CHƯƠNG 54: MỘT ĐÔI ĐANG KỀ VAI SÁT CÁNH
“Chị dâu, chị diện đồ lên rất đẹp đó!”
Diêu Lan Hạ đang quan sát khách khứa trong sảnh, thì đột nhiên giọng của Lưu Nguyên Huyên lọt vào tai, cô nhíu mày xoay người nhìn anh ta, trong măt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
Lưu Nguyên Huyên lắc lắc ly rượu, tùy ý dựa người vào ghế, nhếch miệng cười xấu xa: “Nghe nói đêm nay có mỹ nữ xuất hiện, cho nên tôi mới đến đây, chuyến đi này quả thực không uổng phí.”
Ánh mắt nghiền ngẫm, đánh giá khắp người cô, ánh mắt không thành thật lén lút nhìn cô.
Diêu Lan Hạ một tay ôm ngực, một tay nâng ly rượu, như cười như không nhìn anh ta: “cậu hai Lưu thật có nhã hứng, tự mình chơi đi nhé.”
“Này này này, chị dâu, chị thật lợi hại, một Mai Khánh Vân thôi đã khó đối phó lắm rồi, trong nhà chị lại còn thêm hai người, có cần tôi hỗ trợ tiếp không? Người quen, tôi sẽ lấy giá hữu nghị.”
“Không cần, cậu thành thật một chút, đừng gây chuyện.”
“Chán quá đi, nếu không phải trong nhà không ai muốn đi, thì tôi cũng không muốn làm người xấu đâu, tôi kể chị nghe, mấy người nhà của chị diễn kịch rất thất bại đó, cha tôi mới nhìn thấy thư mời, chỉ nói một lời —— giả vờ!”
Diêu Lan Hạ siết chặt ngón tay: “Cậu hai Lưu đến để tìm chứng cứ có phải không?”
“Đâu có đâu có, tới chỗ này mà tìm chứng cứ gì chứ, tôi tới tìm rượu mà!”
Lưu Nguyên Huyên kéo dài âm cuối, cầm ly rượu nghênh ngang rời đi.
Diêu Lan Hạ không thể làm gì khác chỉ thở dài một tiếng, nhà họ Diêu trước kia từng là một gia tộc nổi tiếng nhất nhì ở Thủ Đô, ba mẹ cô càng là nhân vật vang danh trên thương trường, bây giờ nhà họ Diêu đều rơi hết vào tay Phương Linh Ngọc, địa vị cũng từ đó xuống dốc không phanh.
Khi mọi người đang nâng ly cạn chén, đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh.
Mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía cửa chính, dưới ánh sáng chói lóa của buổi tiệc, một người đàn ông mặc bộ âu phục đen sánh bước cùng một người phụ nữ mặc lễ phục trắng đầy gợi cảm.
Cách mấy tầng người, Diêu Lan Hạ mắt sáng như đuốc nhìn về phía Lưu Nguyên Hào, cổ họng như bị kim châm, sao anh lại đến đây?!
Anh không biết đây là tiệc gì hay sao!
Đây là tiệc rượu của nhà họ Diêu, anh là con rể nhà họ Diêu, vậy mà trước mặt hai mẹ con này Lưu Nguyên Hào lại mang Mai Khánh Vân đường đường chính chính đi vào, này khác gì đang tát vào mặt cô!
Miệng Diêu Yến Anh từng chút nâng cao, từ từ nhấm nháp ly rượu vang. Sau đó cô ta đưa mắt nhìn bóng ngươi Diêu Lan Hạ trong đám đông.
Đêm nay, thật là náo nhiệt.
Lưu Nguyên Hào đại giá quang lâm, toàn bộ yến hội nhất thời sôi trào, hầu hết mọi người đều muốn lôi kéo làm quen cậu cả nhà họ Lưu, nhưng khổ nổi anh luôn cự tuyệt ngàn dặm, dù có lòng cũng không có cơ hội.
Trong phút chốc, Lưu Nguyên Hào đã bị hơn phân nữa khách mời vây quanh, nịnh nọt. Mai Khánh Vân như bạn gái thật sự, kéo khuỷu tay của anh mỉm cười đón nhận sự ghen tị cùng ngưỡng mộ của mọi người.
Phương Linh Ngọc híp híp mắt: “Anh Anh, con giải thích cho mẹ nghe xem, chuyện này là như thế nào?!”
Diêu Yến Anh cười ha hả: “Mẹ, cái gai Diêu Lan Hạ này một ngày còn chưa giải quyết, thì địa vị của hai mẹ con mình sẽ không vững được đâu, cô ta không phải rất ỷ vào Lưu Nguyên Hào sao? Cho nên con đập vỡ mộng đẹp của cô ta.”
“Không có đầu óc! Con kéo Lưu Nguyên Hào vào chuyện này, lỡ như anh ta không thèm tiện nhân này nữa, thì chuyện nợ nần của nhà họ Diêu phải làm sao đây? Diêu Lan Hạ là máy rút tiền của chúng ta đấy.”
“Mẹ! Diêu Lan Hạ không biến mất, thì sao con có cơ hội đây? Máy rút tiền quan trọng hay là kho tiền quan trọng hơn?”
Phương Linh Ngọc đôi môi đỏ âm lãnh cười: “Không hổ là con gái ngoan của mẹ, con muốn làm như thế nào?”
“Chờ xem kịch vui.”
Lưu Nguyên Hào ứng phó với cả đám người đầy mệt mỏi, tuấn nhan phủ thêm một tầng sương lạnh, đôi mắt thâm sâu khó dò khóa chặt một bóng người trong đám đông.
Chiếc váy chữ V khoét sâu, như có như không nhìn thấy cảnh “xuân” khi cô bước đi, dáng người thon thả được vài người đàn ông cao lớn vay quanh, cô đang cùng người khác trò chuyện vui vẻ.
Cô từng nói cô không thích chỗ như vầy, thì ra chỉ là đang giả bộ thuần khiết mà thôi!
“Anh Hào?” Mai Khánh Vân níu ống tay áo của anh, thấy ánh mắt xuất thần của anh liền gọi một tiếng.
Lời vừa nãy cô nói, anh căn bản không hề nghe thấy.
“Cô là người đang có thai, không thể uống rượu, chuyện này cũng cần tôi nhắc nhở sao?” Lưu Nguyên Hào rõ ràng mất tập trung nói một câu lấy lệ, ánh mắt sâu thẫm đang nhìn một bóng người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đen.
Mai Khánh Vân nương theo ánh nhìn của anh, phát hiện Diêu Lan Hạ!
Chết tiệt, lại là cô ta! Người phụ nữ phiền phức đáng chết này!
“Anh Hào.” Mai Khánh Vân ngọt ngào kêu anh một tiếng, ngay trước mặt đông đảo khách mời, chủ động kiễng chân hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.
Một cái chạm nhẹ, mềm mại như nước, cô dùng tay đeo nhẫn kim cương ôm lấy khuôn mặt của Lưu Nguyên Hào, dụ dỗ anh nhìn cô ta.
“Ôi! cậu cả Lưu cùng Cô Mai thật là tình cảm!”
“Trai tài gái sắc, trời đất tác hợp!”
“Thật hâm mộ! Hai người quá đẹp đôi rồi!”
“Dây chuyền Cô Mai đang đeo là hàng giới hạn đấy, cậu cả Lưu đối với cô ấy thật tốt.”
Tiếng ca ngợi như nước thủy triều liên tiếp dâng lên, Diêu Lan Hạ cũng bị hấp dẫn nhìn sang, hai bóng người chồng chéo thật sự đang hôn nhau.
Trên gương mặt cô không một chút gợn sóng, cô từ từ nâng ly, nhấp môi, như là đang xem hát tuồng.
Lưu Nguyên Hào vốn định đẩy Mai Khánh Vân ra, nhưng phản ứng của Diêu Lan Hạ lại chọc giận anh, anh đưa tay đỡ lấy eo thon của Mai Khánh Vân, đổi bị động thành chủ động, càng hôn càng sâu!
“Wow!”
Hiện trường nhất thời đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, ngay cả khách mời vốn đang thưởng thức món ăn cũng bước đến gần, tạo thành một vòng tròn vây quanh hai người họ.
Tiệc rượu của Phương Linh Ngọc, từ đầu đến cuối biến thành sân khấu show ân ái của Lưu Nguyên Hào và Mai Khánh Vân.
Diêu Lan Hạ ngửa đầu nốc hết cả ly rượu, hơi cồn đâm vào yết hầu thật đau rát.
Ngón tay mảnh khảnh của Mai Khánh Vân luồn vào khuỷu tay của Lưu Nguyên Hào, cười khinh bỉ nhìn Diêu Lan Hạ.
Ánh mắt của Diêu Lan Hạ vẫn không thay đổi, giống như cô xem sự tồn tại của Mai Khánh Vân tựa như không khí.
Hai người cùng tán gẫu với khách khứa, rồi đồng thời đi tới dưới đèn chùm pha lê ngay giữa đại sảnh, Lưu Nguyên Hào thì cùng vài giám đốc cấp cao của các doanh nghiệp nói chuyện qua loa.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Mai Khánh Vân vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Diêu Lan Hạ, giống hệt với sợi cô đang đeo!
Cái này là do mẹ của Lưu Nguyên Hạo tặng cho cô!
Lẽ nào bà cũng tặng cho Diêu Lan Hạ một cái?
Cùng lúc đó, Diêu Lan Hạ cũng nhìn thấy trên cổ cô ta, cô nhướng mày, ặc! Có cần phải trùng hợp đến vậy không!
Phiên bản giới hạn toàn thế giới? Mai Khánh Vân cũng thích mua đồ giới hạn à.
“Ồ, cô Mai, cô Diêu, hai người đều đeo sợi dây chuyền có cùng một kiểu dáng. Đây là phiên bản mới nhất, số lượng chỉ có hạn. Ai sở hữu được nó cũng đều là người may mắn.”
May mắn khỉ gì! Tài phiệt nghe còn được.
Mai Khánh Vân chạm nhẹ ngón tay lên mặt dây chuyền, cười điềm đạm đến động lòng người: “Ha ha, đây là vật mẹ Anh Hào cho tôi, không biết là của cô Diêu là từ đâu mà có.”
Chân mày Diêu Lan Hạ giật giật, đồ của Vũ Trúc Ngọc cho, hèn chi cô ta đắc ý đến vậy!
Hai người đang ở gần Lưu Nguyên Hạo, trong lúc nói chuyện anh vô tình nghe được, dư quang nhìn Diêu Lan Hạ, anh chờ đợi nghe đáp án của cô.
Diêu Lan Hạ cười khẽ: “Tôi sao? Đồ trang sức quá nhiều, tiện tay lấy đeo thôi, không nhớ là của ai tặng nữa.”
Mai Khánh Vân nghiến răng nói: “cô Diêu đúng là nhân tài xuất chúng, người theo đuổi cũng nhiều đến như vậy!”
Lời này là cố ý nói cho Lưu Nguyên Hạo nghe.
Nhân tài xuất chúng? Bốn từ này có liên quan gì đến Diêu Lan Hạ chứ?
Diêu Lan Hạ liếc mắt nhìn bóng lưng kiên cường của người đàn ông: “Người theo đuổi ấy mà, có nhiều người cũng khá là phiền, Cô Mai đúng là may mắn thật đấy, chiếm được người tài phiệt ai cũng muốn. Đây chẳng phải là máy rút tiền, máy tạo quà trời ban. Cô muốn có gì thì chỉ cần một chút xíu nổ lực là được.”
Lời vừa nói ra, người trong sảnh đều hiểu được, cậu Hào chơi đùa phụ nữ, chỉ cần là đồ mới mẻ làm anh ta hài lòng, tất nhiên quà cũng sẽ không thiếu.
Nhất thời, tiếng cười trầm thấp vang lên.
Mai Khánh Vân tay nắm thành quyền: “cô Diêu, chỉ sợ có mấy người muốn mà cũng không thể lọt được vào mắt Anh Hào được.”
Diêu Lan Hạ nhấp một miếng rượu, khinh thường nói: “Cũng đúng, tôi như vầy, nhan sắc không có, công việc cũng không, Anh Hào của cô đương nhiên không vừa mắt. Cho nên cô nhớ cẩn thận đấy, người mới mỗi năm đều có, thanh xuân lại chỉ có mấy năm.”
Cậu Hào khẽ nhíu mày, người phụ nữ này!
“Cô! Diêu Lan Hạ, đồ tiện nhân!”
“Sao vậy? Muốn đánh tôi à?”
Mai Khánh Vân rất muốn đánh cô, nhưng trước mặt khách khứa, cô nhất định phải duy trì hình tượng thục nữ, cô ta nén nhịn: “Diêu Lan Hạ, cô chờ đó, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
Diêu Lan Hạ nhún nhún vai: “Tôi lúc nào cũng sẵn sàng đón tiếp, bà bầu nhỏ.”
Lần này các cô gái đều che miệng, rõ ràng là đang cười nhạo Mai Khánh Vân, nhưng vì ngại thân phận của cô ta nên không ai dám công khai cười.
Diêu Yến Anh đi tới bên sân khấu, nở nụ cười ngọt ngào: “Quý khách, yến tiệc đã được chuẩn bị kỹ càng bên ngoài, xin mời mọi người dời bước ra ngoài cửa.”
Cả một dãy tiệc đứng, tháp Champagne cao ngất ngưỡng, xung quanh là bể bơi, cùng với những cây cao được trang trí bởi đèn neon đầy sáng chói.
Người chơi đàn Vi-ô-lông đứng tại chỗ chơi nhạc, bầu không khí tại sảnh tiệc trở nên đầy lãng mạn.
“cô Diêu, cô có muốn khiêu vũ với tôi không?”
Một người đàn ông đầy phong độ đưa tay mời cô nhảy cùng, Diêu Lan Hạ chỉ mới vừa sực tỉnh thế mà đã nhảy tới giai đoạn này rồi.
“Xin lỗi.” Cô từ chối, người đàn ông thất vọng rời đi.
Lưu Nguyên Hào xiết chặt ly rượu, ánh mắt thoáng nhìn dáng người thanh mảnh của cô, anh ngước cổ uống một hơi cạn sạch! Bàn tay đang nắm Mai Khánh Vân siết chặt lại, suýt chút bóp nát toàn bộ tay của cô ta.
“Chị dâu, chị nhìn bọn họ đang làm gì kìa? Mai Khánh Vân cùng anh cả đang làm bậy đấy!”
“Thế thì sao? Tôi cảm thấy, anh của cậu rất có mị lực, chỉ cần là người anh ta thích, thì dù là minh tinh quốc tế cũng sẽ chủ động hiến thân, như vậy không phải rất tốt hay sao?”
Lưu Nguyên Huyên bị Diêu Lan Hạ chọc tức: “Được, coi như chị lợi hại, trong bụng là tể tướng mà lại giả bộ làm tiểu tốt, lòng tốt của tôi lại biến thành lòng lang dạ thú, ôi trái tim thủy tinh của tôi!”
Nhìn Lưu Nguyên Huyên rời đi, Diêu Lan Hạ tự giễu, khá tốt, trứng gà không va chạm tự nhiên sẽ không vỡ.
Cô tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống cất vào túi, cô vốn dùng nhẫn cưới để chặn hoa đào, bây giờ chắc cũng không cần thiết nữa rồi.
Diêu Lan Hạ ngửa đầu uống hơn phân nữa ly rượu, gương mặt trắng nõn nhất thời hồng hào, tầm mắt mơ hồ, nắn nắn huyệt thái dương, cô chuẩn bị đứng dậy.
“Cô Diêu, tôi có thể mời cô làm bạn nhảy không?”
Lần này là được một người đàn ông mặc vest và mang giày da mời, Diêu Lan Hạ ngước mắt: “Tất nhiên rồi!”
Đặt tay vào lòng bàn tay của người đàn ông, Diêu Lan Hạ nhảy theo, làn váy đen mỏng xòe ra như cánh ve, trong tiếng đàn violon, khuôn mặt ửng hồng của Diêu Lan Hạ như hòa quyện với ánh trăng, đẹp đến nao lòng.
Ngay cả người ánh sáng đầy mình như Mai Khánh Vân trong khoảnh khắc đó cũng có chút bị lưu mờ.
Lưu Nguyên Hào siết chặt ly rượu rỗng, sức càng lúc càng lớn, ly rượu gần như muốn biến thành bã.
Người phụ nữ trên sàn nhảy, vòng eo mềm mại như cành liễu bị ôm chặt bởi vòng tay to lớn của người đàn ông, người đàn ông ngửi mùi hương trên cơ thể cô: “Cô Diêu, cô thật đẹp.”
Cô cảm giác được một tầm mắt nóng rực nhìn cô đầy tức giận, mặt cô giãn ra, cười nói: “Cảm ơn, anh cũng rất đẹp trai.”
Lưu Nguyên Hào bỏ qua Mai Khánh Vân, tức giận đến cực điểm trong nháy mắt dường như muốn tiến lên bóp lấy cổ người phụ nữ! Chân anh vừa bước lên phía trước một bước—
“Cậu cả Lưu, đã lâu không gặp!”
Diêu Yến Anh dịu dàng tiêu sái lượn lờ đến trước mặt anh, cô ta mặc một chiếc váy hở lưng màu đỏ tươi, cổ áo dạng ống, tôn lên dáng người đầy đặn của cô ta.
Lưu Nguyên hào lạnh lùng nheo mắt: “Có chuyện gì?”
Cô ta cười ha ha: “Chị của tôi rất phóng đãng, xem ra không thể sửa được nữa rồi, trước khi kết hôn thì không nói làm gì, kết hôn rồi cũng không biết giữ chừng mực.” Cô ta đột nhiên áp sát vào tai anh: “Anh rể, cưới phải người phụ nữ không biết giữ lễ tiết như vậy, nón xanh trên đầu anh chắc có thể chất thành núi không chừng?”
“Soạt——”
Bàn tay lớn của Lưu Nguyên Hào nắm chặt cổ tay cô ta: “Cút.”
Người phụ nữ của anh, chưa tới phiên cô ta chỉ điểm.
Cô ta đột nhiên ăn đau suýt chút rơi nước mắt, oan ức than thở: “Anh rể, em chỉ nói sự thật mà thôi, anh nên bỏ cô ta sớm đi, nếu không…”
“Tôi nói, cút.”
Lời lẽ ác liệt như chim ưng, hơn nữa còn không chút khách khí, Diêu Yến Anh sợ đến mức lập tức ngậm chặt miệng phẫn nộ rời đi.
“Anh Hào, Diêu Lan Hạ này, đến em gái của cô ta cũng không vừa mắt cô ta, anh thật sự không có ý định muốn ly hôn cô ta thật sao?”
Lưu Nguyên Hào liếc xéo cô: “Cô cũng muốn cút?”
“Em…Em chỉ nói vậy thôi, Anh Hào anh đừng giận, em biết anh muốn giữ cô ta lại là vì muốn dằn vặt cô ta, Anh Hào, bất kể anh quyết định chuyện gì, em cũng sẽ ủng hộ anh.”
Lưu Nguyên Hào hất tay cô ta ra: “Hôm nay, cô nói quá nhiều rồi.”
Hai người vừa mới tách nhau mấy centimet thôi mà một đám ông chủ trung niên đã xông lên: “Ngài Lưu…”
Mai Khánh Vân bị lạnh nhạt, không cam lòng cắn chặt hàm răng
Khúc nhạc kết thúc, Diêu Lan Hạ tao nhã cảm ơn trước tràng pháo tay của mọi người.
Diêu Yến Anh khoanh tay, cười khiêu khích tiến lại gần: “Ơ kìa, chồng mình cùng người phụ nữ khác tình chàng ý thiếp, cô còn có tâm tình khiêu vũ sao? Diêu Lan Hạ, cô là không có tim hay là không có sĩ diện đây?"
Diêu Lan Hạ rút tờ khăn ướt ra lau tay, mạnh mẽ đem bàn tay bị người đàn ông kia chạm vào lau sạch: “Muốn dùng khả năng ăn nói vụng về của cô để trào phúng tôi sao, tỉnh lại đi!”
Cô đặt khăn giấy ướt sang một bên rồi uống mấy ngụm nước lọc.
“A! Thì ra là đụng tới tim đen của cô rồi à? Chao ôi, gả cho một người đàn ông lăng nhăng, mỗi ngày đều cùng người khác lăn lộn trên giường, tư vị quả thực không dễ chịu chút nào!”
Diêu Lan Hạ không hề bị lay động: “Cô ước gì mình là người anh ta trêu ghẹo, ước mình là người trên giường của anh ta, cô mơ ước anh rể của mình, một lòng muốn gả cho nhà họ Lưu, tôi nói có đúng không? Diêu Yến Anh!”
“Đồ tiện nhân, chính là cô thì đúng hơn!”
Phương Linh Ngọc tức giận đến gần Diêu Lan Hạ, giương tay muốn đánh cô, Diêu Yến Anh liền đưa tay ngăn cản: “Mẹ, đánh cô ta sẽ làm bẩn tay của mẹ.”
Diêu Yến Anh từng bước tiến đến gần hồ bơi: “Diêu Lan Hạ, chúng ta đổi cách chơi đi, thế nào?”
Diêu Lan Hạ nhíu mày lại, cô ta lại muốn làm gì? Đẩy cô xuống nước sao? Loại thủ đoạn trẻ con này cũng dám xài với cô, IQ quả nhiên thấp!
“Đồ điên!”
Cô bỏ lại câu nói xong muốn rời đi, Diêu Yến Anh đột nhiên đưa tay tới, cánh tay trắng nõn của cô ta nắm chặt cô, đôi mắt dán mi giả trừng lớn: “Cô nói xem, nếu như khách khứa nhìn thấy chị gái đem em gái đẩy xuống hồ, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?”
“Diêu Yến Anh cô muốn làm gì? Buông tôi ra!”
“A—— chị muốn làm gì, cứu tôi với!"