Phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hốt hoảng.
Quý Đông Minh là cánh tay đắc lực của Lưu Nguyên Hào, Lưu Nguyên Hào để anh ta đến Kenya, tất nhiên là bởi vì đã điều tra ra được manh mối gì đó.
Chẳng lẽ, Lưu Nguyên Hào biết hành tung của cô nhanh như thế à?
Không... chuyện mà Lưu Đình đã làm, sao có thể cho phép con trai mình nhìn thấu trong vòng hai ngày được chứ?
Diêu Lan Hạ lùi chân lại, đóng chặt cửa phòng, sau lưng dán lên ván cửa, cô vẫn có thể nghe thấy trái tim của mình đang điên cuồng nhảy lên một cách rõ ràng.
Cô tuyệt đối không thể bị người ta phát hiện ra tung tích của mình.
Cũng may là bắt đầu từ lúc xuất hiện ở đây, cô vẫn luôn che mặt, nhân viên y tế ở đây không thường gặp đồng nghiệp nên cũng không thể nhận ra cô.
Hơn nữa, thân phận đi cùng của cô không phải là bác sĩ, mà là người thân của Đào Khánh Trần.
Mặc dù là cô không thích thân phận này, nhưng mà dù sao thì cũng tốt hơn là bị vạch trần thân phận.
Dựa vào cửa, Diêu Lan Hạ phải thật can đảm mới có thể đi đến trước cửa sổ, nhìn Quý Đông Minh leo lên xe.
Nhiệt độ ở bên ngoài quá cao, vào xe mở điều hòa không khí sẽ dễ chịu hơn một chút.
Địa hình ở đây phức tạp, hoàn cảnh ác liệt, mặc dù là có điện, nhưng mà mỗi ngày đều sẽ có một hạn mức nhất định. Hơn nữa, thiết bị rất đơn sơ, đừng nói là máy điều hòa, ngay cả máy quạt cũng là do sau này mới được phân bổ.
Xe của Quý Đông Minh dừng ở bên ngoài trọn vẹn năm tiếng đồng hồ không di chuyển, trong lúc đó, cô nhìn thấy Quý Đông Minh đi ra ngoài một lần, mấy phút sau liền trở lại.
Xe hơi đối với những đứa trẻ ở đây vừa xa lạ lại tò mò, một lát liền đi tới xem náo nhiệt, bọn nhỏ sờ ở đây nhìn ở kia, hưng phấn nói không nên lời, đồng thời cũng dùng ngôn ngữ nơi này mà tiến hành giao lưu.
Quý Đông Minh vừa mới mở mắt là giật nảy cả mình, má ơi, ở ngoài cửa sổ xuất hiện nhiều cái đầu đen sì... cái quái gì đây!?
Anh ta đã từng gặp người da đen, nhưng mà mấy đứa nhỏ da đen gầy yếu không còn hình dáng như thế này, lúc anh ta tiếp xúc gần, quả nhiên bị dọa cho phát sợ.
Bọn nhỏ mở to mắt nhìn cái chú kỳ quái ở bên trong, mấy đứa bọn nó đề phòng lùi ra phía sau.
Quý Đông Minh đẩy cửa xe ra một chút, hơi lạnh ở bên trong tràn ra ngoài, bọn nhỏ cảm nhận được hơi lạnh, vui vẻ líu ríu, dán vào hóng mát.
Sắc mặt của Quý Đông Minh trực tiếp đen thui.
Diêu Lan Hạ đứng ở bên trong cửa sổ bỗng dưng lại bị chọc cười, phốc một tiếng, cười thành tiếng.
Không nghĩ tới là Quý Đông Minh luôn mặc đồ vest, mang giày da, lại còn có một mặt buồn cười như thế.
Sau đó, Quý Đông Minh lại đến sườn núi ở phía đối diện để gọi điện thoại cho Lưu Nguyên Hào hai lần, đồng thời còn nói đơn giản tình huống ở đây cho anh nghe.
Trong phòng bệnh ở thủ đô, lúc nhiệt độ vừa mới điều chỉnh phù hợp, Lưu Nguyên Hào đang cầm ly nước trong tay, hiển nhiên không có cách nào có trải nghiệm giống như anh ta.
Điều duy nhất có thể so sánh được đó chính là sự lo lắng hồi hộp trong lòng.
Bây giờ đã là buổi chiều, mấy đứa nhỏ đều đã về nhà ăn cơm, Quý Đông Minh uống nước xong, nhưng mà không thể ngăn được cơn đói. Thật sự không ngờ lúc dến đây lại là như thế này, cũng không mang theo đồ ăn. Lúc này, bụng đang đói reo lên ục ục.
Mở cửa xe ra, Quý Đông Minh phiền chán nhìn căn nhà xung quanh đó, ngôi nhà này nằm ở giữa một ngôi làng, phòng ốc rất đơn sơ, thấp bé, thật tiếc vì ở đây không có cửa hàng gì hết, một cái cũng không có.
Mẹ kiếp.
Lúc nãy có khói bếp dâng lên, lúc này đã có thể nghe thấy mùi cơm chín.
Quý Đông Minh xoa xoa cái bụng, mặc dù chủ động đến cửa xin ăn rất mất mặt, nhưng mà cũng không thể chờ đợi trong cơn đói như vậy được, ai biết được bọn người Đào Khánh Trần sẽ trở về lúc nào?
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, dù sao thì cũng không có ai biết anh ta, Quý Đông Minh có bóp tiền, cùng lắm thì đi mua là được.
Quý Đông Minh đáng thương đi gõ cửa từng nhà, nhưng mà xui xẻo đó chính là người đàn ông thành thạo mấy thứ tiếng như tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng nước H như Quý Đông Minh cũng phải sửng sốt nói không ra một câu tiếng địa phương để cho đối phương hiểu được.
Mà anh ta móc tiền ra đưa cho cư dân, trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa.
Quý Đông Minh uất ức, trên thế giới này còn có người không biết tiền nữa hả.
Má!
Diêu Lan Hạ nhìn thấy Quý Đông Minh đi vào trong làng gõ cửa nhà, cô đoán chắc là anh ta đã đói bụng, thế là lấy đồ ăn và thức uống ở trong tủ của mình để lên trên mui xe.
Quý Đông Minh có chút thất bại mà trở về, bất ngờ nhìn thấy quả ngọt từ trên trời rơi xuống.
Thật kỳ lạ, lại có người đưa thức ăn cho anh ta.
Nhìn xung quanh, không có một ai, Quý Đông Minh kỳ quái không có câu trả lời, cầm bánh bột ngô lên nhìn một chút, Quý Đông Minh có hơi xoắn xuýt, không phải là người ở đây ăn cái món này đó chứ?
Mẹ nó, cái thứ này ở thủ đô ngay cả thú cưng cũng không ăn.
Thú cưng sẽ không ăn, bởi vì thú cưng không thiếu đồ ăn, nhưng mà Quý Đông Minh thiếu ăn, cho nên phải ăn...
Cắn một cái: “Mùi vị cũng không tệ nha.”
Nhìn thấy biểu cảm của Quý Đông Minh thay đổi rất phong phú, Diêu Lan Hạ lại bị anh ta chọc cười không dừng.
Thật sự không nghĩ tới là ở một nơi hoang vu trên mảnh đất châu Phi, cô lại gặp được Quý Đông Minh.
Hoặc là nói, cô không nghĩ tới Lưu Nguyên Hào lại quyết liệt tìm cô như thế.
Màn đêm buông xuống, đã đợi gần một ngày, ở phía xa xa, Quý Đông Minh nhìn thấy có ánh sáng của đèn pin cầm tay, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện.
Mẹ kiếp, là tiếng nước H, mẹ nó, rốt cuộc cũng đã có thể nghe thấy người nói tiếng nước H!
Phải nói là Quý Đông Minh kích động vô cùng.
Nhảy xuống xe, nhanh chân đi ra phía trước mười mấy mét, quả nhiên là đoàn đội chữa bệnh đã trở về. Đào Khánh Trần đi đầu, đang nói gì đó với cô bác sĩ ở bên cạnh, bầu không khí rất tốt.
“Viện phó Đào.”
Quý Đông Minh đứng ở phía đối diện, đoàn đội chữa bệnh bốn mắt nhìn nhau với Đào Khánh Trần.
Người kia nhẹ nhàng nhăn mày, cảm xúc không bị dao động cho lắm: “Anh Quý, sao anh lại ở đây?”
Quý Đông Minh cũng không giấu giếm: “Tôi đến đây tìm anh.”
Trong phòng Đào Khánh Trần.
Một giường một ghế, một bàn một tủ, căn phòng này mẹ nó có thể đơn giản hơn được không?
Quý Đông Minh không có ý định ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Viện phó Đào, chắc chắn là anh biết vị trí của mợ chúng tôi đang ở đâu, mong rằng anh thông báo cho chúng tôi.”
Sao?
Nói như vậy, anh ta vẫn còn chưa nhìn thấy Lan Hạ, vậy thì tốt rồi.
Đào Khánh Trần rót cho anh ta một ly nước: “Tôi cũng không biết tung tích của cô ấy, sao vậy, sau khi tôi rời khỏi nước H, cô ấy cũng đi rồi hả?”
Quý Đông Minh đặt ly nước xuống, biểu cảm hiểu rõ mà cười cười: “Viện phó Đào, danh nhân không nói tiếng lóng, anh hà tất gì phải như vậy chứ. Cô Diêu là vợ của ông chủ chúng tôi, ông chủ chắc chắn sẽ điều động tất cả các nguồn lực để đi tìm cô ấy, hi vọng là anh thẳng thắn một chút.”
Đào Khánh Trần không hề sợ hãi, không nóng không vội, anh ta ngồi trên mép giường, đưa cái ghế duy nhất cho Quý Đông Minh: “Anh Quý, thật sự là tôi không biết hướng đi của cô ấy, tôi đến đây trên cơ bản đã cắt đứt liên lạc với người ở bên ngoài, tôi nghĩ là anh cũng biết.”
Lông mày của Quý Đông Minh hơi kéo lại một chút: “Viện phó Đào, anh muốn làm cái gì, muốn bao nhiêu tiền? Hay là muốn cái gì khác, anh nói ra vị trí của mợ chúng tôi, anh Lưu sẽ thỏa mãn cho anh.”
Đào Khánh Trần nhún nhún vai, cười nói: “Đúng là những thứ này làm cho tôi rất dao động, nhưng mà thật xin lỗi, tôi cũng không biết, chỉ sợ là có phúc nhưng không hưởng được.”
Quý Đông Minh biết Đào Khánh Trần không phải là một người dễ đối phó, dứt khoát không nói thêm gì nữa, đổi thành sử dụng vũ lực.
Nhưng mà mấy nắm đấm qua đi, máu mũi của Đào Khánh Trần trào ra, nhưng mà anh ta vẫn bình tĩnh không hề bị ảnh hưởng.
Chẳng lẽ thật sự không biết rõ tình hình à?
“Anh đi tới đây với tôi.”
Trong bóng tối lờ mờ, nhờ vào tia sáng của ánh trăng cùng với vì sao, Diêu Lan Hạ lo sợ bất an nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Quý Đông Minh cường thế kéo Đào Khánh Trần leo lên trên núi, đợi đến khi điện thoại có tín hiệu thì bấm số điện thoại của Lưu Nguyên Hào.
Ngón tay của Diêu Lan Hạ chụp lấy cửa sổ, Quý Đông Minh muốn làm gì vậy?
Thật sự rất muốn đẩy cửa ra, nhưng nếu như bị anh ta nhìn thấy, vậy thì tất cả sự trốn tránh đều sẽ uổng công.
Chịu đựng nỗi bất an, ngón tay của Diêu Lan Hạ nắm chặt lại với nhau, đôi mi thanh tú bởi vì dùng sức mà gần như nhíu chặt lại cùng một chỗ, đôi môi mỏng biến thành một đường thẳng, sốt ruột chờ đợi phản ứng ở phía bên kia.
Điện thoại vừa mới kết nối, Đào Khánh Trần cầm điện thoại di động lên, lớn tiếng mắng mỏ Lưu Nguyên Hào: “Lưu Nguyên Hào, nếu như Diêu Lan Hạ có bất cứ nguy hiểm gì, sau này trở về, tôi nhất định sẽ tự tay làm thịt anh.”
Anh ta giọng khách lấn át giọng chủ mà hét lên, bỏ qua khả năng mình và Diêu Lan Hạ ở cùng nhau, bỏ đi suy nghĩ trong lòng của Lưu Nguyên Hào.
Đôi mắt như lửa đỏ của Lưu Nguyên Hào gắt gao nhíu lại: “Đào Khánh Trần, anh lại không biết.”
“Ha, Lưu Nguyên Hào, vợ của anh rời nhà trốn đi, vậy mà lại đến chỗ của tôi muốn người, anh đang sỉ nhục tôi hay là sỉ nhục cô ấy?”
Mẹ nó!
Cậu Hào muốn bắn một phát vào đầu của anh ta.
“Đào Khánh Trần, tôi thấy là anh chán sống rồi, giấu diếm người của tôi, chỉ sợ là anh không hiểu rõ sẽ có hậu quả gì!”
Anh ta nói xong, Quý Đông Minh liền lấy điện thoại.
“Đông Minh, tôi không thích người mạnh miệng.” Một câu nói, Quý Đông Minh lập tức liền hiểu ngay.
“Ông chủ cứ yên tâm.”
Cúp điện thoại, Quý Đông Minh vươn tay ra đấm anh ta: “Viện phó Đào, nếu như anh đã không thích động khẩu, vậy thì xem ra chỉ có thể động thủ.”
Đào Khánh Trần nho nhã nở một nụ cười lơ đãng, có chút bất đắc dĩ, ngón tay thon dài lau sạch vết máu bên khóe miệng: “Anh Quý, đây chính là cách xử lý vấn đề của anh hả?”
Khóe miệng của Quý Đông Minh nhếch lên: “Có gì mà không thể?”
Người ở bên cạnh Lưu Nguyên Hào ngoại trừ có thể hỗ trợ cho anh về vấn đề nghiệp vụ, đồng thời, bọn họ cũng đã từng luyện võ, Quý Đông Minh đã đạt đai đen taekwondo.
Đào Khánh Trần bị anh ta đấm đá một trận, hai người đánh nhau trên đỉnh núi dưới ánh trăng, biến thành cắt bóng vô thanh.
Diêu Lan Hạ nhìn thấy như vậy, lòng nóng như lửa đốt, nhưng mà không có cách nào ra tay, chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Lưu Nguyên Hào, cái con người cuồng bạo lực này, thật khốn nạn!
Nhưng mà...
Những điều này không phải là vì cô đó à.
Tâm trạng phức tạp bị giày vò, Diêu Lan Hạ cắn răng đẩy cửa ra.
Hậu quả của việc đánh nhau không thể lường trước, Đào Khánh Trần bị đánh mặt mũi bầm dập, chiếc áo khoác trắng ở trên người đã có vài chỗ rách, lúc được bác sĩ đến can ngăn thì anh ta đã ngã ra đất.
Quý Đông Minh vẫn còn chưa đánh đã ghiền: “Viện phó Đào, cô ấy đang ở đâu, nói đi.”
Đào Khánh Trần lau lau khóe miệng, vết máu nhuộm đỏ cả mu bàn tay: “Tôi không biết, cho nên không có cách nào trả lời.”
“Anh còn mạnh miệng!”
Quý Đông Minh còn muốn ra tay, mấy người bác sĩ liền đứng bảo vệ ở trước người Đào Khánh Trần: “Dừng tay lại, anh cho rằng đánh người ở đây thì sẽ không phạm pháp hả, ra chỗ khác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!