CHƯƠNG 79: DÁNG VẺ NÀY KHIẾN CHO CÔ KHÔNG MUỐN ĂN.
Diêu Yến Anh che mặt tức giận rời khỏi bàn ăn, để lại rất nhiều không gian trống cho hai người.
Vì vậy, Lưu Nguyên Huyên rất hài lòng.
Trước khi bữa ăn bắt đầu, Diêu Lan Hạ đã ăn no một nửa, cầm dao nĩa ngồi vào bàn ăn. "Cậu hai Lưu sao lại ghét bỏ cô ta như vậy? Vừa rồi tát cô ta hai cái, có vẻ hơi quá đáng."
Lưu Nguyên Huyên cười cười, cắt miếng bít tết nửa chín còn dính một chút máu rồi cho thịt bò vào miệng, Lưu Nguyên Huyên thờ ơ cười: "Ghét một người cũng cần có lý do nữa à? Nếu phải tìm lý do thì chính là nhìn thấy cô ta tôi không nuốt nổi cơm."
Phốc! Diêu Lan Hạ ngồi đối diện cười vang lên: "Cái này cũng là lý do nữa à?"
Khẩu vị của Lưu Nguyên Hào tăng lên rất nhiều, anh ăn một cách vui vẻ: 'Tuy Diêu Yến Anh là em gái cùng cha khác mẹ của chị nhưng trên người cô ta không có điểm gì giống với chị cả, nhìn thế nào cũng không thuận mắt, chỉ số thông minh không đủ mà muốn học người ta làm kẻ ác, sớm muộn gì cũng chơi chết bản thân thôi."
"Tôi với cô ta không có quan hệ huyết thống gì cả, không cùng mẹ cũng chẳng cùng cha." Như muốn tháo gỡ mối liên hệ này, Diêu Lan Hạ đơn giản giải thích.
Lưu Nguyên Huyên nhai miếng bít tết càng thêm khoa trương: "Nếu vậy thì...Vừa rồi không nên đánh vào mặt cô ta rồi."
Sắc mặt Diêu Lan Hạ thay đổi: "Tại sao?"
"Tôi nên trực tiếp dùng chân đá thì hơn! Đm, đánh vào mặt cô ta khiến tay tôi tới giờ vẫn còn đau đây này."
Diêu Lan Hạ cười từ chối cho ý kiến, chậm rãi ăn cơm trưa.
"Nhưng chị dâu à, nếu vừa rồi tôi đánh cô ta như vậy, cô ta có trả thù chị không? Ánh mắt lúc cô ta rời đi nhìn chị hệt như muốn trả thù vậy đó."
"Bây giờ thì thấy sợ chưa hả? Thủ đoạn của cô ta tôi cũng đã nếm qua vài lần, nếu muốn trả thù thì cứ tùy ý qua đây."
"Chị dâu thật ngang ngược! Nào làm một ly ... Nước nho."
Khụ khụ khụ! Bởi vì phải lái xe mà.
Sau khi ăn xong thì cô trở lại bệnh viện, Diêu Lan Hạ nhận được thông tin phải tham gia vào kế hoạch điều trị của bệnh nhân, khoa nội và khoa ngoại có cùng tiếng nói chung, xét đến độ khó của ca mổ và thể trạng hiện tại của bệnh nhân, khoa nội không khuyến nghị phẫu thuật.
"Tôi lo lắng bệnh nhân sẽ không thể lên bàn mổ với thể trạng như thế này".
Một bác sĩ khoa nội phát biểu.
"Đúng vậy, OM-BRANCH không được đặt ở vị trí tốt. Trong quá trình phẫu thuật rất khó để nhìn thấy động mạch vành ở phía ngoài cùng bên trái của tim." Diêu Lan Hạ nhanh chóng tưởng tượng trong đầu mấy tình huống có khả năng xảy ra nhất sau khi mở màng tim, gần như muốn thốt lên.
Cô nói xong thì các bác sĩ bên cạnh đều ngây người, bác sĩ phẫu thuật bên kia cũng chết lặng.
Bản thân Diêu Lan Hạ cũng không để ý đến ánh nhìn của đồng nghiệp, mà trong đầu vẫn tiếp tục kéo dài những khó khăn kỹ thuật sẽ nảy sinh trong quá trình phẫu thuật.
"Mặc dù động mạch vành và van hai lá hiện có chút biến đổi nhưng việc sử dụng thuốc có thể trì hoãn tình trạng xấu đi. Nếu phẫu thuật thì vấn đề về thể lực của chính bệnh nhân, chỉ sợ tuần hoàn ngoài dù chỉ có một ít khác biệt thì bệnh nhân cũng không xuống bàn phẫu thuật được nữa."
Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ đều trợn mắt nhìn Diêu Lan Hạ hệt như đang nhìn một quái vật, trong não của bác sĩ Diêu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả? Đúng là trâu bò quá mà!
Mấy thứ này họ chỉ nghe được từ giáo viên hướng dẫn khi còn là nghiên cứu sinh.
Tuy nhiên, Diêu Lan Hạ y như đã tự mình trải nghiệm qua chuyện đó!
Cao Dĩnh Nhi giễu cợt: "Xem ra bác sĩ Diêu cũng biết rõ, lý luận trên giấy khác với kinh nghiệm thực tiễn? Phó viện trưởng, anh thấy thế nào?"
Đào Khánh Trần vừa rồi một mực nghe Diêu Lan Hạ nói chuyện, quả thật cô rất thích hợp phẫu thuật! Trời sinh chính là một bác sĩ cầm dao phẫu thuật, quan sát nhạy bén, cân nhắc kỹ lưỡng, phán đoán chính xác.
Anh rất muốn cùng với cô cầm dao chiến đấu trên bàn phẫu thuật, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau chống lại tử thần.
Gạt đi sự kích động trong lòng, Đào Khánh Trần chỉ tay vào cánh tay của mình nói: "Bác sĩ Diêu nói rất đúng. Nếu bệnh nhân tiến hành phẫu thuật, yếu tố nguy cơ rất cao, cơ hội sống sót chỉ có 30%. Nếu được điều trị theo nguyên tắc tuân thủ, có thể có được 70% cơ hội. "
Cao Dĩnh Nhi nói: "Nhưng điều trị theo nguyên tắc có thể phát bệnh bất cứ lúc nào. Bệnh nhân phải dùng thuốc trong thời gian dài sẽ làm tăng gánh nặng giải độc cho gan".
Diêu Lan Hạ cũng đã nghĩ đến câu hỏi này: " Phó chủ nhiệm Cao, việc phẫu thuật hay không phụ thuộc vào nguyện vọng của chính bệnh nhân. Chúng ta phải nói cho bệnh nhân biết ưu và khuyết điểm, để người nhà quyết định."
Đào Khánh Trần gật đầu: "Làm theo lời bác sĩ Diêu đi."
Diêu Lan Hạ khẽ gật đầu, rời khỏi phòng họp.
Những người còn lại trong phòng, theo sau chiếc áo khoác trắng sang trọng của bác sĩ Diêu, ngưỡng mộ: "Đúng là nữ thần! Bây giờ tôi rất tin tưởng bác sĩ Diêu đó!"
"Cậu mới biết chuyện này à? Thời đại học, Bác sĩ Diêu là sinh viên ưu tú được nhiều giáo sư tranh đoạt đó, sau khi tới bệnh viện của chúng ta thì chưa đầy một năm cô ấy đã chinh phục thành công các nhà lãnh đạo các cấp ở bệnh viện, chậc chậc, đúng là người tài giỏi, quan trọng là người ta còn rất xinh đẹp nữa đó."
Một bác sĩ nam không khỏi ngạc nhiên.
Cao Dĩnh Nhi nghiêm khắc mắng: "Cô còn ngây người ra đó làm gì? Quay về chế định phương án cho bệnh nhân xem đi!"
Nói xong cô phất tay bước ra ngoài.
Người trong phòng họp nhìn theo bóng dáng lạnh thấu xương của Cao Dĩnh Nhi, nhìn nhau một lúc lâu không ai lên tiếng.
Cao Dĩnh Nhi nắm chặt tay, Diêu Lan Hạ chết tiệt, cho cô khoe khoang đó! Chờ đi!
Diêu Lan Hạ đã dành hơn nửa buổi chiều để nghiên cứu tình trạng của một số bệnh nhân, vạch ra kế hoạch điều trị tương ứng, cho đến khi điện thoại vang lên.
“Alo.” Cô đang viết tay bản kế hoạch, cầm điện thoại lên rồi đưa vào tai, thậm chí cô còn không nhìn ra đó là số của ai.
“Alo?” Tại sao không có ai nói chuyện?
"Nếu không nói thì tôi sẽ cúp máy đó."
Diêu Lan Hạ nghĩ đến vấn đề không thích bị quấy rầy, định cúp máy, cuối cùng có một giọng nói từ đầu bên đó truyền đến.
"Bác sĩ Diêu, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Đào Khánh Trần?
---
Diêu Lan Hạ đang ngồi bên cạnh cửa sổ bệnh viện, trên tay bưng ly cà phê: "Nếu chủ đề vẫn như lần trước, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói chuyện nữa."
Đào Khánh Trần nhấp một ngụm cà phê, cà phê của Mỹ không có đường, có vị đắng, nhưng anh nhìn Diêu Lan Hạ, cảm giác vị đắng đã nhạt dần. "Tôi nói thật đấy, cô thực sự rất thích hợp với ngoại khoa. Hôm nay cô lại một lần nữa chứng minh thực lực của chính cô, ban đầu tôi còn muốn cho cô một khoảng thời gian để suy nghĩ về chuyện đó, nhưng tôi cũng không muốn đợi nữa. "
Anh khen ngợi và đáng giá cao cô không có xíu tâm tư nào, nếu cô vẫn từ chối thì chứng tỏ bản thân cô đang già mồm cãi láo.
Cappuccino trong tay Diêu Lan Hạ thêm ba thìa đường, lúc uống vào cô vẫn cảm thấy chua xót không chịu nổi, nhìn tay phải của mình, có một số việc, cô không muốn nói cho anh nghe, đơn giản từ chối: "Lòng tốt của Phó viện trưởng Đào tôi xin nhận, nhưng tôi xin từ chối chuyện này, sau này chúng ta không cần nhắc tới đề tài này nữa thì tốt hơn."
Cô đứng dậy định rời đi, Đào Khánh Trần không nhịn được vươn tay nắm lấy cổ tay cô, bầu không khí đột nhiên có chút mơ hồ, Đào Khánh Trần biết anh thất lễ, vội vàng buông ra. “Tay phải của cô, có chuyện gì vậy? Nếu cô đã coi tôi là phó viện trưởng thì hãy cho tôi xem tay phải của cô đi, tôi có thể thấy được trong tiềm thức của cô vẫn luôn bảo vệ cánh tay phải của mình. "
"Chuyện này không có liên quan gì tới anh." Cô theo bản năng cuộn tay phải lên, năm năm qua, mỗi khi nhớ lại chỗ vết thương kia vẫn khiến cô đau đớn không thôi.
Cuộc sống của cô còn nhiều thiếu sót, chuyện tay phải bị thương của cô không thể cầm dao phẫu thuật được nữa, cũng nằm trong số đó.
"Diêu Lan Hạ ..." Anh lo lắng gọi tên cô, lập tức nói tiếp: "Nếu tay phải của cô có vấn đề gì, tôi có thể cùng cô giải quyết. Hãy tin tưởng vào bản thân, cũng hãy tin tưởng tôi chứ, được không?"
Không muốn nói chuyện với anh ta nữa, Diêu Lam Hạ rời khỏi quán cà phê, Đào Khánh Trần chỉ còn lại một mình đứng đó mang nỗi trầm tư không thể giải bày. Rốt cuộc thì chuyện gì đã khiến cho cô từ bỏ ngoại khoa?
Mà nguyên nhân nào đã khiến tay phải của cô gặp phải vấn đề?
Bàn tay là sinh mệnh của một bác sĩ phẫu thuật. Mà Diêu Lan Hạ lại là một người cẩn trọng, sao cô ấy có thể bất cẩn tới như vậy?
Bước ra khỏi cửa, thấy một bồn hoa lớn được bao quanh bởi những cây thục quỳ tươi tốt, cây dành dành bên trong đã nở rộ, trong vườn tỏa ra hương thơm tao nhã, bóng dáng áo trắng đứng trước bóng hoa. Diêu Lan Hạ cúi đầu, nước mắt trên má chảy xuống.........
Sau khi tan làm, Diêu Lan Hạ đang ngồi ở trong xe mang tâm trạng không được tốt lắm.
Biệt thự, Mai Khánh Vân đang ở đấy, cô không muốn quay về.
Ở nhà thuê thì một người ở quá vắng vẻ, càng dễ suy nghĩ lung tung hơn.
Ở khánh sạn thì sao? Một mình ở khánh sạn vậy không phải bản thân tự ngược chính mình sao?
Trên thế gian này, trời đất bao la, cô phát hiện bản thân lại không có chỗ nào là chốn về có thể sưởi ấm cho cô được, hai năm trước khi ông nội qua đời, cô còn có lý do quay về nhà họ Diêu, bây giờ, cái nơi mà ngập tràn ký ức kia lại trở thành một nơi vô cùng lạnh lẽo.
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
"Bạn yêu dấu ơi, thấy mình tính có hay không, hiện tại cậu đang rất cô đơn tịch mịch lắm chứ gì? Có muốn ra ngoài chút không? Mình là một cô bạn thân toàn năng đó, ăn uống miễn phí không cần trả tiền, đến đây với mình nào!"
"Lần này khá chính xác đấy. Chờ chế, chế lập tức qua ngay."
Quán bar hàng đầu ở thủ đô, ánh sáng rực rỡ được tạo ra bởi ánh đèn huỳnh quang sang trọng, chói mắt có thể gây ảnh hưởng rất lớn đến thị giác, Dj nhảy không ngừng làm át đi những tiếng ồn ào, chiếc áo sơ mi trắng trong thuần khiến kết hợp với quần jean đơn giản của Diêu Lan Hạ và Lục Thu Trà trong chiếc váy gợi cảm, nhìn vào là biết không phải là người cùng chung thế giới.
"Em gái ơi, lại đây nè!"
Diêu Lan Hạ bước vào, Lục Thu Trà nhường ghế lại cho cô, giới thiệu sơ qua với bạn bè xung quanh, nhưng mọi người ai cũng tỏ ra lịch sự, sau đó thì mạnh ai nấy chơi.
"Tâm trạng không tốt sao? Sao mắt lại đỏ vậy nè?"
Diêu Lan Hạ lắc lắc ly rượu: "Đổi cho mình một ly nước trái cây đi, mình phải lái xe, hơn nữa tối hôm qua uống có hơi nhiều."
"Được được được, ở quán bar mà lại uống nước trái cây, chuyện này mà cậu cũng có thể làm được nữa!"
Lúc này, người ngồi trên ghế sô pha dưới ánh đèn chùm nhỏ giọng nói: "Vị này không phải là con gái lớn của nhà họ Diêu sao? Lần trước tôi tham dự yến tiệc của nhà họ Diêu, cô gái này ăn mặc rất giản dị nhưng lại rất xinh đẹp chẳng khác nào hoa thơm cỏ lạ, nhưng mà hình như còn có mối quan hệ mờ ám với hai anh em nhà họ Lưu nữa đó."
"Vậy sao, nói như vậy, sau này việc làm ăn với nhà họ Lưu có thể sẽ dùng được đó."
Nhóm người bàn luận sôi nổi, nhiệt tình mời Diêu Lan Hạ vào bàn: "Thu Trà à, chuyện này sao lại không nói với chúng tôi? Chị em tới đây vậy là lại bỏ lại chúng tôi ở đây, nếu đã ra ngoài chơi thì chúng ta cùng nhau vui vẻ đi, vị bác sĩ xinh đẹp này ngồi đây đi. "
Lục Thu Trà trừng mắt: "Tôi nói thật đó, chế nhà tôi là một cô gái tốt, các người đừng có lôi kéo rồi ngồi ở đây để chơi đùa."
"Không dám không dám đâu, người đẹp, mời ngồi."
Diêu Lan Hạ bị lôi kéo thuyết phục ngồi xuống: "Tôi phải lái xe, hôm nay không uống rượu được, thật xin lỗi."
"Chị gái đừng nói nữa, chúng tôi đều lái xe tới mà, uống một ly thôi, lúc trở về sẽ bảo tài xế đưa chị về mà."
"Khôn khiếp! Chị em tốt của tôi đã nói không thể uống rượu rồi mà, khuyên cái gì mà khuyên chứ, cẩn thận đó nếu không bà đây chém chết các người!"
"Được được được, không uống thì không uống, vậy thì uống nước...Nước trái cây vậy."
Những người có mặt đều là mấy người trẻ tuổi, đều là một lũ giàu tiền nghèo não, tất cả đều là con cháu của mấy ông chủ ở thủ đô, dù lớn hay nhỏ, vô tình hay cố ý đều muốn đến gần Diêu Lan Hạ, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết.
"Bác sĩ xinh đẹp, cô ở khoa nào vậy?"
"Bác sĩ xinh đẹp, gần đây tôi không được khỏe, cô có thể xem cho tôi được không?"
Lấy lòng rồi nịnh nọt hết người này tới người khác, cô chỉ thuận miệng đối phó, công bằng ứng phó với họ như chuyện cỏn con.
Nhưng mà, khi Diêu Lan Hạ nhìn lên từ tấm kính đung đưa thì cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vừa mới đi qua cửa.
Mà Khang Thành Kiệt khi đi vào cửa cũng thấy được Diêu Lan Hạ, ánh mắt âm u đột nhiên co rút lại!
Bốn mắt đối diện nhau, Diêu Lan Hạ hơi híp mắt lại, quả nhiên cánh tay vẫn còn bó bột treo ở cổ, chân trái lúc đi lại có hơi khập khiểng, thương tích đúng là không nhỏ.
Khang Thành Kiệt nghiến răng dữ dội, nói với tên đàn em bên cạnh: "Nhìn chằm chằm con quỷ Diêu Lan Hạ này cho tao, tối hôm nay ông đây không thể dễ dàng buông tha cho nó đâu!"