CHƯƠNG 69: THỐT RA TÊN CỦA CÔ
Rốt cuộc là phải có sức mạnh lớn đến cỡ nào thì mới có thể để cho một cô bé năm tuổi liều lĩnh nhảy xuống lầu?
Nỗi khát vọng đối với ba, sự quyến luyến đối với tình thương của ba đã đột phá đến sợ hãi, nếu như không có ba làm bạn, vậy thì tính cách sau này của con cái có thể hoàn thiện được không?
Trong lòng của cô nặng trĩu, có một loại cảm giác kìm nén không nói được thành lời.
Bước ra từ khỏi phòng bệnh, Diêu Lan Hạ đi đến quán cà phê ở cạnh bệnh viện, ngồi ở trên ghế trước cửa sổ, ngẩng đâu lên nhìn cây ngô đồng tươi tốt ở bên ngoài cửa sổ.
“Cũng không biết là cô gái đó nghĩ kiểu gì nữa, đứa bé đều đã năm tháng rồi, vậy mà lại muốn phá bỏ nó, trong bụng của cô ta là đứa con trai, nếu như phá bỏ thì rất đáng tiếc, hơn nữa cô ta cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, sau này có mang thai cũng khó khăn lắm.”
“Lần trước lúc mà cô ta đến khám thai thì cô ta còn nói là nhất định phải sinh đứa bé ra, ngày hôm nay đột nhiên lại lật lọng, tôi nghĩ là chắc có liên quan đến người đàn ông của cô ta. Hình như là nghe nói hai người đang làm ầm ĩ muốn ly hôn, ngay cả khi đứa nhỏ được sinh ra, quyền nuôi dưỡng cô ta cũng không có, còn không bằng không sinh, sau này cũng không cần phải chịu đựng sự nhớ nhung trong đau khổ.”
“Mỗi ngày ở trong khoa của chúng ta đều có những đứa trẻ được ra đời, vài ca nạo phá thai, niềm vui và nỗi buồn nối tiếp nhau, chẳng khác gì là đang diễn trên tivi vậy đó, khoa sản đúng là một nơi thần kỳ mà.”
“Đi thôi đi thôi, ngày hôm nay lại phải bận rộn.”
Hai bác sĩ nữ mua cà phê xong liền đi ngay. Diêu Lan Hạ nắm chặt lấy cái ly, quên cả quậy cà phê.
Con nít nào cũng cần có ba, đứa nhỏ ở trong bụng của Mai Khánh Vân cũng không ngoại lệ, nếu như tương lai cô với Lưu Nguyên Hào không ly hôn với nhau, vậy là Lưu Nguyên Hào không có cách nào cưới Mai Khánh Vân về nhà, thế thì đương nhiên đứa nhỏ sẽ phải mất đi một trong hai người thân của mình.
Chuyện này đối với con nít không công bằng.
Trẻ con, là vô tội...
Cho nên vì đứa bé này, cô phải nhanh chóng ly hôn với Lưu Nguyên Hào mới được.
Diêu Lan Hạ tự giễu nhìn về phía cái bóng của mình phản chiếu trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh, nở một nụ cười nhẹ, cô ghét nhất mary sue trong cuộc đời, không ngờ đến bây giờ mình lại có loại suy nghĩ như thế này.
Nhân viên phục vụ quán bưng cà phê đến, Diêu Lan Hạ đưa tay cầm lấy cà phê, rất nóng, nóng đến nỗi làm cho cô lấy lại tinh thần, cô buông ly ra, thổi thổi nhấp một hớp nhỏ.
Lại xem điện thoại không có cuộc gọi và tin nhắn, Lưu Nguyên Hào thật sự không thèm để ý đến sự tồn tại của cô.
Ly hôn chính là lựa chọn tốt nhất.
Tan làm trở về nhà, Mai Khánh Vân đang đứng trong phòng khách dạy dỗ Linh và Xuân, lời nói vô cùng khó nghe, những lời nói bới móc mỉa mai từ trong miệng căn bản không giống như là những tiểu thư khuê các nên có, quả thật là còn thối hơn so với cái miệng của mấy người đàn bà chanh chua chửi đổng ở ngoài đường.
“Đây là lụa đó! Khăn lụa phiên bản giới hạn của Prada, tại sao lại có thể giặt nó trong cái máy giặt được chứ? Rốt cuộc là cô có nhìn thấy qua đồ tốt chưa vậy? Nghèo hèn giống y như là chủ nhân của cô!”
“Còn có cô nữa, tôi muốn ăn súp hạt sen nấm tuyết, cô bỏ nhiều đường như vậy là muốn để cho tôi ngọt chết có đúng không hả? Cô không biết là ăn đường sẽ bị béo phì à? Cô có chút thường thức nào hay không vậy, nuôi cái đám ngu như cái người để làm cái gì chứ!”
“Nhặt từng hạt dưa ở trong thảm lên cho tôi, đây chính là thảm dài của ba tư, không thể dùng máy hút bụi được, phải dùng tay nhặt từng hạt từng hạt, nếu như làm hư mỗi một góc của nó thì có dùng mười năm tiền lương của các người cũng không mua nổi đâu.”
Mai Khánh Vân cố ý cắn hạt dưa trong phòng khách, lại quăng võ hạt dưa ở trên mặt thảm, thảm là chất liệu mềm mại bằng nhung, đồ vật rơi ở trên đó rất khó có thể giặt sạch sẽ, cô ta kêu người giúp việc đến nhặt. Linh với Xuân cũng không dám không nghe, quỳ gối trên mặt thảm cẩn thận nhặt.
Diêu Lan Hạ đặt giày lên trên kệ giày ở hành lang, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ đặt ở trên hàng đầu tiên của kệ giày Caspanitino màu trắng tinh, ý tứ giọng khách lấn át giọng chủ của Mai Khánh Vân rất rõ ràng, trực tiếp xem như là nữ chủ nhân.
Cầm đôi giày của cô tay lên, Diêu Lan Hạ muốn trực tiếp ném ra bên ngoài nhưng mà suy nghĩ lại, cô chỉ nhét xuống tầng phía dưới cùng nhất.
Trong phòng khách, Mai Khánh Vân đứng dưới chiếc đèn chùm lớn buông xuống từ mái nhà, ánh sáng pha lê chiếu làn da trắng nõn của cô ta trở nên trong suốt.
“Linh, Xuân, làm cái gì vậy? Mặc dù là thảm ở trong nhà dễ chịu, cũng không thể không nỡ đứng lên chứ?” Diêu Lan Hạ bỏ túi xách xuống, giọng điệu rất tự nhiên.
Linh sợ hãi nhìn cô: “Mợ chủ, là... cô Mai ra lệnh cho chúng tôi phải nhặt vỏ hạt dưa.”
“Vậy à? Ai mà lại không có mắt như thế, ném vỏ hạt dưa lên trên mặt thảm, người nào không có mắt ném nó thì kêu người đó đến nhặt đi. Linh, đi rót cho tôi một ly trà.”
Mai Khánh Vân khoanh hai tay trước ngực, uốn éo bước từng bước đi đến trước mặt của cô: “Diêu Lan Hạ, bởi vì cô, anh Nguyên Hào ghê tởm đến nỗi không muốn trở lại, thế mà cô còn có mặt mũi về đây.”
Trước tiên, Diêu Lan Hạ kêu Linh đi rót trà cho cô, lúc này mới nói tiếp: “Mai Khánh Vân, phép khích tướng không có bất kỳ tác dụng gì đối với tôi đâu, cô bỏ bớt chút sức lực đi. Về phần anh Nguyên Hào của cô, rốt cuộc là anh ta có chuyện gì mà không muốn trở về đây, tự cô suy nghĩ lại là được rồi.”
Nói xong, Diêu Lan Hạ ngồi ở trên ghế sofa: “Xuân, đừng có nhặt nữa.”
Xuân sợ sệt: “Mợ chủ, vẫn... vẫn còn chưa nhặt sạch sẽ.”
“Không cần đâu, một cái thảm dơ rồi, một lát nữa ném đi ra ngoài là được.”
Mai Khánh Vân gắt giọng mắng: “Cái này được lấy ra từ nhà họ Mai! Diêu Lan Hạ, cô có ý gì chứ hả? Cô nói đồ vật của nhà họ Mai là cái thảm bẩn hả? Vậy nhà họ Diêu của các cô là cái thứ gì! Đồ làm giả sổ sách, trốn thuế, chị em tốt của cô còn thường xuyên gây ra chuyện bê bối, thực sự là rất tốt đó!”
Ánh mắt của Diêu Lan Hạ nhìn về phía bụng của cô ta, bưng ly trà lên che lại sự chua xót nơi đáy mắt: “Đúng là nhà họ Diêu không bằng nhà họ Mai, cho nên là? Cô có chỗ dựa là nhà họ Mai thì như thế nào chứ? Còn không phải không bước vào cửa nhà họ Lưu được à?”
“Diêu Lan Hạ, cái miệng của cô quả thật quá ác độc! Đáng đời, anh Nguyên Hào không yêu cô, ngay cả tin tức mình đi ra ngoài mà cũng không nói cho cô biết. Haha, anh Nguyên Hào đi đâu, đang làm cái gì, khi nào trở về, chắc chắn là cô hoàn toàn không biết gì.”
Đúng là cô không hề biết: “Cô biết à?”
Xuất phát từ sự quan tâm, cô không biết là mình có đang đào hố hay không, tự mình nhảy xuống.
Mai Khánh Vân đứng thẳng người dậy, tỏ ra đắc ý hơn cô ta, mặc một bộ váy bó sát, cho dù là ở trong nhà mà vẫn ăn mặc giống như là đang đi catwalk, lớp trang điểm từ sáng sớm đến tối muộn đến khi đi ngủ vẫn luôn hoàn hảo không có tì vết, luôn luôn sẵn sàng bị các phóng viên quay lén và được các người đàn ông thưởng thức.
Đi vòng qua thảm, cô ta ngồi trên ghế sofa, đôi chân thon dài bắt chéo lại với nhau: “Đương nhiên là tôi biết rồi, ngày đầu tiên anh Nguyên Hào đi đã nói với tôi, kêu tôi không cần phải lo lắng cho anh ấy, ở trong nhà dưỡng thai cho đàng hoàng, ngày hôm nay còn nói chuyện điện thoại với tôi, ở trong nhà cứ tùy ý xem như nhà của mình là được rồi. Anh Nguyên Hào cũng thiệt tình hà, bận rộn như vậy rồi mà còn cẩn thận như thế này chứ, tôi thật sự sợ mình bị anh ấy làm hư đây này.”
Lúc Lưu Nguyên Hào đi không nói cho bất cứ người nào biết, là cô ta cứ gọi điện thoại liên tục hỏi thăm, cậu Hào lười biếng phải ứng phó cho nên mới trả lời.
Về phần ngày hôm nay, do Mai Khánh Vân gọi điện thoại nhiều lần cho nên Lưu Nguyên Hào mới kết nối.
Gần đây, Mai Khánh Vân ý thức được Lưu Nguyên Hào càng ngày càng không chú ý đến cô ta, cô ta lấy đứa nhỏ ra nhắc nhở mới có thể miễn cưỡng để cho anh chú ý nhiều hơn một chút.
Nhưng mà trong phần chú ý đó cũng không có chút dịu dàng nào.
Rào cản ở trong lòng của Diêu Lan Hạ đã bị cô ta phá vỡ, suy cho cùng trọng lượng của cô ở trong lòng của Lưu Nguyên Hào quá nhẹ, anh sẽ không xem cô như là một người vợ mà đối xử.
Sự quan tâm của anh đối với Mai Khánh Vân là thứ từ xưa đến nay cô chưa từng có, anh đối với cô luôn luôn là sự mạnh mẽ ngang ngược, không hề liên quan đến chút dịu dàng.
Rất đau đớn, rất khó chịu, nước mắt gần như lại chực trào, nhưng mà cô kiềm chế: “Vậy thì rất tốt.”
Nói xong, Diêu Lan Hạ nhấc chân đi lên bậc thang, đi lên bậc thang xoắn ốc, Diêu Lan Hạ bước lên mấy bậc thang.
Giữa cô và Lưu Nguyên Hào thật sự từng có tình yêu không vậy?
Dù là một ngày, một phút, một giây, Lưu Nguyên Hào có thật sự yêu cô không?
“Diêu Lan Hạ, phòng ngủ của cô ở lầu một, cô leo cao như vậy là muốn làm cái gì? Nhảy lầu ở đây không có chết được đâu, ngã tàn phế rồi thì cứ ở đây không chịu đi à?”
Lúc nãy cô vừa mới xuất thần thế mà lại đi lên trên lầu, bị Mai Khánh Vân nói lời châm chọc, Diêu Lan Hạ cũng không quay đầu lại mà nói: “Tôi đến thư phòng. Yên tâm đi, một ngày nào đó trong phòng ngủ còn có đồ của cô thì một ngày đó tôi sẽ không bước vào.”
Mai Khánh Vân ngồi ở trên ghế sofa ngửa đầu khinh bỉ nói: “Vậy cả đời này cô không có cơ hội bước chân vào đó rồi. Hừ, còn là thư phòng nữa à? Giả vờ tri thức cho ai xem vậy chứ, hahaha, suýt chút nữa là tôi đã quên mất rồi, bác sĩ Diêu đã thất bại trong cuộc tuyển chọn giáo sư, đây là đang cố gắng khắc khổ cho cuộc tuyển chọn thứ hai đó à? Ha ha, vô dụng, nhân phẩm đã kém rồi mà còn muốn làm giáo sư nữa chứ, cũng không nhìn thấy bộ dạng thê thảm của chính mình!”
Ngón tay của Diêu Lan Hạ cầm lấy tay vịn, gỗ cứng gần như bị cô nắm muốn vỡ nát: “Mai Khánh Vân, cô nói đủ chưa hả, nói đủ rồi thì câm miệng lại cho tôi, tôi không muốn phải cãi nhau với cô, cũng không muốn phải ra tay với cô. Cô tốt nhất nên thành thật dưỡng thai đi, chúng ta bình an vô sự.”
Tối hôm đó, Diêu Lan Hạ lăn lộn khó ngủ, cô mở cửa ban công phòng ngủ ra ngồi ở trên ghế tựa, cơn gió mùa hạ thổi vào trong mặt, thổi tung màn cửa sổ mỏng manh, cũng thổi bay váy ngủ bằng tơ tằm của cô, màn đêm chọc người, không có ai thưởng thức sự xinh đẹp của cô.
Vào buổi tối như thế này, cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ! Cô quyến luyến lồng ngực của anh, cái ôm ấm áp rắng chắc bá đạo, nhưng mà cô biết rằng sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phải tách ra.
Trong điện thoại di động vẫn không có cuộc gọi và tin nhắn của anh.
Mà cô vẫn phải lấy lập trường gì để gọi điện thoại cho anh đây, chắc gọi tới thì sẽ trở thành làm phiền.
Sự kiên cường mà cô tích lũy vào ban ngày đã hoàn toàn sụp đổ vào màn đêm tối cô độc, Diêu Lan Hạ biết rằng cô cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
Vì để ép buộc mình phải đi ngủ, cô tắc điện thoại di động, kéo tấm rèm vải nỉ nặng nề cản ánh sáng lại, vặn điều hòa đến mức cao nhất, đắp chăn bông rồi chìm vào giấc ngủ.
Mà cô không biết rằng Lưu Nguyên Hào đang ở xa thành phố A trằn trọc không ngủ được, gọi điện thoại đi mà màn hình hiện nhắc nhở "điện thoại tắt máy".
Cậu Hào xoay người lại rời khỏi ban công, trong phòng tổng thống của khách sạn Hilton có một vóc người mạnh mẽ rắn chắc đang lắc lư ly rượu đỏ ở trong tay.
Anh phát hiện là sau khi anh rời khỏi cô, không có sự thôi miên của rượu thì anh không thể nào đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà người phụ nữ đó lúc không có anh thì chắc chắn ngày nào cũng ngủ ngon giấc đúng không?
Cậu Hào lại cầm điện thoại di động lên một lần nữa, bấm một dãy số, chỉ có tiếng phụ nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Mà lúc này điện thoại của Mai Khánh Vân lại gọi tới.
Cậu Hào có chút không kiên nhẫn nhìn cái tên đang nhấp nháy, lông mày nhíu chặt lại, bỏ điện thoại di động qua một bên, không thèm để ý.
Điện thoại không có người nghe, cô ta lại gọi thêm một lần một lần nữa, rốt cuộc Lưu Nguyên Hào cũng cảm thấy phiền phức mà cầm lên: “Diêu Lan Hạ, cô muốn làm cái gì?”
Mai Khánh Vân nằm ở trên giường lập tức sửng sốt.
Giọng nói và động tác của cậu Hào cũng đồng thời dừng lại, lúc nãy anh lại thốt ra tên của cô?
Đáng chết, anh đang nghĩ cái gì vậy chứ!
“Anh Nguyên Hào, cái con nhỏ Diêu Lan Hạ đáng ghét đó lại làm phiền anh nữa à? Cô ta cũng không biết bản thân mình là thứ gì..."
“Mai Khánh Vân, lại để cho tôi nghe thấy cô có nửa câu mắng cô ấy, cô cút ra ngoài cho tôi!”