Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hai ngày nay Lục Ngọc Tân vô cùng thèm cay, đặc biệt là lẩu, từ tuần trước là đã bắt đầu nghĩ tới món này rồi, nhưng vì công việc nên cậu không được ăn.

Sau bao ngày đêm mong nhớ, cuối cùng ông trời cũng nghe được lời nguyện cầu của cậu, hôm nay chuẩn bị làm việc thì đột nhiên trời mưa lớn, do ảnh hưởng thời tiết, kế hoạch quay phim bắt buộc phải thay đổi, phân cảnh của Lục Ngọc Tân và phân cảnh của một vài diễn viên khác đều được điều chỉnh, cảnh quay hôm nay bị hủy tạm thời.

Tự nhiên rảnh cả ngày, Lục Ngọc Tân chưa kịp chuẩn bị, sướng muốn điên luôn.

Mặc dù cũng chỉ có thể vùi ở nhà, nhưng không có ai quản lý cậu hết, cậu rất chi là thỏa mãn. Nhìn đống nguyên liệu nấu ăn nhét trong tủ lạnh cùng với hai bịch lẩu lần trước chưa dùng hết, cậu suy nghĩ cặn kẽ một hồi, quyết định tự tay làm cho mình một bữa.

Lúc nhận được điện thoại của Cố Tâm Viễn, cậu vừa mới rửa nguyên liệu xong, nồi lẩu cũng đã sôi, mọi thứ đều sẵn sàng, chỉ chờ đồ ăn chín là có thể động đũa.

“Có gì không Tiểu Viễn?” Điện thoại mở loa đặt bên cạnh, cậu bắt đầu cho lần lượt các loại thịt vào trong nồi.

Cố Tâm Viễn: “Anh Tân, trưa nay có thể em không qua anh được, em đặt bữa trưa mang tới cho anh nha, được không?”

Cố Tâm Viễn là trợ lý tạm thời công ty sắp xếp cho Lục Ngọc Tân thời gian gần đây, phụ trách việc sinh hoạt hằng ngày và sắp xếp lịch trình làm việc. Ban đầu Lục Ngọc Tân không thích trợ lý ngốc nghếch này lắm, tuy nhiên sau vài ngày làm việc chung, cậu phát hiện trợ lý ngốc này có một ưu điểm rất đáng quý: Nghe lời. Đây là điều mà cậu chưa từng cảm nhận được từ trợ lý trước, ngay lập tức, cậu thấy giữ lại trợ lý ngốc này cũng ổn.

“Không cần, anh tự nấu bữa trưa rồi.” Lục Ngọc Tân thong thả đáp, ngồi xuống rót cho mình một ly nước ô mai, đếm ngược chờ đại tiệc món ngon của mình.

Cố Tâm Viễn ở đầu dây bên kia vừa nghe Lục Ngọc Tân nói cậu tự nấu ăn, đầu tiên là sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm: “Hả?” Khi đã phản ứng kịp, em nó lập tức chớp mắt lên tiếng, nỗ lực khuyên nhủ Lục Ngọc Tân, “Đừng mà anh Tân ơi, ngày mai anh phải đi quay sớm, phân cảnh rất quan trọng, chúng ta có thể ăn cái gì đó đảm bảo sức khỏe được không?”

Nghe câu này, Lục Ngọc Tân bùng nổ ngay, nói lại với thái độ cực kỳ không vui: “Gì đây, cậu nói vậy là có ý gì? Cậu giải thích cho anh nghe xem, tại sao đồ anh nấu thì không đảm bảo sức khỏe?”

Cố Tâm Viễn đau hết cả đầu, lựa lời giải thích: “Anh Tân à, không phải anh không biết tài nấu nướng của mình, bây giờ anh Bùi vắng mặt, anh…”

“Cố Tâm Viễn! Cậu hơi quá rồi đấy!” Lục Ngọc Tân tức giận ngắt lời, giống như bị đạp trúng đuôi, đập đũa xuống bàn một cái bốp, sắc mặt cũng thay đổi, “Đừng có nhắc tới cái tên đó với anh!”

Nhắc tới người nào đó, trong lòng cậu lại thấy phiền, bao nhiêu tâm tình tốt đẹp đều trôi hết phân nửa.

“… Anh Tân.” Cố Tâm Viễn bị mắng đến sắp khóc.

“Cậu yên tâm, sao anh có thể tự hại mình được đúng không, anh sẽ không đùa giỡn với cơ thể của mình đâu.” Lục Ngọc Tân uống một ngụm ô mai dập lửa, tức giận nói, “Thôi nhé, không nói chuyện với cậu nữa, đồ ăn bên này chín cả rồi, anh muốn ăn.”

“Ơ kìa, anh Tân…”

Lục Ngọc Tân thẳng tay cúp điện thoại. Biết tính Cố Tâm Viễn kiểu gì cũng gọi lại, thế là cậu chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng luôn, tai không nghe thì tâm sẽ tịnh.

“Hết người này tới người khác, bộ nghĩ không có anh ta thì tui không sống được hay gì? Trước kia anh đây từng nấu cơm giặt giũ rồi, ai đồn tui không biết thế? Dăm ba cái kỹ năng cuộc sống làm như khó lắm vậy!” Lục Ngọc Tân vừa tức giận lẩm bẩm một mình, vừa cầm đũa khuấy nước chấm do mình tự pha chế.

Thịt vừa cho vào đã chín, cậu nuốt nước bọt, nóng lòng gắp một miếng thịt chấm vào nước chấm để nếm vị.

Nhai mấy cái, cậu không thể không nhíu mày.

Tại sao vị lại sai sai nhỉ?

Cậu tiếp tục gắp một ít nấm ăn thử, nhưng nó vẫn không ngon.

Cậu nhìn nồi lẩu đang bốc khói rồi nhìn sang đống nguyên liệu bên cạnh, bực bội vô cùng. Cùng một loại lẩu, cùng một nguyên liệu, cùng một bước làm ra, tại sao hương vị lại không giống nhau gì hết vậy?

Cậu cắn đũa suy nghĩ thật lâu, tuy nhiên vẫn không đoán ra được mình đã bỏ qua bước nào.

Từ tiết kiệm tới xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm mới khó, thật ra cũng không phải cậu nấu ăn dở, chẳng qua là do ăn được món ngon rồi nên nói chung sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị khá nhiều.

Uống hết ly ô mai, cậu lại rót thêm một ly nữa, định bụng uống hai ly khai vị. Chỉ cần có hứng ăn, cho dù vị không vừa miệng, lát nữa cũng có thể ăn nhiều một chút, không cần phải bỏ phí.

Chua có thể giúp khai vị, nghĩ đến đây, cậu đứng dậy đi vào bếp lấy giấm ra để thêm vào nước chấm.

Chờ đã… nước chấm?

Lục Ngọc Tân bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhận ra gốc rễ của vấn đề, hóa ra không phải do nồi lẩu, không phải do nguyên liệu, mà là do nước chấm.

Trước kia khi ăn lẩu đều do người nào đó chuẩn bị sẵn cho cậu. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không tài nào hiểu được, chẳng phải tất cả đều từ tỏi muối giấm xì dầu với ớt pha thành à?

Cậu vặn nhỏ lửa, uống tiếp một ngụm ô mai, trầm ngâm nhìn chén nước chấm trên bàn.

Hay là gửi tin nhắn hỏi nhỉ? Mà vậy thì tên đó có hiểu lầm là mình đang cúi đầu trước anh ta không? Mất mặt lắm.

Lục Ngọc Tân cầm điện thoại lên, hết sức bối rối, thầm nghĩ chỉ hỏi cách pha nước chấm lẩu thôi, cũng đâu có vấn đề gì. Hơn nữa nói thế nào thì hiện tại người nọ vẫn còn là trợ lý của cậu, vì anh ta nhận lương từ cậu, cho nên anh ta có nghĩa vụ phải làm việc tới giây phút cuối cùng, giúp cậu giải quyết vấn đề ngay lúc này.

Càng nghĩ càng thấy mình có lý, thế là cậu lập tức gửi tin nhắn đi.

[Lục Ngọc Tân: Trợ lý Bùi, tui nghĩ kỹ rồi, bây giờ anh vẫn chưa chính thức từ chức, cho nên vẫn còn được xem là trợ lý của tui, một khi đã cầm tiền lương, anh phải làm việc hết mình, giúp tui giải quyết vấn đề trước mắt.]

[Bùi Kỳ: Cậu nói đi, vấn đề gì.]

Tin nhắn được trả lời gần như chỉ trong vài giây, Lục Ngọc Tân có hơi kinh ngạc.

[Lục Ngọc Tân: Lúc trước anh nấu lẩu cho tui, công thức pha nước chấm là gì vậy? Tui pha mấy lần mà không ra.]

[Bùi Kỳ: Cậu ra ngoài ăn lẩu à?]

[Lục Ngọc Tân: Tui tự nấu ở nhà!]

Gõ một câu còn chèn thêm biểu tượng đắc ý, cách một cái màn hình cũng có thể thấy được ai đó đang vểnh cái đuôi lên.

[Bùi Kỳ: Sáng mai cậu phải quay phân cảnh quan trọng, ăn mấy món không đảm bảo sức khỏe sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim.]

Mắc cười! Đồ tui nấu sao lại không đảm bảo sức khỏe! Mấy người đúng là thiếu kiến thức!

Lục Ngọc Tân có cảm giác mình bị sỉ nhục, tức giận đến nỗi cắn răng nghiến lợi.

[Lục Ngọc Tân: Không cần anh quan tâm chuyện này, anh cho tui công thức pha nước chấm là được!]

[Bùi Kỳ: Cậu nói rồi đấy, bây giờ anh vẫn phải làm việc hết mình, phải có trách nhiệm bảo đảm sức khỏe cho cậu. Nếu cậu nhất quyết muốn ăn, anh không còn cách nào khác đành phải gửi tin nhắn đến chị Tuệ, để chị ấy nói chuyện với cậu.]

Lục Ngọc Tân tức xì khói, thầm nghĩ mình đúng là động kinh mới gửi tin nhắn hỏi con heo này.

[Lục Ngọc Tân: Được rồi, không cần công thức pha nước chấm nữa, anh coi như tui chưa hỏi gì anh nhé, ok?]

Gửi tin nhắn xong, cậu thở phì phò ném điện thoại lên bàn, vặn lửa lớn, vừa tiếp tục cho đồ ăn vào nồi vừa mắng.

Ai thèm ba cái quỷ công thức nước chấm đó chứ, tự cậu pha cũng đâu có tệ, đâu phải không ăn được.

Cậu không thể chấp nhận sự sỉ nhục này.
Nhấn Mở Bình Luận