CHƯƠNG 82: THỨ TÔI MUỐN CHÍNH LÀ CÁI NÀY.
“Đưa điện thoại cho tớ.”
Diêu Lan Hạ đưa tay ra muốn lấy điện thoại, cô muốn xem xem, lần này cả đêm cô không trở về, Lưu Nguyên Hào có gọi điện thoại cho cô không, có gửi tin nhắn không.
Lục Thu Trà ồ một tiếng, đưa điện thoại cho cô.
Diêu Lan hít một hơi thật sâu mở điện thoại ra, trên màn hình trống trơn, không có cuộc gọi đến, không có tin nhắn, không có gì.
Trong lòng chùng xuống, hôn nhân của cô và Lưu Nguyên Hào thật sự đi đến kết thúc rồi sao?
Nhưng tại sao cô lại không nỡ như vậy chứ?
Cho dù là biết quay đầu lại vẫn phải đối mặt với sự lạnh lùng và đau khổ, nhưng cô vẫn không nỡ.
“Đúng rồi, Lan Hạ, sao cậu lại bị trúng độc? Rượu tối hôm qua chúng ta uống đều giống nhau, bọn tớ đều không bị làm sao, sao cậu lại bị như vậy chứ?”
Lục Thu Trà hỏi đúng trọng điểm.
Đúng vậy, sao cô lại bị trúng độc?
Cô cố gắng nhớ lại từng chi tiết tối hôm qua, rốt cuộc là sai chỗ nào? Thuốc độc được đưa vào cơ thể cô như thế nào? Rốt cuộc là ai đang hại cô?
“Tớ cũng không biết.”
“Cậu cũng không bỏ qua như vậy chứ? Cho dù cậu muốn bỏ qua, tớ cũng không cho phép, tớ nhất định phải khiến người đã hại cậu phải trả giá. Cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi đến quán bar xem lại camra, nhất định phải tìm ra hung thủ trả thù cho cậu!”
“Cậu đừng kích động, những người ở quán bar không dễ trọc vào, làm không tốt sẽ khiến mình gặp rắc rối, một cô gái như cậu, đi nói rõ mọi chuyện như vậy sẽ bị ức hiếp đó.”
“Vậy thì phải làm sao? Báo cảnh sát, cảnh sát đều là những tên phế vật có được không? Không làm được chuyện gì,…cái kia, còn có một vấn đề, chuyện này cậu có muốn nói cho Lưu Nguyên Hào biết không?”
Anh?
Diêu Lan Hạ lắc đầu: “Không cần đâu, trước tiên chúng tớ càng ít liên quan đến nhau càng tốt, cậu đi ăn cơm trước đi, về nhà thay quần áo, sau đó đi đến nhà trọ của tớ mang hai bộ quần áo đã giặt sạch qua đây giúp tớ. Vất vả rồi bạn yêu.”
“Vất vả nha! Đương nhiên là vất vả rồi! Này, lấy thân báo đáp?”
“Được! Đi lĩnh chứng thôi!”
“Mẹ nó! Lĩnh cái khỉ ấy, tớ không muốn phạm tội trùng hôn đâu?”
Chết tiệt! Nói sai rồi!
Lục Thu Trà ba chân bốn cằng rút quân.
Một câu nói đã thức tỉnh kẻ trong mộng.
Đúng vậy, cho dù cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, chấp nhận Đào Khánh Trần hoặc là….ít nhất cô phải lấy lại sự tự do, lấy được giấy chứng nhận đã ly hôn.
Cô đã ở trong đoạn hôn nhân mỏng như tảng băng này sắp 4 năm rồi, mỗi ngày đều kiềm nén không tức giận, cô muốn để mình thở phào một hơi.
Ly hôn với Lưu Nguyên Hào xong mới có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Mà lúc này, chiếc điện thoại đang được Diêu Lan Hạ nắm chặt trong lòng bàn tay run rẩy.
Hiện thị trên màn hình là số của Lưu Nguyên Hào!
Sao anh lại gọi đến vào lúc này?
Diêu Lan Hạ cắn môi, cố gắng điều chính lại trái tim đang đập mạnh, và hít một hơi về trạng thái bình thường, suy nghĩ xem mình phải nói gì, mới ấn nút nghe điện thoại.
Cô vừa đưa điện thoại đến bên tai, giọng nói trầm lại có chút lạnh lùng đã truyền đến: “Lại nghĩ lý do gì, khiến cô phải suy nghĩ lâu như vậy?”
Giọng điệu chế nhạo, nghe một cách cẩn thận, sự tức giận trong giọng nói rõ ràng có chút chán ghét, anh nhất định đang cảm thấy cô lại ra ngoài để buông thả?
Nói ra, tất cả những chuyện này thật sự là hậu của của việc tối hôm qua cô ra ngoài “buông thả”.
Tại sao cho dù dáng vẻ bây giờ của bản thân rất thảm hại, trong lòng còn sám hối, Diêu Lan Hạ quả thật hận chết bản thân mình lúc ở trước mặt Lưu Nguyên Hào luôn cảm thấy kém một bậc!
Dứt khoát, cô cắn răng: “Cậu Hào cùng người phụ nữ của mình đã có một đêm tuyệt đẹp ở nhà, tôi ở bên ngoài một thân một mình có gì mà không thể? Không sai, trên danh nghĩa tôi là vợ của anh, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể trói buộc sự tự do của tôi, càng không có nghĩ là anh có thể lợi dụng thân phận của mình để áp bức tôi.”
Ha!
Anh hỏi một câu, cô lại cãi lại nhiều như vậy, so sánh với người phụ nữ dịu dàng ba năm trước, cô thật sự tiến bộ rất nhiều!
Là cánh ngày càng cứng nên muốn bau đi sao, hay là ngày càng không xem trọng người làm chồng là anh đây!
Cậu Hào rõ ràng sẽ không cho phép Diêu Lan Hạ kiêu ngạo trước mặt mình, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng nhìn vào cây ngô đồng nước Pháp cao lớn bên ngoài cửa sở phòng khách, ngón tay sạch sẽ, thon dài giống như ngọc gõ xuống chiếc bàn bằng gỗ lim, hàn khí trên người anh khiến nhiệt độ cách đó mười mét cũng trở nên thấp hơn.
“Cho dù cô đang ở đâu, lập tức trở về, nếu như thử dùng công việc của cô để qua loa lấy lệ với tôi, nếu như lại nói là lần này có công việc cần làm, tôi sẽ lập tức sa thải cô, không….bệnh viện có thể đóng cửa rồi.”
Anh không phải đang thương lượng, thậm chí không phải đang cãi nhau, đây là đang uy hiếp một cách trắng trợn, nếu như cô không phục, cậu Hào sẽ dùng thủ đoạn của mình khiến cô rơi xuống một cách triệt để.
“Lưu Nguyên Hào, anh không thể làm như vậy? Anh đang lấy tính mạng của hàng vạn người để làm trò đùa đó!” Cổ họng của Diêu Lan Hạ khô khốc, vừa lên tiếng giống như có mùi máu tràn ra.
Ngón tay dài của Lưu Nguyên Hào đỡ trán, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng có chút mệt mỏi, tối qua cậu Hào không nhớ được đã đi đi lại lại bao nhiêu lần ở phòng khách, gần như cả đêm anh không ngủ.
Giống như cô nói, anh có thể điều tra thời gian trực ban của cô, đáng chết là, tối qua anh thật sự làm chuyện chậm chạp nhất, ngu xuẩn nhất, lỗ mãng nhất trong cuộc đời này, anh thật sự đã đi điều tra lịch trực ban của cô.
Nhưng tối qua cô tan làm như bình thường, không hề ở lại bệnh viện!
Cậu Hào sao có thể không tức giận chứ?
“Bác sĩ Diêu đã quan tâm đến bệnh nhân như vậy, thì tốt nhất bây giờ hãy xuất hiện ở biệt thự, nếu không…”
“Lưu Nguyên Hào, rốt cuộc anh muốn cái gì?” Diêu Lan Hạ không muốn nghe anh nói tiếp, mỗi lần Lưu Nguyên Hào mở miệng đều có thể khiến tâm trạng của cô sụp đổ.
Trên trán Lưu Nguyên Hào nổi lên một đường gân xanh, cửa sổ đang mở, một trận gió thổi qua, lướt nhẹ qua một bên mặt giống như điêu khắc của người đàn ông, rõ ràng là mùa hè, lại sinh ra cái lạnh thấu xương.
“Tôi muốn làm gì, tôi sẽ gặp mặt nói trực tiếp với cô.”
Ý của anh vẫn là muốn cô quay lại biệt thự, không có bất kỳ sự thương lượng nào.
Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, nghiến răng chuẩn bị trả lời, lại nghe thấy tiếng giọng nói lanh lảnh, ngọt đến phát ngấy.
Giọng nói nũng nịu, dịu dàng, ấm áp, chan chứa tình cảm của Mai Khánh Vân.
“Anh Hào, hôm nay tham dự hoạt động, em mặc bộ này có đẹp không?”
Mai Khánh Vân mặc một chiếc váy dài, ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp đi vào xoay một vòng, chiếc váy dài mỏng như cánh ve sầu, cổ chữ V khoét rất sâu, không cần cố ý lộ ra mà vẫn có thể nhìn thấy rãnh sâu.
Nếu như người phụ nữ của mình mặc như thế này ra khỏi cửa, sợ ai là đàn ông cũng sẽ để ý, vậy mà Lưu Nguyên Hào chán nản, qua loa nói: “Rất đẹp.”
Một câu “rất đẹp” khiến Mai Khánh Vân hài lòng cười vui vẻ, đỏ mặt: “Em nghe theo lời của anh Hào, hoạt động có rất nhiều phóng viên, đến lúc đó em sẽ chọn một vài bức ảnh đẹp để cầm về.”
Lưu Nguyên Hào cầm điện thoại, không cúp máy, còn không để xa ra: “Ừ.”
Anh dùng ba từ để tống cổ Mai Khánh Vân đi.
Trong lòng Diêu Lan Hạ lại dâng lên hàng nghìn tầng sóng.
Hai từ “rất đẹp” anh chưa từng nói với cô, trước đây lúc cô trang điểm một cách cẩn thận, có một lần tham gia bữa tiệc gia đình của nhà họ Lưu, cô cẩn thận chọn một chiếc váy dài lộ lưng, còn chưa kịp trưng cầu ý kiến của anh, Lưu Nguyên Hào đã trực tiếp lạnh lùng phủ nhận: “Mặc cái gì vậy? Thay đi!”
Sau đó, cô cũng không hỏi ý kiến của Lưu Nguyên Hào trong việc mặc đồ nữa.
Đương nhiên, sau đó, trang phục cô tham gia hoạt động cùng với bữa tiệc gia đình, anh hoàn toàn bao thầu.
Thẩm mỹ của cô, anh không hề thích.
“Tôi cho cô một tiếng, như vậy là đủ rồi.”
Nói xong, Lưu Nguyên Hào liền cúp điện thoại, Diêu Lan Hạ lạnh lùng cười với màn hình điện thoại đã tối ngòm: “Lưu Nguyên Hào, kiếp trước tôi nợ anh sao!”
Oán giận xong, Diêu Lan Hạ đưa tay lên rút kim truyền dịch ra, kéo chăn lên, muốn xuống giường.
“Bác sĩ Diêu, sao vậy?”
Người đang vội vàng đi vào là Đào Khánh Trần, anh ta đã thay quần áo và đổi giày, rửa mặt, nhưng vệt máu trên vành mắt vẫn rất rõ ràng.
“Tôi có việc, phải xuất viện.” Diêu Hạ Lan cúi người muốn lấy giày, nhưng vừa cúi đầu xuống, cảm giác choáng vàng ùn ùn kéo đến, máu chảy ngược, đầu đau như muốn nứt ra!
Đào Khánh Trần vội vàng chạy đến, vươn tay ra đỡ nửa người của cô thẳng lên: “Xảy ra chuyện gì?”
“Là chuyện gia đình, Lưu Nguyên Hào muốn tôi về nhà một chuyến.”
Diêu Lan Hạ căn bản không hề suy nghĩ, không phòng bị, cứ như vậy mà nói cho Đào Khánh Trần biết chuyện trong nhà, nói xong cô ngượng ngùng chuyển chủ đề: “Ừm…tôi muốn đi giày.”
Đào Khánh Trần đến gần, cúi người nhìn cô: “Cần tôi đi cùng cô không?”
Cô rất vui khi trong lúc cô lo lắng, gấp gáp có thể chia sẻ sự khổ não với anh ta.
“Không cần đâu, tôi có thể….lúc nãy, anh có thể xem như chưa nghe thấy.”
Bát nước hất đi thì khó thu lại.
Ngón tay sạch sẽ của Đào Khánh Trần đặt lên vai cô: “Cô có thể xem như chưa từng nói, nhưng tôi không thể coi như chưa nghe thấy, bất cứ lúc nào cần tôi, đều phải nói với tôi, đừng một mình gách vác, có được không?”
Sự ám muội, đột nhiên lan tỏa giữa hai người, tâm trạng của Diêu Lan Hạ có chút phức tạp, lời nói của Thu Trà lại hiện lên trong đầu cô, một người đàn ông tốt như Đào Khánh Trần….
Không được, bây giờ cô không thể nghĩ quá nhiều.
“Tôi không biết cô có chuyện gì, nhưng trong vòng 3 tiếng nhất định phải quay lại bệnh viện, độc tố trong người cô vẫn chưa được loại trừ hết, vượt quá thời gian sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tôi biết rồi.”
Đừng quên, cô cũng là một bác sĩ.
Nhìn bóng lưng kiên cường lúc rời đi của Diêu Lan Hạ, trong lòng Đào Khánh Trần vô cùng phức tạp.
Cô, vẫn chưa chắc chắn.
Cơ thể yếu ớt dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, may là cô đã gọi được xe.
Về đến biệt thự, Diêu Lan Hạ vừa mở cửa ra vẫn chưa kịp thay giày, một bóng đen cao lớn từ phòng khách đi đến trước mặt cô với tốc độ kinh người.
Cánh tay cứng như sắt nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, không phân trần mà kéo cô đi.
Người đàn ông cứng rắn lôi cô xuyên qua một góc của phòng khách, đi vào hành lang dài, trong suốt quá trình cô gần như chân không chạm đất.
Ầm một tiếng, cô bị Lưu Nguyên Hào bá đạo ném lên giường!
Lưng cô bị lực tác động, đau đến mức lông mày nhíu lại, suýt nữa hét lên thành tiếng.
“Phong lưu một đêm không về nhà, cô thật sự không nhớ mình là ai rồi.”
Anh nói, không phải là lời trách cứ tàn nhẫn, rõ ràng có chút bất lực.
Nhưng Diêu Lan Hạ không có chỉ số thông minh và sức lực để phân tích giọng điệu của anh, chống lên giường ngồi dậy: “Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?”
Dáng người cao lớn của Lưu Nguyên Hào đứng quay lưng về phía cửa sổ, chỉ thấy một vầng sáng khảm lên người anh một tầng màu vàng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không nhìn thấy biểu cảm.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô muốn gì?” Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà ném lại câu hỏi cho cô.
Ngón tay của Diêu Lan Hạ nắm chặt lấy ga giường, một luồng khí trào lên trong ngực cô, nuốt chửng lục phủ ngũ tạng của cô: “Cậu Hào, tôi chỉ cần giấy chứng nhận ly hôn, tài sản của anh dù một đồng tôi cũng không cần, thân phận, địa vị, danh lợi, tôi không cần gì cả, ly hôn, tôi chỉ cần cái này.”
Đã biết!
“Đừng để tôi nghe thấy hai từ ly hôn này nữa, muốn ly hôn…cả đời này là điều không thể.” Lưu Nguyên Hào nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng của anh trong bóng tối lóe lên sự đau khổ.
Cô không nhìn thấy.
Diêu Lan Hạ cười khẩy nói: “Anh cứ coi như là tôi đã chết rồi, không được sao?”
Lưu Nguyên Hào từng bước từng bước đi đến gần cô: “Diêu Lan Hạ cô rốt cuộc có phải là một người phụ nữ không có trái tim!”
Diêu Lan Hạ ngẩng không hề sợ hãi ngẩng đầu lên, cả người lại bị cảm giác đau đớn quen thuộc ép đến mức không thể thoát ra được, cô chịu đựng cơn đau, cắn răng nói: “Anh có muốn mổ bụng tôi ra xem không? Cậu Hào.”
Anh tức giận, dùng những ngón tay thon, dài nắm chặt lấy cằm cô, tư thế kia dường như muốn cứ như vậy mà bóp chết cô! Nhưng…. ngón tay đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt cô, trắng bệch như tuyết, đôi môi nứt nẻ không chút huyết sắc, quả thật giống như người giấy vậy.
“Cô bị sao vậy?!”