Người của tổ quốc đã đến đây, mà lại là số người đến cứu viện của bệnh viện, vừa nhìn thấy đồng nghiệp ngày trước của mình, các nhân viên y tế liền lao tới ôm chặt lấy người thân.
Mà ánh mắt của Diêu Lan Hạ nhìn thấy một người đang mặc áo khoác trắng, che một cây dù màu đen đang đi về phía bên này, là Cao Dĩnh Nhi.
Cao Dĩnh Nhi, chị họ của Mai Khánh Vân, cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Cao danh giá một phương, thế mà cô ta lại hạ mình đến đây, ha.
Đương nhiên, bây giờ nhìn thấy cô ta, Diêu Lan Hạ chỉ cảm thấy thân phận đơn giản như thế, cô ta làm giả báo cáo kiểm tra sức khỏe, làm giả giấy xét nghiệm, mối thù này, cô nhất định phải tính với cô ta cho đàng hoàng.
“Viện phó Cao, tha hương gặp cố tri, đúng là hiếm có, đáng mừng đáng mừng.” Diêu Lan Hạ cầm lấy một cây dù che mưa, bước về phía trước mấy bước, chủ động trực tiếp chào hỏi với lãnh đạo của mình.
Người ở bên ngoài thấy rằng mối quan hệ của hai người rất tốt, ở chung rất hòa hợp.
Đôi môi đỏ của Cao Dĩnh Nhi không có ý cười, áo khoác trắng sạch sẽ dưới cái ô màu đen, lớp trang điểm tinh xảo tạo ra tương phản rõ ràng cùng với Diêu Lan Hạ toàn thân bùn đất.
“Bác sĩ Diêu, sao cô lại ở đây vậy, tôi nhớ lần này trong danh sách ra ngoài đâu có tên của cô.” Cao Dĩnh Nhi vô tri vô giác mỉm cười, khóe mắt xuất hiện một độ cong quyến rũ động lòng người.
Đúng là không trùng hợp, bây giờ cô không muốn phải chiến một trận với cô ta.
“A, mắt nhìn của viện phó Cao thật là không tốt, không riêng gì ánh mắt không tốt, chỉ sợ là lúc viện phó Cao nhìn báo cáo xét nghiệm cũng sẽ phạm phải sai lầm, ví dụ như là số liệu trên báo cáo kiểm tra sức khỏe lần đó, chẩn đoán người không có bệnh thành có bệnh nguy kịch không thể chữa trị.”
Cao Dĩnh Nhi ra vẻ không hiểu: “Bác sĩ Diêu, chú ý thái độ nói chuyện của cô đó, đừng có ngậm máu phun người!”
“Máu của tôi phun lên trên người cô, thật sự nghiêm trọng mà, tôi là người bị bệnh AIDS đó.” Giọng nói của cô có hơi gai góc, người hơi rướn ra phía trước, nửa câu sau gần như dán bên tai cô ta, nói hết sức mập mờ, hết sức châm chọc.
Đôi mắt âm trầm của Cao Dĩnh Nhi híp lại, cắn chặt răng, cười khinh miệt: “Diêu Lan Hạ, cô bị bệnh thần kinh gì vậy?”
Diêu Lan Hạ đứng thẳng người dậy, bóng dáng cao gầy, cho dù là bộ quần áo bị mưa to làm cho ướt sũng nhưng mà vẫn duy trì vẻ tự tin và kiêu ngạo như cũ: “Cao Dĩnh Nhi, chuyện của chúng ta để từ từ rồi tính, có phải là bị thần kinh không, cô rất nhanh sẽ biết thôi. Mấy ngày nay, cô tốt nhất nên thành thành thật thật chữa bệnh cứu người, chuộc tội đi. Còn nữa, tôi nhắc nhở cô một câu, bệnh của tôi đã đến thời kỳ cuối, cô có chơi nổi với một người đã bị bệnh thời kỳ cuối không hả?”
Nói xong, Diêu Lan Hạ quay người lại trở về phòng bệnh tiếp tục làm việc.
“Bác sĩ Diêu, cô thay quần áo trước đi, nghe nói là phía sau còn có máy bay của nước H đến đây, nhưng mà hình như không phải là máy bay quân dụng, là máy bay tư nhân đó.”
Diêu Lan Hạ đang đo nhịp tim cho bệnh nhân, cô không để ý: “Làm tốt chuyện của mình đi, đừng có nói là máy bay tư nhân, cho dù là hàng không mẫu hạm có đến đây thì trách nhiệm của chúng ta vẫn là cứu người.”
Xác định bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, Diêu Lan Hạ buông ống nghe xuống, vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy Cao Dĩnh Nhi và Đào Khánh Trần đứng cùng một chỗ, không biết là đang nói cái gì.
Từ đầu đến cuối, Cao Dĩnh Nhi đều mang theo nụ cười, cả quá trình, gần như là Đào Khánh Trần không có biểu cảm gì hết.
Diêu Lan Hạ không để ở trong lòng, cầm chắc ống nghe đặt ở một nơi khô ráo, bưng ly nước lên chuẩn bị uống một miếng nước thấm giọng.
Lúc này, trong màn đêm đen tối có một chiếc máy bay vẫn đang tiến lên.
“Ông chủ, do ảnh hưởng của thời tiết, máy bay không có cách nào bay hết tốc độ về phía trước, nhưng mà chúng ta cũng chỉ còn có một tiếng đồng hồ nữa là đã đến đích.”
Lưu Nguyên Hào nhàn nhạt ừm một tiếng, mắt cúi xuống nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
Chiếc nhẫn độc nhất trên thế giới được mài dũa từ viên kim cương hoàn mỹ nhất Nam Phi, mặc dù hôn lễ năm đó ba phần thật bảy phần giả, nhưng mà lúc lựa chọn nhẫn cưới, anh cũng không hề qua loa.
Cùng với chiếc nhẫn ở trên tay của Diêu Lan Hạ, được gọi là "so dực song phi".
Đã ba năm rồi, anh không đeo chiếc nhẫn cưới này, ngày hôm nay anh cố ý đeo nó ở trên tay là để cho cô nhìn, cũng là nhắc nhở chính anh.
Bước chân của Đào Khánh Trần dần dần thả chậm, bỏ ra rất lớn dũng khí mới đi đến sau lưng Diêu Lan Hạ, hô hấp nhẹ nhàng trầm xuống, anh ta nhìn một bên mặt cô, nở một nụ cười dịu dàng mà gọi: “Lan Hạ.”
Diêu Lan Hạ để ly nước xuống, nuốt hết nước ở trong miệng: “Sao vậy, có chuyện gì?”
Biểu cảm của người này không thích hợp.
Đào Khánh Trần cầm cái khăn: “Lau tóc đi, tóc ướt không tốt cho đầu đâu.”
Cô tùy tiện cười cười, bận bịu đến nỗi choáng váng: “Được rồi, cảm ơn.”
Lau tóc một cách đơn giản thô bạo, sau đó lắc lắc đầu mấy cái rồi móc cái khăn lên trên kệ, phát hiện Đào Khánh Trần vẫn còn ở đây: “Rốt cuộc là có chuyện gì, anh đừng có nhìn tôi như vậy, anh nói đi.”
Do dự một lúc: “Có thể đi ra ngoài với tôi được không?”
“Chỉ có như vậy thôi hả, đáng để anh xoắn xuýt thành như vậy à? Được rồi, đi đâu?”
Một người cầm một cái dù, hai người vội vàng lén lút đi xả hơi mấy phút, đến kho chứa thực phẩm, điều kiện có hạn, muốn đổi một hoàn cảnh tốt thì cũng không được.
“Lan Hạ, nói thật thì lúc nhìn thấy em không bị virus lây nhiễm, tâm trạng của tôi rất phức tạp. Tôi rất vui vì em không có việc gì, còn có thời gian để hưởng thụ cuộc sống, tôi cũng rất bất an, biết là em chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh anh ta.”
Anh ta nói chuyện rất thẳng thắn, cô cũng có thể chấp nhận, trong lòng hơi có lỗi, nhưng mà cô cũng đành chịu thôi: “Không đơn giản giống như anh đã nói đâu, tôi với anh ấy còn cách ba hòn núi lớn.”
Gương mặt của cô trở nên âm trầm, không phải sống là có thể, cô biết rất rõ.
Bàn tay của Đào Khánh Trần khựng lại một chút, rốt cuộc cũng chạm vào vai cô: “Nếu như quả thật yêu anh ta, vậy thì hãy yêu cho hết mình, có thể nhìn ra được anh ta cũng rất quan tâm tới em.”
Diêu Lan Hạ nhìn vóc dáng và ngũ quan của anh ta đến mấy lần: “Đào Khánh Trần, ngày hôm nay anh bị sao vậy, nói mấy câu với viện phó Cao, bị kích thích rồi hả?”
Chẳng lẽ là bị kích thích thật rồi?
Hít sâu mấy hơi, bàn tay của anh ta thu hồi lại, bả vai suy sụp, lại tiếp tục đứng thẳng: “Anh ta đến đây, máy bay tư nhân mà lúc nãy bọn họ nói là của Lưu Nguyên Hào, anh ta đang ở trên máy bay, anh ta sẽ nhanh chóng đến đây thôi.”
“Anh nói là Lưu Nguyên Hào sắp đến đây hả? Lưu Nguyên Hào, anh ấy sẽ tới đây.” Chiếc áo khoác đang khoác trên người Diêu Lan Hạ bị cô lắc một cái liền rơi mất, hai cánh tay nắm lấy tay của Đào Khánh Trần, đôi mắt to tròn chiếu sáng rực rỡ.
Quả thật, yêu một người không có cách nào giấu được.
“Đúng vậy, anh ta tới đây, có vui vẻ không?”
Có vui không hả, đương nhiên vui rồi.
“Cái tên ngốc này, tình trạng sức khỏe hiện tại của anh ấy làm sao có thể chịu đựng được chuyến bay đường dài hơn ba mươi tiếng đồng hồ cơ chứ, có phải là anh ấy bị điên rồi không. Cái tên ngốc này, chắc chắn là anh ấy đã bị điên rồi.”
Đào Khánh Trần: "..."
“Anh ấy đến đâu rồi, máy bay dừng ở đâu vậy?”
Đào Khánh Trần: "..."
Anh ta bị cảm xúc thay đổi thất thường của cô làm cho mông lung, đây là vui vẻ hả, vui vẻ hả, là vui vẻ đó hả?
Cô thật sự rất vui vẻ, vui vẻ trách móc, vui vẻ hờn dỗi.
Cô vui vẻ, anh ta đã thỏa mãn rồi.
“Chắc là còn nửa tiếng đồng hồ nữa, máy bay tư nhân lựa chọn lộ trình của chuyến bay, anh ta đi đường tắt, mười mấy tiếng là có thể đến nơi rồi, máy bay sẽ dừng trên đường băng ở phía bên kia vách núi.”
Vách núi còn có sân bay nữa hả?
Nhìn ra thắc mắc của cô, anh ta giải thích: “Là sân bay cố ý xây dựng lại, trước đó đã có rồi.”
Diêu Lan Hạ cắn môi: “Đào Khánh Trần, đời này tôi nợ anh quá nhiều, kiếp sau để tôi bù đắp cho anh?”
Anh ta mỉm cười không đáp: “Anh ta sắp đến rồi, em không đi hả, nếu như không đi, vậy thì tôi không thả em đi đâu.”
Trong đôi mắt của cô treo những vì sao lấp lánh: “Đại ơn không có lời nào để cảm tạ hết được, Đào Khánh Trần, anh chắc chắn sẽ hạnh phúc, sẽ còn hạnh phúc hơn tôi.”
Cô cầm lấy cây dù che mưa đi về phía mà anh ta chỉ, bước chân nhẹ nhàng nhảy múa theo sự rung động của trái tim, hận không thể bước một bước liền chạy đến bên cạnh anh.
Lưu Nguyên Hào, anh nghe không, em không có bị bệnh, chúng ta có thể ở bên nhau, chúng ta có thể ở bên nhau mà.
Em không sợ ba của anh, em không sợ cái gì hết.
Cô đội mưa leo lên trên phiến đá, rốt cuộc cũng đứng ở chỗ đậu cao cao.
Ngửa đầu lên, những cơn mưa rào to lớn ngăn không được vạn mét trời trong trong lòng cô, cô giống như là một cô dâu đang ngồi trong phòng tân hôn chờ đợi chú rể của mình, người khoác hào quang, đầu đội vương miện.
Cho dù bây giờ quần áo của cô đang ướt đẫm, chật vật không chịu nổi.
Nhưng mà đợi đến hai mươi phút vẫn không có bóng dáng của máy bay đâu, không phải là nửa tiếng đồng hồ hả, đã trôi qua nửa tiếng rồi mà.
“Bác sĩ Diêu, bác sĩ Diêu, không xong rồi.”
Cô đang buồn bực, Kim Tiểu Yến hốt hoảng chạy tới, thở hồng hộc gọi cô.
“Có chuyện gì vậy, bệnh nhân sao hả?”
Kim Tiểu Yến che ngực thở dốc: “Không phải, không phải là bệnh nhân đâu, là... vừa mới nhận được tin tức máy bay tư nhân của anh Lưu cưỡng ép bay trong mưa, đã bị va chạm rồi, vừa mới nhận được tin tức, cô quay về đi thôi.”
Cái gì...
Cây dù che mưa trượt xuống khỏi tay, hai chân của cô lùi về phía sau một bước dài. Không thể nào, không tin đâu.
“Cô đừng có gạt tôi, sao anh ấy có thể rơi máy bay được chứ? Anh ấy là Lưu Nguyên Hào, cô cút đi, cút đi cho tôi!”
Đừng có lừa cô nữa, cô không muốn phải nghe thêm bất cứ lời nói dối nào đâu, bất cứ tin dữ nào.
Kim Tiểu Yến bước lên giữ chặt tay cô, bước lên phía trước theo dấu chân cô, làm cho cô phải lùi về phía sau: “Bác sĩ Diêu, là thật, công cuộc cứu viện đã bắt đầu rồi, có mấy người ở bệnh viện chúng ta được phái đi cứu giúp. Cô đừng sợ, đừng lo lắng, có lẽ là anh Lưu phúc lớn mạng lớn, không có việc gì đâu, bác sĩ Diêu, bác sĩ Diêu..."
Diêu Lan Hạ trở tay nắm lấy quần áo của cô ta: “Mẹ nó, cô nói bậy bạ gì vậy, cô cút đi, cút xa tôi ra!”
Khóe mắt của Kim Tiểu Yến quét nhìn vách núi ở phía sau, cô ta bước từng bước: “Bác sĩ Diêu, nghe nói máy bay của anh Lưu bị rơi ở gần đây, có lẽ là kế bên này, có lẽ... chắc là thung lũng này.”
Thung lũng? Diêu Lan Hạ quay người lại, vừa mới nhìn xuống, hô hấp muốn đình chỉ.
Từ lúc nào mà cô đã lui đến rìa thung lũng rồi, nếu như còn bước nửa bước thì chắc chắn là vực sâu vạn trượng.
“Kim, cô làm cái gì vậy.” Diêu Lan Hạ nắm lấy tay áo của cô ta, nghiêm giọng quát lớn.
Kim Tiểu Yến mỉm cười, ngón tay đẩy đẩy tay của cô ra, từng ngón từng ngón một: “Bác sĩ Diêu, chồng của cô bị rơi máy bay, sống chết không rõ, không phải là bây giờ cô nên đi xem thử hả?”
Diêu Lan Hạ giật mình bình tĩnh, Kim Tiểu Yến tuyệt đối không phải đến đây để thông báo tin tức, cô ta có mục đích khác.
“Buông tay ra, Kim Tiểu Yến, cô buông tay ra cho tôi.”
“Buông tay hả? Chỉ sợ là không kịp rồi, bác sĩ Diêu, có người không vừa mắt cô, muốn để cho cô chết, cô đoán xem là ai đây?”
Diêu Lan Hạ như bị sét đánh, là ai, Cao Dĩnh Nhi à?
“Bộp.” Diêu Lan Hạ đẩy Kim Tiểu Yến ra một bước dài, sau lưng là vách núi, một khi rơi xuống, cô thật sự sẽ mất mạng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!