“Viện phó, không xong, không xong rồi! Thai phụ chảy quá nhiều máu, sắp không chịu được rồi.”
“Cái gì, mau đưa tôi đến đó.”
Thai phụ xuất huyết nhiều, chẳng lẽ là thai phụ mà lúc nãy bọn họ đang ăn mừng vì vừa mới sinh được một bé trai kháu khỉnh?
Diêu Lan Hạ nghe thấy có người đang la hét ở bên ngoài, đẩy cửa ra đi vào trong nhà của bệnh nhân theo Đào Khánh Trần, điều kiện y tế ở bên này rất đơn giản, nếu như không phải có mang theo dụng cụ thiết yếu đến từ nước H, cũng không biết là sẽ có bao nhiêu người phải chết.
Thai phụ xuất huyết nhiều, nếu không có bọn họ ở đây hỗ trợ thì hậu quả kinh khủng không có cách nào tưởng tượng.
Đào Khánh Trần đi vào trong nhà người bệnh, trong phòng rất thấp, đủ để nhìn thấy cuộc sống của gia đình này.
Thai phụ nằm trên cái giường gỗ, dòng máu đỏ như đê vỡ nhuộm đỏ cả mặt giường, quần áo của thai phụ đã hoàn toàn ướt đẫm, ga giường bị máu nhuộm từ từ, trên mặt đất còn có máu, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Trong căn phòng nhỏ hẹp tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, hòa cùng với mùi hôi trong không khí, gần như là khiến người ta hôn mê.
Bệnh nhân đã mắc bệnh tim từ trước, bản thân sinh con đã rất nguy hiểm, nhưng mà người dân địa phương lại không hiểu rõ điều này. Nói thẳng ra, việc bệnh nhân có thể sống sót sau khi sinh đã là một kỳ tích.
Đứa nhỏ vừa mới ra đời, thai phụ liền lâm vào hôn mê, đến bây giờ vẫn còn chưa kịp nhìn con mình.
“Hít vào, thở ra, đừng quên hô hấp.”
“Kẹp cầm máu, cầm máu cho cô ấy.”
“Tim của bệnh nhân không cung cấp đủ máu, không có cách nào tuần hoàn, hơn nữa, thể lực cơ thể tiêu hao quá lớn, lúc nãy chúng tôi đã thử cầm máu, nhưng mà thất bại.”
“Để tôi.”
Đưa tay vỗ lên mặt bệnh nhân, Đào Khánh Trần dặn dò: “Không thể ngủ được, hãy nghĩ tới đứa nhỏ vừa mới ra đời của cô, nó cần mẹ, cô có nghe không?”
Đào Khánh Trần nói tiếng địa phương rất rõ ràng, lúc học đại học, anh ta đã từng đi tình nguyện ở châu Phi, có thể nói chuyện với dân bản xứ mà không có chướng ngại.
Bệnh nhân miễn cưỡng gật gật đầu, hai tay nắm chặt lấy ga giường ẩm ướt, nước mắt rơi lả chả.
Khí tức sinh mệnh trên gương mặt đen nhánh của sản phụ càng ngày càng yếu, mất máu nghiêm trọng làm cho cô ta không giống như là sắp chết.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần phải lập tức truyền máu, không thể chịu đựng được.” Đào Khánh Trần quyết định thật nhanh, nhưng mà kết quả đưa ra làm cho bác sĩ phải trầm mặc.
“Viện phó, bệnh nhân là nhóm máu B+, nhóm máu gấu trúc này không có nguồn máu nào có thể cung cấp được, chính là như vậy nên mới khẩn cấp.”
Nhóm máu B+ chính là máu RH âm tính của nhóm máu B.
Bác sĩ vừa mới nói xong, động tác của Đào Khánh Trần bỗng nhiên dừng lại, tay trực tiếp rũ xuống, tương phản lại với anh ta, Diêu Lan Hạ dựa vào khung cửa, cả người không có cách nào động đậy.
Nhóm máu của cô chính là nhóm máu này.
Nói như vậy, chỉ có máu của cô mới có thể cứu được mạng sống của người này?
Tại sao lại có thể như vậy?
Đào Khánh Trần cũng đã nghĩ đến, ngày hôm đó lúc anh ta xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Diêu Lan Hạ, ở trên đó viết loại máu của cô, mặc dù khá kinh ngạc cô lại có nhóm máu gấu trúc, nhưng mà so với độc bệnh AIDS như thế này căn bản không đáng để nhắc tới.
Lúc này, hồi ức đột nhiên kéo lại, anh ta có hơi ngạc nhiên nhìn về phía Diêu Lan Hạ bên cạnh cửa, hai người chỉ nhìn nhau một giây đồng hồ, liền có thể hiểu được thâm ý từ trong mắt của đối phương.
“Viện phó, bệnh nhân ngất xỉu rồi.”
Đào Khánh Trần nhanh chóng lấy lại tinh thần, bệnh nhân đã lên cơn sốc: “Truyền oxy, hồi sức tim.”
Hai bác sĩ đồng thời thao tác, nhưng mà dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân càng ngày càng yếu, gần như là muốn mất hẳn, trái tim của bệnh nhân đã không có cách nào chịu đựng, mất máu quá nhiều quả thật là một kích chí mạng. Nếu như còn không truyền máu cho bệnh nhân, chỉ sợ là bệnh nhân sống không nổi một tiếng đồng hồ.
“Bịch bịch."
“Bịch bịch."
Chồng và mẹ của thai phụ đồng loạt quỳ xuống đất, đầu gối đập vào mặt đất cứng rắn, mặc dù hai người không hiểu bác sĩ đang nói cái gì, nhưng mà có lẽ cũng có thể nhìn thấy cả phòng là máu đáng sợ đến cỡ nào.
Hai người dùng ngôn ngữ nơi đó ôm lấy chân của Đào Khánh Trần, dập đầu không ngừng cầu xin, trong miệng của hai người bọn họ nói những câu chữ mà người khác không hiểu, nhưng mà ai cũng có thể nhìn thấy rõ nước mắt đang chảy.
Hiện tại, căn nhà này không thể mất mẹ, không thể mất con.
Đào Khánh Trần đau khổ dùng sức kéo cổ tay của mẹ bệnh nhân ra, muốn dìu người đứng dậy, nhưng mà một người già đã hơn bay mươi tuổi, dốc hết tất cả sức lực mà nắm chặt lấy quần của Đào Khánh Trần để cầu xin.
Nhất thời, tiếng khóc tràn ngập cả căn phòng, tiếng khóc của người lớn hòa lẫn với tiếng khóc của đứa nhỏ vừa mới ra đời, tiếng khóc nỉ non của đứa con nít oa oa, trong lúc nhất thời, tiếng khóc liền vang dội, tiếng cầu khẩn kéo dài không ngừng.
Hốc mắt của Đào Khánh Trần hơi đỏ lên, tia máu đỏ ngầu trong mắt càng thêm rõ ràng: “Bà ơi, không phải là chúng tôi không muốn cứu, mà là nhóm máu của bệnh nhân quá đặc biệt, chúng tôi không có nguồn máu dự trữ.”
Vừa nghe thấy cần lấy máu, bà ta lập tức vươn cánh tay của mình ra: “Lấy của tôi, lấy của tôi đi.”
Đôi mắt của người đàn ông hõm sâu trong hốc mắt nhìn chằm chằm vào Đào Khánh Trần: “Làm ơn hãy cứu vợ tôi đi, tôi cầu xin anh.”
Diêu Lan Hạ quay đầu ra ngoài, nước ướt đẫm cả khuôn mặt.
Vốn là có còn có thể cứu một mạng người, nhưng mà... Diêu Lan Hạ nhìn mạch máu trên cánh tay mình, nếu như có thể cô, nguyện ý truyền một nửa máu cho bệnh nhân, nhưng mà cô không thể. Dính máu của cô, bệnh nhân sẽ chịu đựng nỗi đau càng mãnh liệt hơn.
“Bệnh nhân tỉnh rồi, viện phó, bệnh nhân tỉnh rồi.”
Đào Khánh Trần tránh khỏi người nhà, đến gần người bệnh, nhìn mấy mắt của cô ta, nghe tim và mạch đập, Đào Khánh Trần bất lực bỏ ống nghe xuống.
Xoay người lại, anh ta thấp giọng dặn dò một y tá: “Ôm con tới đây, để cô ấy nhìn con một chút.”
Y tá khóc huhu: “Thật sự không thể cứu? Trước kia ở bệnh viện có nhiều bệnh nhân xuất huyết đều có thể cứu sống mà, tại sao người này lại không được! Huhu, hiện tại y học kỹ thuật phát triển như thế, tại sao còn có người chết?”
Mấy bác sĩ còn lại cũng thấp giọng khóc nức nở, bọn họ hiểu vốn dĩ bản thân người bệnh đã mắc bệnh tim, bây giờ lại chảy một lượng máu lớn không có cách nào kịp thời truyền máu, làm gì có con đường sống cơ chứ!
Đào Khánh Trần phiền muộn đỡ trán, thấp giọng nói: “Được rồi, ôm đứa nhỏ tới đây.”
Y tá gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn Diêu Lan Hạ che mặt, oa một tiếng khóc lớn hơn nữa: “Tại sao phải có người chết?”
Cô ta vừa khóc, ruột gan của Diêu Lan Hạ cũng như đứt từng đoạn.
Thai phụ nhìn thấy cục cưng của mình, trên gương mặt tiều tụy xuất hiện một nụ cười ôn nhu đến cực điểm, hai hàng nước mắt thuận theo gương mặt của cô ta mà chảy xuống, ngón tay mềm yếu bất lực nhẹ nhàng chạm chạm vào bàn tay của đứa nhỏ, vui vẻ và đau khổ nói không thành lời, làm những người ở đây phải rung động.
Diêu Lan Hạ thật sự không dám nhìn, cô quay người đưa lưng về phía bệnh nhân, im lặng rơi nước mắt.
“Bác sĩ, có thể... có thể để tôi... sống thêm một ngày được không, một ngày thôi... cũng được.” Thai phụ kéo gốc áo khoác trắng của Đào Khánh Trần, máu đỏ đã thấm nhuộm cả áo khoác trắng của anh ta, âm thanh suy yếu của bệnh nhân cầu khẩn giống như là một cái lá khô đang vùng vẫy vào lúc cuối cùng, không muốn bay mất.
Đào Khánh Trần im lặng, trầm mặc, tay nắm chặt tay của cô ta: “Nhìn con cô cho thật kỹ đi.”
“Một ngày... mặc kệ phải trả cái giá gì, cho tôi sống thêm một ngày đi... tôi muốn... tôi muốn nhìn con của tôi thêm một chút.”
Người phụ nữ không muốn bỏ cuộc, dấu hiệu sự sống của cô ta đang yếu đi từng chút từng chút một, mà lượng máu của cô ta đã giảm xuống còn 30, 70.
Nhiều thêm một ngày, dù là một ngày, cô ta nguyện ý phải trả bất cứ cái giá nào.
Diêu Lan Hạ chậm rãi quay đầu lại, cô lại nhìn Đào Khánh Trần, thật sự... có thể chứ?
Máu mang theo virus đúng là có thể để cho cô ta sống thêm một ngày, nhưng mà đối với cô ta mà nói, nó có ý nghĩa như thế nào.
“Cầu xin anh... bác sĩ, cầu xin anh..."
Diêu Lan Hạ siết chặt nắm đấm, đi đến trước cửa sổ: “Đào Khánh Trần, anh phiên dịch lại giúp tôi đi.”
Kề sát bên tai của cô ta, dùng âm thanh chỉ có ba người nghe thấy mà nói: “Loại máu của tôi giống như của cô, nhưng mà... cô có biết bệnh AIDS không, trên người tôi có bệnh AIDS.” Diêu Lan Hạ nói xong, nước mắt lại dâng trào một lần nữa, còn có hơi sụp đổ.
Đào Khánh Trần phiên dịch, người phụ nữ nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi.
AIDS là loại bệnh sống không bằng chết.
Diêu Lan Hạ lau sạch nước mắt: “Như vậy, cô có đồng ý không?”
Biểu cảm của bệnh nhân hoảng sợ nhìn Diêu Lan Hạ, giống như là nhìn một bóng ma, không dám lên tiếng.
Diêu Lan Hạ vịn mép giường đứng dậy, sao cô ta có thể đồng ý được chứ, mắc phải loại bệnh này, cuối cùng không có gì để trông cậy.
Người phụ nữ nhìn đứa bé ở bên cạnh, khóe miệng tràn ra một nụ cười yếu ớt: “Tôi... đồng ý, chỉ cần... có thể sống thêm một ngày... tôi sẽ đồng ý.”
“Lan Hạ... em..." Đào Khánh Trần bắt lấy cánh tay của cô: “Em làm như vậy thì không thể dấu được, có biết không?”
Diêu Lan Hạ cười: “Có thể để cho cô ấy sống lâu thêm một hôm, em còn sợ cái gì nữa, lấy máu đi.”
“Em thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Diêu Lan Hạ gật đầu: “Nhanh lên đi, cô ấy không chống đỡ nỗi đâu.”
Nhận được sự đồng ý của người nhà, đồng thời, sự thật về cô gái che mặt bị bệnh AIDS cũng đã bị công khai.
Máu chảy ra từ trong cơ thể cô truyền vào trong sản phụ, hai người phụ nữ nghiêng mặt nhìn nhau cười một tiếng, lúc này, dường như là vận mệnh của bọn họ được liên kết với nhau.
Sản phụ thoát khỏi cơn nguy hiểm, Diêu Lan Hạ lại bởi vì truyền máu quá nhiều cho nên ngã bệnh.
“Sao lại ngốc như thế chứ?” Đào Khánh Trần đau lòng vuốt vuốt tóc cô, sao lại ngốc như thế chứ, cái đồ ngốc nghếch này.
Diêu Lan Hạ nằm cả ngày, rốt cuộc sắc mặt cũng đã khôi phục lại, trên gương mặt gầy gò nở một nụ cười: “Tôi ngốc như thế đó, anh mới biết được hả?”
Anh ta dịu dàng cười, bưng chén cháo bổ máu đặt ở bên môi thổi thổi: “Ăn cháo đi, đồ ngốc này.”
“Mấy ngày nữa... làm xét nghiệm cho cô ta một lần đi, xem xem cô ta có thể kháng cự virus không.”
“Muốn làm xét nghiệm cho cô ta, tại sao mình lại không làm cơ chứ, kể từ lúc cầm trong tay tờ giấy xét nghiệm, em chưa từng chủ động nói là mình muốn xét nghiệm một lần nào.”
“Anh muốn nghe lời thật lòng à... tôi không dám, thiết bị y tế của bệnh viện chúng ta là nơi quyền uy nhất thủ đô, tôi còn có thể đi đâu xét nghiệm được nữa chứ. Với lại, căn bệnh này xét nghiệm hay không xét nghiệm thì khác nhau ở chỗ nào, phát hiện sớm thì chữa trị sớm, ha ha...” Cô buồn bã cười nói.
Rốt cuộc cũng đã nói ra những lời mà mình giấu ở trong lòng, đúng vậy, tại sao lại không chịu đi xét nghiệm một lần cơ chứ, là thật sự không có can đảm tiếp nhận một lần nữa... từ tận đáy lòng, cô không dám.
Đào Khánh Trần không nói nữa, đút từng muỗng cháo cho cô.
Cầm cái bát rỗng đi ra cửa phòng, nước mắt trong mắt của Đào Khánh Trần rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, chảy đầy cả mặt.
Một tuần sau.
Biệt thự nhà họ Lưu.
“Bốp!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!