“Lan Hạ, cậu làm tớ sợ muốn chết, nghe bọn họ nói là cậu đã bị bắt vào tù, thiếu chút nữa là tớ đã bị cậu hù chết. Cậu sao rồi... trên mặt cậu bị gì vậy, sao cậu lại gầy như thế chứ.”
Nghe thấy những lời nói lo lắng như súng máy của cô, Diêu Lan Hạ đè vai cô lại, lấy một cái hộp gấm từ trong túi ra nhét vào trong tay Thu Trà: “Cái này chờ sau khi Lưu Nguyên Hào xuất viện rồi thì cậu tìm cơ hội giao cho anh ấy nha.”
Lục Thu Trà ngây ra một lúc, quan sát chiếc hộp gấm hình vuông: “Ở trong này là cái gì vậy, còn nữa, tại sao lại kêu tớ đưa cho anh ta, tớ nên nói cái gì với anh ta?”
Đừng có nói là tặng quà, Lục Thu Trà mà nhìn thấy Lưu Nguyên Hào thì sau lưng phát lạnh, khí tràng của tên kia quá cường đại, quá lạnh lùng, quá dữ dội, trái tim của cô không tốt cho lắm.
“Cậu cứ nói là tớ đưa cho anh ấy là được, anh ấy nhìn thấy thì sẽ hiểu thôi.”
Lục Thu Trà nghiêng đầu nhìn Diêu Lan Hạ từ trên xuống dưới, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng: “Lan Hạ, rốt cuộc là cậu làm sao vậy? Sao tớ có cảm giác hình như là cậu có tâm sự khó nói.”
“Tớ không sao đâu, nhưng mà gần đây tớ phải tham gia vào một đội cứu hộ, sẽ rời khỏi nước H một đoạn thời gian, cậu phải chăm sóc cho mình thật tốt, gặp được người đàn ông mình thích thì không được chơi đùa, phải kết hôn đi, nhưng mà nhất định phải là người thật lòng thật dạ đối xử tốt với cậu thì mới được đó, nếu không thì không thể tùy tiện gả mình đi.”
“Thôi đi nha, đừng có nói giống như là mẹ của tớ, vậy thì lúc nào cậu trở về, đến châu Phi rồi cũng phải giữ liên lạc với tớ đó, phải chụp nhiều ảnh đăng lên trên dòng thời gian.”
“Biết rồi.”
Câu trả lời rất dứt khoát, nhưng mà ở chỗ đó có mạng hay không cũng không biết nữa, đăng lên dòng thời gian cái gì chứ?
Lục Thu Trà là người bạn duy nhất của cô ở thủ đô, những người khác... Diêu Lan Hạ không muốn để ai phải biết tới, cho nên, không tiếp tục liên lạc với bất cứ ai.
“Cô Diêu, mời cô.”
Người vệ sĩ cao lớn mặc đồng phục màu đen mở cửa xe ra, Diêu Lan Hạ quay đầu nhìn bệnh viện, hô hấp nghẹn ở ngực, có làm như thế nào cũng không thở nổi, sắc mặt trắng bệch không còn màu sắc, sử dụng hết sức lực mới có thể khiến mình chống đỡ.
Xe chạy càng xa bệnh viện, Diêu Lan Hạ ngồi ở hàng ghế sau nước mắt rơi mãi không dừng lại.
...
Hai ngày sau, ở Kenya.
Ở quốc gia có đường xích đạo thiêu đốt, ánh nắng trực tiếp thiêu đốt mặt đất. Sau khi máy bay hạ cánh, Diêu Lan Hạ cảm nhận được một nguồn nhiệt nóng cuồn cuộn, cô chưa từng trải nghiệm loại nhiệt độ nóng như thế này.
Căn bản không dám ngửa đầu lên nhìn bầu trời, bất cứ một mảng da thịt nào lộ ra bên ngoài đều có thể bị tia tử ngoại nướng chín trong nháy mắt, làn da châm chít, vô cùng nóng, làm cho lòng người phát điên theo.
Ở đây... bên cạnh Somalia có thể xảy ra mấy trận đấu súng bất cứ lúc nào, mỗi một phút đều phải vác theo cái đầu mà sống qua ngày... chính là chỗ này à, thật tốt.” Cô dở khóc dở cười.
Đào Khánh Trần khoác một chiếc áo choàng lớn lên trên người cô: “Văn hóa con người hơi kém, nhưng mà phong cảnh tự nhiên không tồi.” Anh ta cười cười.
Diêu Lan Hạ cũng cười theo, lúc bệnh viện sắp xếp nơi này lại không nghĩ tới đưa người đến đây lúc nào cũng có thể chết ở đây à?
A!
Sau khi máy bay hạ cánh, hai người đi xe buýt khoảng bốn năm tiếng mới có thể đến địa điểm cuối cùng, ba mặt được bao quanh bởi những ngọn núi, mặt còn lại là một khu vực chăn nuôi trống trải, dân cư thưa thớt, giống như cảnh cao bồi miền tây nước mỹ trong phim.
Xuống xe, cảnh tượng hoang vu và nhiệt độ nóng cháy kết hợp với nhau, Diêu Lan Hạ thật sự muốn choáng váng.
Đào Khánh Trần đặt vali xuống: “Phía trước là nơi ở của đội y tế, tôi đã chuẩn bị một phòng đơn cho em rồi.”
Đi theo Đào Khánh Trần bước lên phía trước, ở đằng trước có mấy người phụ nữ địa phương mặc quần áo sáng màu đứng trước mặt họ, nói là quần áo, thật ra càng giống như là một miếng vải lớn bao bọc thân thể của bọn họ, lộ ra làn da đen nhánh sáng bóng, nhìn thoáng qua, căn bản không thể phân biệt được ai là ai.
Diêu Lan Hạ lấy ra một cái khăn lụa màu trắng từ trong túi, che đầu và hơn phân nửa gương mặt.
“Tạm thời đừng để người khác biết thân phận của tôi vẫn tương đối tốt hơn.” Cô đánh trống lảng mà tươi cười, quấn cái khăn lụa, không nhìn thấy biểu cảm.
Đào Khánh Trần dứt khoát cầm vali quan sát cô, sau đó mới xác định mà gật đầu: “Không tệ, có chút mùi vị phong tình kỳ lạ.”
Nước H, thủ đô.
“Ông chủ, đúng là không thể liên lạc được với mợ chủ, mợ chủ cũng không đi làm sim, hơn nữa ở bên phía bệnh viện đã chứng thực mợ chủ không có trong danh sách bác sĩ đi theo đoàn.”
Lưu Nguyên Hào nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc nhìn giao diện điện thoại, trước khi đi, cô không đeo cái đồng hồ đeo tay.
“Điều tra chuyến bay, nhất định phải tìm thấy cô ấy.” Lưu Nguyên Hào vén chăn lên cưỡng ép muốn xuống giường.
Quý Đông Minh nhìn thấy cảm xúc tổng giám đốc nhà mình quá kích động, hai tay ấn lấy bờ vai của anh, nghiêm túc nhắc nhở: “Tổng giám đốc, bây giờ tình trạng sức khỏe của anh vẫn còn chưa ổn định, nhất định phải chữa khỏi vết thương trước cái đã, nếu không thì làm sao có sức đi tìm mợ chủ được chứ. Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực để tìm vị trí của mợ chủ mà.”
Lưu Nguyên Hào nắm chặt nắm đấm, "bốp" một tiếng nện lên trên mép giường: “Đáng chết, tôi nên nghi ngờ cô ấy sẽ làm như vậy.”
Chỉ là từ lúc nào mà lá gan của người phụ nữ này lại lớn như thế, lại dám lừa anh, anh nhất định sẽ bắt người trở lại hỏi cho rõ ràng.
Quý Đông Minh điều tra chuyến bay, lại bất ngờ phát hiện tên của Diêu Lan Hạ chưa từng xuất hiện.
Đương nhiên là anh ta không điều tra ra được, lúc Diêu Lan Hạ đăng ký thì Lưu Đình đã cho người xóa mất lịch sử chuyến bay của cô từ sớm.
Quý Đông Minh nói tin tức cho Lưu Nguyên Hào biết: “Tổng giám đốc, cho nên chắc là mợ chủ vẫn còn đang ở trong nước, cũng chưa lên máy bay, cho nên có thể chứng minh địa điểm mà cô ấy đi không hề xa. Có lẽ là mợ chủ chỉ muốn một mình tỉnh táo mấy ngày, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra.”
Đôi mắt thâm thúy của Lưu Nguyên Hào giống như là một thanh kiếm sắc bén quét nhìn Quý Đông Minh, sắc mặt vẫn lạnh lùng vì tức giận và lo lắng, ép hỏi từng câu từng chữ: “Chuyện gì, gần đây đã xảy ra chuyện gì?”
Quý Đông Minh yên lặng cúi đầu xuống, cái cằm như là muốn chạm vào bụng, không dám nói một chữ. Tiêu rồi, lúc nãy anh ta quá kích động mà không kìm chế.
Đáng chết!
“Nói!” Giọng điệu của Lưu Nguyên Hào vô cùng dọa người, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Quý Đông Minh, nếu dám nói một lời nói dối, bất cứ lúc nào cậu Hào cũng có thể xé xác anh ta.
Quý Đông Minh khẽ cắn môi, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu như... tổng giám đốc quá kích động rồi lại xảy ra chuyện bất trắc...
“Tôi kêu cậu nói, mẹ nó, cậu nghe không hiểu hả!”
Dưới áp lực của Lưu Nguyên Hào cùng với việc sợ bây giờ anh kích động quá mức thì sẽ dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, Quý Đông Minh đành phải nói cụ thể những chuyện vừa mới xảy ra gần đây.
Nghe thấy Quý Đông Minh nói Lan Hạ bị ấm ức, trái tim của Lưu Nguyên Hào co rút dữ dội.
Dường như là vết thương vẫn còn chưa lành lại sau phẫu thuật lại bị người ta đổ axit vào, ăn mòn từng đoạn ruột.
Đôi mắt đen nhánh của Lưu Nguyên Hào bỗng nhiên giống như quả cầu lửa, ngọn lửa đỏ thiêu đốt càng ngày càng dữ dội, hai tay nắm chặt lấy cổ áo của Quý Đông Minh, tiếp tục dò hỏi: “Còn có gì nữa.”
Thấy không thể lừa gạt, Quý Đông Minh đành phải cắn răng thông báo chuyện Mai Khánh Vân bị sảy thai cho tổng giám đốc nhà mình, sau khi nói xong, thiếu chút nữa là Quý Đông Minh đã quỳ xuống mà nhận lỗi, nhưng lại không ngờ rằng đôi tay đang nắm lấy cổ áo của mình lại buông lỏng.
Người đàn ông đẹp trai nhưng lại có vẻ hốc hác như bị rút cạn máu ngồi ở trên giường, ha ha cười lạnh vài tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như coi trời bằng vung, gương mặt với đường nét rõ ràng dần dần mất đi nhiệt độ, thay vào đó là màu sắc mặt lạnh lùng không đổi.
Sảy thai?
Lan Hạ hãm hại?
Một đám khốn nạn, một đám ngu xuẩn!
Lan Hạ của anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.
Quý Đông Minh ngu ngơ mấy giây, nghiêm túc quan sát biểu cảm của ông chủ nhà mình, anh ta lại càng khó hiểu, rốt cuộc là ông chủ nhà mình đang đau lòng hay là như thế nào, đây là phản ứng gì đây?
“Ông chủ à, mặc dù đứa nhỏ không còn, nhưng mà cũng may là thân thể của cô Mai không có trở ngại, chỉ là tháng này cần phải tĩnh dưỡng, dù sao thì sảy thai cũng phải cần ở cữ.”
“Vậy thì cứ để cô ta dưỡng đi.”
Giọng nói tuyệt đối không phải là đang quan tâm, bây giờ Mai Khánh Vân như thế nào không có liên quan gì tới anh hết, ơn cứu mạng anh đã trả, về phần đứa bé...
Cậu Hào chỉ muốn cười lạnh, một đứa nhỏ bị bọn họ dùng làm công cụ để có thể ngồi vào vị trí mợ chủ nhà họ Lưu, kêu anh ta thật lòng thật dạ quan tâm, yêu thương?
Thật sự cho là tính tình của cậu Hào tốt như vậy à?
Áp suất trong phòng bệnh rất thấp, bầu không khí nặng nề, người đàn ông trên giường bệnh vẫn giữ gương mặt căng cứng giống như là tu la.
“Liên lạc với Đào Khánh Trần.” Ngón tay của Lưu Nguyên Hào chống đỡ trên trán, cái tên này làm cho anh cảm thấy vô cùng đau đầu. Mẹ nó, rốt cuộc là anh còn phải nhắc bao nhiêu lần nữa đây?
Quý Đông Minh gật đầu, thử gọi vào số điện thoại, đầu dây bên kia nhắc nhở không thể kết nối.
Ánh mắt lạnh buốt của cậu Hào giống như tia bức xạ: “Lan Hạ biến mất, Đào Khánh Trần cũng không liên lạc được, vậy thì không phải là trùng hợp.”
Lưu Nguyên Hào hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra lệnh: “Gọi viện trưởng Trần đến đây cho tôi.”
Quý Đông Minh gật đầu: “Vâng, ông chủ.”
Chưa đến mười phút, viện trưởng Trần đã trực tiếp được người mời đến phòng bệnh Lưu Nguyên Hào từ phòng làm việc, Quý Đông Minh đứng canh giữ ngoài cửa, bất cứ người nào cũng không được đi vào.
Trong phòng bệnh, sắc mặt của người đàn ông ở trên giường không gợn sóng, cho dù là viện trưởng Trần đã trải qua mấy chục năm đối nhân xử thế thì cũng không nhìn thấu dưới đáy mắt của anh đang có dấu cái gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!