Diêu Yến Anh lại có lúc suy nghĩ được thấu đáo thế này.

Cô không muốn giao cô ta cho phía cảnh sát là vì sợ rút dây động rừng, cô cũng từng nghĩ tới việc sẽ nhổ cỏ tận gốc xử lí hai mẹ con nhà này, nhưng khi nghĩ đến hậu quả thì cô lại không dám làm liều.

Nhưng Diêu Lan Hạ nào phải người thường chứ?

"Cô tưởng tôi thèm tài sản của nhà họ Diêu lắm sao? Chắc cô đã quên rồi nhỉ? Tôi là mợ cả của nhà họ Lưu, là vợ của Lưu Nguyên Hào đó. Lưu Nguyên Hào chỉ cần trở bàn tay thôi là có thể quyết định được sống chết của nhà họ Diêu rồi, cô tưởng tôi không dám làm gì cô thật sao?”

"Ha ha ha! Mợ cả nhà họ Lưu? Cô tưởng mình là con dâu nhà họ Lưu thật rồi à? Nếu Lưu Nguyên Hào xem cô là vợ thật thì sao anh ta lại thường xuyên xuất hiện trước truyền thông cùng với Mai Khánh Vân chứ? Còn cô thì anh ta chẳng thèm nhắc đến dù chỉ một lời. Chị gái của tôi ơi, chị bị đá mà còn không biết! Thật tội quá đi!"

Ngón tay mảnh mai gõ xuống bàn, Diêu Lan Hạ nhướn mày: "Em gái có muốn lấy tài sản của nhà họ Diêu ra cược không? Để xem chị đây có thể làm được không?"

Diêu Yến Anh căng thẳng nói: "Cô..."

"Còn nữa, nếu chuyện như vậy còn xảy ra thêm lần nào thì tôi sẽ không chỉ cảnh cáo suông như vậy đâu, đương nhiên nể tình nhà họ Diêu tôi cũng không giao cô cho cảnh sát được, nhưng trên đời này có rất nhiều cách để khiến một người phải ngậm miệng mãi mãi, và tôi cũng có rất rất nhiều cách để dù cô có lên tiếng thì cũng chẳng ai tin cả."

Diêu Lan Hạ vẫn giữ nụ cười, ánh mắt long lanh trong trẻo như có sức hút mãnh liệt.

"Cô tính làm gì?"

"Tôi đã nói rõ mục đích của mình rồi, mau xin lỗi."

Hai người nhìn nhau, Diêu Yến Anh cắn răng không chịu nói xin lỗi.

"Tôi chỉ cho cô mười giây thôi, nếu tôi vẫn chưa nghe được lời xin lỗi thì buộc lòng tôi phải ăn miêng trả miếng thôi."

Diêu Lan Hạ nhìn thẳng về phía trước, người đứng trước mặt cô tức đến nỗi mặt mày xanh mét, cô ta siết chặt nắm tay song không dám làm gì cả.

Diêu Lan Hạ là vợ của Lưu Nguyên Hào, dù anh không thèm ngó ngàng gì đến cô hay thậm chí làm bậy với người phụ nữ khác thì cô vẫn cứ là con dâu nhà họ Lưu, lời nói cũng có sức nặng nhất định.

Diêu Yến Anh không biết rõ chuyện nên vẫn còn dè chừng cô.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng: "Xin lỗi."

Diêu Lan Hạ chậm rãi đứng dậy, sợ ảnh hưởng tới vết thương, cô nhìn Diêu Yến Anh, nở nụ cười bâng quơ: "Cái đĩa này em phải giữ kỹ đó nha, à phải rồi, chị sợ em làm mất nên có chuẩn bị mấy cái lận đó, nếu em bất cẩn làm mất thì chị sẽ cho em cái khác nhé."

Diêu Yến Anh tức tối nghiến chặt răng, miệng nói: "Đi ra ngoài!"

"Thay tôi gửi lời hỏi thăm tới bà mẹ giỏi giang của cô nha, dặn bà ta phải trân trọng thời gian ở trong biệt thự nhà họ Diêu, vì biết đâu có một ngày..."

"Cô cút ra ngoài!"

Diêu Yến Anh đứng dậy chỉ vào cửa rồi gào lên, giờ phút ngày cô ta đã hoàn toàn gỡ chiếc mặt nạ che đậy xuống, để lộ dáng vẻ cáu gắt, ngạo mạn và ngu xuẩn.

“Xem ra cô cũng đã hiểu rõ từ lâu.” Cô nói thêm một câu rồi chợt nở một nụ cười nhẹ.

Diêu Lan Hạ ung dung bước ra khỏi công ty nhà họ Diêu, sau khi ngồi vào trong xe cô lại nhìn về phía logo bên ngoài công ty.

"Lan Hạ à, con thích cái này không?"

Diêu Lan Hạ khi ấy mới bảy, tám tuổi nằm trong vòng tay của ba, đôi tay bé bỏng sờ sờ món đồ mỹ nghệ làm từ logo của Diêu Thị, cô bé tươi cười ngọt ngào, miệng nói: "Thích lắm ạ!"

“Sau này bé Lan Hạ lớn lên có thể giúp ba quản lý công ty được không?"

Diêu Lan Hạ bé bỏng suy nghĩ một lúc rồi chớp chớp đôi mắt to tròn, sau đó cô bé lắc đầu nói: "Không được, con không muốn quản lý công ty, con muốn làm bác sĩ cơ."

Ông Diêu xoa đầu cô con gái yêu dấu rồi hỏi: "Tại sao con muốn làm bác sỹ chứ không muốn quản lí công ty?"

Diêu Lan Hạ bĩu môi nói: "Vì làm bác sĩ, học nghề y giỏi thì sẽ cứu được rất nhiều người, khi nào ba bị bệnh con có thể chữa bệnh cho ba."

Lúc còn nhỏ cô còn từng buồn bã nghĩ rằng nếu mình là một người bác sĩ giỏi thì mẹ đã không chết rồi.

Diêu Lan Hạ lắc lắc đầu, dứt ra khỏi dòng hồi ức.

Giờ đây cô không thể ngăn mình nghĩ về một chuyện: Liệu ngày ấy cô buông bỏ công ty như vậy có phải là một sai lầm không?

Đúng lúc này bỗng có tiếng điện thoại reo lên.

"Bác sĩ Diêu, mau tới bệnh viện."

Lại có chuyện rồi?

"Lần này là bệnh nhân nào vậy?"

Diêu Lan Hạ thắt dây an toàn, cô dùng tai nghe bluetooth để nói chuyện điện thoại rồi lái xe đi tới bệnh viện.

"Lần này to chuyện rồi, Bác sĩ Diêu... Có lẽ cô sẽ gặp chuyện đó, đừng vội, viện trưởng và chủ nhiệm khoa đang giải quyết rồi."
 

Giọng của Triệu Nhật Miên lộ rõ vẻ căng thẳng, tiếng kêu la ầm ĩ vọng đến từ đầu dây bên kia rõ mồn một.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Ừ thì...Có một bệnh nhân chuyển tới khoa chúng ta từ hôm qua, một tiếng trước người đó đột nhiên bị tắc nghẽn mạch tim, không cứu chữa được..."

Ngày hôm qua? Đó là bệnh nhân của Diêu Lan Hạ.

"Sao không nói cho tôi biết sớm?"

Diêu Lan Hạ đạp mạnh chân ga, người bệnh đột ngột qua đời, có thể là chuyện lớn cũng có thể xem là chuyện nhỏ, nếu muốn làm to chuyện thì cô thật sự sẽ vướng vào rắc rối.

"Lúc đầu hiệu quả trị liệu rất tốt, không có sai sót gì, nhưng đột nhiên lại..."

"Tôi biết rồi, bây giờ tôi tới ngay!"

"Cô... vào từ cửa sau đi, người thân của bệnh nhân đang làm ầm ĩ kia kìa, một mực đòi bệnh viện phải đứng ra giải thích, hơn nữa bọn họ còn nói rõ tên đòi tìm cô, cô cứ tới đây trước đi, để xem viện trưởng nói thế nào đã."

Diêu Lan Hạ lao nhanh tới bệnh viện, vừa mới ra khỏi thang máy đã nghe một tràng tiếng chửi.

"Loại bệnh viện rác rưởi xấu xa! Đồ bác sĩ độc ác! Các người đền mạng lại cho chồng tôi!"

"Đám ăn cướp độc ác vô trách nhiệm này!"

"... Các người sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn!"

Triệu Nhật Miên lẻn ra từ cửa hông, cô ta túm lấy tay Diêu Lan Hạ định rời khỏi đây: "Bác sĩ Diêu, giờ người nhà của bệnh nhân đang rất mất bình tĩnh, cô không thể trao đổi trực tiếp với bọn họ được đâu, lỡ họ mà động tay động chân thì cô sẽ bị đánh chết luôn đó."

Diêu Lan Hạ nhíu mày nói: "Bọn họ không dám đâu, tôi ra giải thích rõ ràng."

"Giải thích gì trời? Nếu bọn họ chịu nghe thì đã đi từ đời nào rồi! Lúc nãy có bảo vệ đưa viện trưởng trở về rồi, bây giờ cô hãy vào phòng của viện trưởng đi."

Diêu Lan Hạ gật đầu nói: "Ừm."

"Là cô ta! Là con ả đó! Bác sĩ chữa trị chính của anh hai tôi chính là cô ta!"

Diêu Lan Hạ đang mặc thường phục, cô còn chưa tiến vào thang máy thì đám người đông đúc phía sau đã ầm ầm xông tới hệt như loài thú dữ: "Chính mày đã hại chết con tao! Trả con cho tao! Trả con cho tao!"

Bảy tám người chặn đường Diêu Lan Hạ, người phụ nữ trung niên dẫn đầu vung tay nắm tóc của Diêu Lan Hạ rồi đánh túi bụi.

"Con ả này! Đồ giết người!"

"Đánh chết cô ta! Đánh mạnh lên! Con khốn này! Báo thù cho người anh em của tôi!"

Nhân viên bảo vệ muốn khống chế đám người đang nhốn nháo kia, nhưng bọn họ cứ túm lấy Diêu Lan Hạ không chịu buông hệt như bị điên vậy, Diêu Lan Hạ nhíu chặt mày, cô ngẩng đầu lên tức giân nói: "Dừng tay!"

Tiếng hét lạnh lùng đến điếng người vang lên, mấy người kia sững ra một thoáng, thật sự đã dừng tay lại.

Mái tóc dài của Diêu Lan Hạ bị túm nên rối tung rũ xuống, quần áo đã nhăn nhúm lại trong lúc bị đánh, vẻ mặt cô lạnh tanh không có chút sợ sệt gì, song lòng bàn tay đã ướt mồ hôi từ lâu.

"Tôi là bác sĩ chữa trị chính của bệnh nhân, tôi cũng thấy rất có lỗi khi bệnh nhân đột ngội ra đi, nhưng hẳn các vị cũng biết rõ rằng bệnh tình của anh ta đã..."

"Bọn này không muốn nghe mấy lời đó! Đám lừa đảo này!"

"Bắt lấy cô ta! Đánh chết thì thôi!"

Nhấn Mở Bình Luận