“Tin tức mới nhất, mười ba giờ mười lăm phút theo giờ bắc kinh vào chiều ngày hôm nay, Nairobi thủ đô Kenya đột nhiên xuất hiện cơn động đất cấp bảy, một chấn động mạnh trong bán kính hàng nghìn dặm.”
“Nairobi nằm ở thung lũng đông phi lại bị trận động đất tấn công một lần nữa, cho đến thời gian hiện tại có hơn bảy nghìn ngôi nhà đã bị sập ở khu vực tâm chấn và không có dữ liệu về số người thương vong..."
“Trận động đất khiến cho mọi thông tin liên lạc bị gián đoạn, có nhiều tuyến đường của các khu vực bị đứt đoạn..."
Kenya?
Quốc gia mà Đào Khánh Trần đang ở, cũng chính là vị trí của Diêu Lan Hạ.
“Đông Minh, lập tức bay đến Nairobi.”
Quý Đông Minh gật đầu: “Vâng.”
Bước chân bước đi khỏi, cậu Hào bước xuống khỏi ghế sofa: “Lái máy bay tư nhân của tôi, xuất phát từ thủ đô, chọn đường bay gần nhất, tôi muốn đến đó trong thời gian ngắn nhất.”
Quý Đông Minh nhanh chóng điều chỉnh lại mạch suy nghĩ của mình: “Ông chủ, bay từ đây qua đó, chuyến bay bình thường phải hơn ba mươi tiếng đồng hồ, lái máy bay tư nhân của anh nhanh nhất thì cũng phải mười lăm tiếng.”
Đợi cái đã, ông chủ vừa mới nói cái gì, anh ấy... anh ấy cũng muốn đi?
“Ông chủ, bây giờ anh không thể đi máy bay đường dài được, trái tim của anh không thể chịu đựng được khi bay ở một độ cao cao như thế, hơn nữa ít nhất cũng phải mất mười lăm tiếng, chuyến bay đường dài làm trái tim của anh..."
“Bớt nói nhảm đi, chuẩn bị nhanh đi.”
Động đất cấp bảy, phần lớn nhà cửa đều bị sụp đổ, thông tin bị cắt đứt, phương thức liên lạc duy nhất mà anh có chính là tự mình đi đến đó. Mặc kệ trong lòng của cô suy nghĩ như thế nào, mặc kệ người mà cô yêu là ai, anh không muốn phải mất đi cô như thế.
Không, không thể mất đi, chỉ là nghĩ đến có thể sẽ mất đi cô, cậu Hào đã tan nát cõi lòng.
“Lưu Nguyên Hào, con làm gì vậy.”
Nghe thấy con trai muốn kéo lấy thân thể như thế này mà tự mình bay đến Kenya, Lưu Đình nắm tay của con trai lại, nghiêm giọng quát lớn.
Đôi mắt đỏ ngầu tơ máu của Lưu Nguyên Hào mang theo hai ngọn lửa giận: “Là người phụ nữ mà tôi đã chọn, tôi sẽ phụ trách tới cùng.”
Giống như ba đã nói, anh sẽ phụ trách đến cùng.
Anh cầm lấy cái áo khoác, một tay che ngực bước ra khỏi cửa phòng khách.
“Lưu Nguyên Hào.”
Lưu Đình ở sau lưng nổi giận mắng chửi, nhưng mà anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Lưu Nguyên Huyên vừa mới nghe thấy tin tức thì cũng chạy tới ngăn cản trước mặt Lưu Nguyên Hào, bắt lấy cánh tay của anh mà cầu xin: “Anh cả, cho em đi cùng với.”
Bên rìa thung lũng phía tây bắc Nairobi, ở đây chính là trung tâm của cơn động đất, may mắn đó chính là ngành công nghiệp và thương mại không tập trung ở rìa thành phố, đáng tiếc là mật độ dân số không hề nhỏ.
Sau khi đội cứu viện đến nơi, chào đón bọn họ chính là vết máu đầy đất, tứ chi con người, hiện trường thê thảm đến khó nhìn.
Đào Khánh Trần nắm chặt tay Diêu Lan Hạ: “Bác sĩ Diêu, khi thật sự chăm sóc cho người bị thương, có thấy sợ không?”
Diêu Lan Hạ đã thành thạo đeo găng tay y tế, mang ống nghe bệnh: “Sợ? Chữ này đã hoàn toàn biến mất trong từ điển của tôi rồi.”
Cô là người đã từng trải qua cái chết một lần, bây giờ đối diện với cái chết một lần nữa, trong lòng của cô thật sự không có cảm giác sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh, tỉnh táo hơn nhiều.
Đào Khánh Trần cười cười, cảnh tượng đổ nát thê thảm sau lưng cùng với nụ cười của anh ta có sự tương phản khá lớn, nhưng mà nụ cười dịu dàng của người đàn ông thật sự trở nên động lòng người hơn.
Diêu Lan Hạ cười đùa mà nói: “Có người nào đã từng nói anh cười lên trông rất hấp dẫn không hả.”
Gương mặt Đào Khánh Trần nóng lên: “Lời này là có ý gì?”
Diêu Lan Hạ không trả lời thẳng, cô bước lên gạch đá kiểm tra cho người bị thương nằm ở trên cán.
Đào Khánh Trần nhìn bóng dáng của cô, bất giác nở nụ cười, cô không phải là người đầu tiên nói như thế, nhưng mà bởi vì là cô nói, cho nên anh sẽ khắc ghi.
“Xương chậu bị gãy, cánh tay bị vỡ xương, kèm theo chấn động não rất nhỏ, lập tức chụp ct chuẩn bị phẫu thuật nối xương.”
Diêu Lan Hạ kiểm tra cho mấy người bệnh nhân, ngẩng đầu lên nhìn Đào Khánh Trần, anh ta đang quỳ một chân ở trên đất kiểm tra điều trị cho một cô gái với gương mặt toàn là vết máu, bởi vì vị trí thấp, anh ta không thể không cúi đầu xuống, giọng điệu dịu dàng giống như là ba đang nói chuyện với con gái.
Khói bụi dày đặc quét quanh mắt làm anh không có tầm nhìn, Diêu Lan Hạ nhìn anh ta với đôi mắt trong sáng, nở nụ cười, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc.
“Xuất huyết não, bác sĩ Trần, mau đưa bệnh nhân đi chụp CT não đi.”
Dụng cụ y tế ở hiện trường động đất có hạn, có rất nhiều thiết bị cỡ lớn chuyên nghiệp tạm thời không có cách nào vận chuyển đến đây, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ làm chậm trễ hiệu suất chữa bệnh cho người dân.
Diêu Lan Hạ lau mồ hôi ở trên mặt: “Bác sĩ Đào, không có hoa pháp lâm, quá trình phẫu thuật tim cần phải áp hậu, nhưng mà bệnh nhân không chịu nổi nữa rồi.”
“Tôi đã đánh tiếng với trung tâm y tế địa phương, nó sẽ được giao đến đây trong một tiếng đồng hồ, bệnh nhân như thế nào?” Trên người Đào Khánh Trần dính không ít máu, cũng không biết là máu của bao nhiêu người.
“Tình huống của hai bệnh nhân rất khẩn cấp, tôi sợ là không sống nổi một tiếng đồng hồ, điều kiện ở đây quá kém.”
Đào Khánh Trần gật đầu: “Tôi biết rồi, nhưng mà bây giờ chỉ có thể chờ đợi, em đừng vội, một lát nữa thuốc sẽ đến đây thôi, để tôi làm phẫu thuật.”
Anh ta tự mình cầm dao, đương nhiên là cô không cần phải nghi ngờ gì.
“Ầm.”
Mặt đất lại bắt đầu chấn động dữ dội.
“Là dư chấn, mọi người nhanh chóng đến chỗ an toàn đi.”
“A.”
Phiến đá ở dưới chân Diêu Lan Hạ đột nhiên lại bị sụp đổ, một chân của cô rơi vào trong hố, cả người ngã về phía viên gạch.
“Lan Hạ."
Hai tay của Đào Khánh Trần ôm lấy vòng eo Diêu Lan Hạ, anh ta muốn kéo người lên nhưng mà anh ta lại trượt cục đá ở dưới chân, bóng dáng cao lớn đột nhiên nghiêng qua một bên, mắt thấy sắp ngã vào trong đống đổ nát.
Diêu Lan Hạ nhạy bén kéo tay của anh ta về hướng ngược lại, dùng thể trọng của mình để duy trì sự cân bằng.
Cả đoạn đường sinh tử, hai người bọn họ đều dùng cơ thể của nhau để có thể giải cứu đối phương.
Đào Khánh Trần siết chặt những ngón tay mảnh khảnh của cô, khó tin thở một hơi: “Lan Hạ..."
“Anh có thể cứu tôi, tôi không thể cứu anh được à?” Sống sót sau hoạn nạn, cô nở một nụ cười tươi tắn.
“Đương nhiên được.”
Một cảnh tượng kinh hồn kinh tâm động phách.
“Đi ra ngoài trước đi.”
Mười ngón tay nắm chặt nhau, hai người bước lên trên những phiến gạch ngói vỡ vụn, bước vào khu lều vải dưới cơn chấn động vô cùng lớn.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng khen ngợi không ngừng.
Trên không trung, máy bay tư nhân của cậu Hào đang di chuyển.
“Ông chủ, chắc còn mười tiếng đồng hồ nữa, đây chính là con đường gần nhất rồi, tốc độ nhanh nhất.”
Lưu Nguyên Hào ngồi trên ghế sa lông, đồ đạc bên trong của chiếc máy bay tư nhân này sang trọng trông giống như là một căn phòng của khách sạn năm sao, đây chính là anh cố ý mua để chuẩn bị đi nghỉ phép với vợ mình.
Diêu Lan Hạ, vợ của anh.
Nếu như sau tân hôn không có mấy chuyện đó, bọn họ đã cùng nhau vượt qua bốn bể năm châu trên chiếc máy bay này, nhìn cảnh đẹp trên toàn thế giới.
“Anh cả, em tin tưởng là giữa chị dâu và Đào Khánh Trần không phải là sự thật, chắc chắn là trong đây có hiểu lầm gì đó.” Trong lòng của Lưu Nguyên Huyên từ đầu đến cuối đều có chắn một cái gai, nghe thấy Vũ Trúc Ngọc nói giữa chị dâu và Đào Khánh Trần có chuyện mờ ám, từ tận đáy lòng Lưu Nguyên Huyên hoàn toàn không tin tưởng.
Chị dâu của anh ta là một người phụ nữ kiêu ngạo như thế, thích một người thì chắc chắn sẽ quang minh chính đại mà thừa nhận, cần gì phải lén lút chạy tới nơi ngay cả chim cũng không thèm đậu?
Đôi mắt lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào liếc nhìn anh ta: “Có phải là hiểu nhầm hay không, tìm thấy cô ấy rồi hỏi là biết thôi.”
Bây giờ, chuyện mấu chốt nhất không phải là cái này mà là tại sao ghi chép về chuyến bay của Diêu Lan Hạ lại biến mất, dựa vào quyền lực của cô, làm sao có thể có quyền để công ty hàng không vượt quá giới hạn, là ai đã giúp cô? Đào Khánh Trần, là một người bác sĩ, quyền lực tới từ đâu chứ?
Nghĩ đến đây, nỗi nghi hoặc trong lòng của anh càng ngày càng lớn.
Hiện trường động đất.
“Ở phía trước là một trường học, lúc động đất thì có học sinh trong lớp, số lượng người thương vong... không biết là bao nhiêu.” Có một người dân bản xứ lau nước mắt, nói cho Đào Khánh Trần biết tình huống trước mắt.
Nghe thấy lời phiên dịch của Đào Khánh Trần, đầu ngón tay của Diêu Lan Hạ như muốn bóp gãy: “Đi đến trường học trước đi, bọn nhỏ quan trọng hơn.”
“Được rồi, nơi này giao lại cho bọn họ vậy, tôi và em đi đến trường học.”
Đeo hòm thuốc lên vai, hai người chậm rãi đi đến trường học.
Mà ở sau lưng bọn họ có một đôi mắt hàm chứa ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng nhíu lại.
Ở thủ đô, nước H.
“Lưu Nguyên Hào đến Kenya tìm Diêu Lan Hạ? Mẹ nó.” Cao Dĩnh Nhi giận dữ ném điện thoại, đúng lúc có người thông báo đến họp.
“Lần này, Kenya xảy ra một vùng động đất cấp bảy, đoàn đội y tế của bệnh viện chúng ta phái đi phát huy tác dụng rất lớn, bây giờ bệnh viện còn phải phái thêm một nhóm nhỏ đến đó chữa bệnh, tiếp tục chi viện, đồng thời làm rạng danh bệnh viện.”
Cao Dĩnh Nhi xung phong đứng dậy: “Viện trưởng tôi đi.”
Đoàn đội chữa bệnh thứ hai của bệnh viện trung tâm xuất phát từ thủ đô, bọn họ được lực lượng vũ trang hộ tống đã có thể đến địa điểm vào thời gian sớm nhất.
Đi máy bay chiến đấu từ thủ đô đến Kenya, tốc độ của chuyến bay nhanh hơn gấp ba lần so với máy bay hành khách.
“Má ơi, tổ quốc vì để chi viện cho khu vực động đất mà ra tay hào phóng ghe! Tôi còn tưởng là điều động máy bay trực thăng gì đó là đã xa hoa lắm rồi, không ngờ tới là trực tiếp ngồi lên máy bay chiến đấu, tốc độ thật là nhanh quá đi.”
Cao Dĩnh Nhi ngồi trong cabin, có hơi nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt với nhau, cô ta phải tìm được Diêu Lan Hạ trước khi Lưu Nguyên Hào đến đó, nhất định phải ngăn cản bọn họ gặp mặt.
Kenya.
Động đất qua đi, cơn mưa rào trút xuống xối xả.
Cường độ và độ khó của công tác cứu hộ càng ngày càng tăng theo cấp số nhân, những người bị thương liên tục được đưa đến các khu chữa trị tạm thời, không gian không ngừng được mở rộng, nhưng mà nguồn cung cấp tại chỗ thì lại thiếu hụt.
“Thời tiết quá nóng, mật độ người bị thương càng ngày càng lớn, dễ dàng lây nhiễm chéo.”
“Nhưng mà lực lượng y tế và cứu hộ ở đây quá kém, tôi nghe bác sĩ khác kể lại rằng trận động đất ở Vấn Xuyên xảy ra vào năm đó, vật tư y tế đã có mặt trong vòng ba tiếng đồng hồ, nhưng mà chúng ta đã ở đây hơn mười tiếng rồi, vẫn là thiếu cái này thiếu cái kìa.”
Hơn mười tiếng rồi... nhanh như vậy, còn không phải nữa, trời đã hoàn toàn tối đi, Diêu Lan Hạ bận đến nỗi chân không chạm đất, thế mà cô đã quên mất cả thời gian.
Đào Khánh Trần liên tục làm hai cuộc phẫu thuật tim, đi ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn thấy những người bị thương nằm ngổn ngang lộn xộn ở bên ngoài: “Còn có bao nhiêu người bị thương nặng, lập tức sắp xếp phẫu thuật.”
“Anh không thể phẫu thuật được nữa, sẽ mệt mỏi mà gục ngã.”
“Tôi không sao, bác sĩ Diêu đâu rồi?”
“Bác sĩ Diêu đi ra ngoài rồi, dưới tảng đá có người bị thương, đầu đều..."
Y tá còn chưa nói xong, Đào Khánh Trần đã tháo găng tay xuống, cầm cây dầu che mưa, mưa rơi càng ngày càng lớn, Diêu Lan Hạ nằm sấp trên mặt đất, cô đang nói chuyện với bệnh nhân đang bị kẹt ở bên trong, nhíu mày, cô không hiểu ngôn ngữ ở đây, sao có thể nói chuyện với bệnh nhân được đây?
Đi vào, Đào Khánh Trần mới nghe thấy Diêu Lan Hạ đang ca hát cho trẻ con ở bên trong nghe: “Lấp lánh lấp lánh, bầu trời đầy những ngôi sao nhỏ..."
Ngôn ngữ không tương đồng, nhưng mà tiếng ca dịu dàng của cô lại giống như là một cái ôm ấm áp, an ủi những đứa nhỏ ngây thơ bị dọa ở phía dưới tảng đá.
Cơn mưa to như trút nước, quần áo trên người cô đã ướt nhẹp, tóc tai ẩm ướt dính sát vào mặt, hai tay thò vào khe hở trên vách đá để truyền dịch cho bé gái.
Nhân viên cứu viện ở bên cạnh cầm theo một cái bình truyền dịch, hai người thì đang đào đá.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một cây dù, Diêu Lan Hạ băng bó cho cô bé thật kỹ, quay đầu lại thì nhìn thấy Đào Khánh Trần đang cầm cây dù.
Trên người của anh ta vẫn còn mặc đồng phục phẫu thuật, nụ cười mệt mỏi mà ấm áp.
“Bác sĩ Diêu, tôi sẽ tặng cho em một huân chương.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!