Lục Ngọc Tân biết tửu lượng của mình hơi kém, nhưng thật sự không nghĩ kém đến mức khiến cậu bụng đói vơ quàng mà… hôn Bùi Kỳ?
Cậu thừa nhận, Bùi Kỳ đẹp trai, sát trai sát gái, đúng chuẩn hồ ly tinh nam, nhưng làm gì có con thỏ nào ăn cỏ gần hang! Chưa kể cỏ này còn cùng thuộc tính với cậu nữa.
Cho tới tận bây giờ, cậu chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ bị mê hoặc, đi hôn một người đàn ông…
Lúc này đây, cậu có chút hoài nghi về cuộc sống.
Người ta có câu, uống say mất trí nhớ không đáng sợ, đáng sợ là sau khi tỉnh lại có người giúp mình khôi phục trí nhớ. Phải chi thứ đang phát tán trên mạng chỉ là ảnh chụp thôi, cậu sẽ có thể tự an ủi bản thân nói đây là đồ photoshop, nhưng ác cái nó lại là video, còn nét căng mới chết…
Video HD, được công bố với mọi người, tên tuổi một đời của cậu, tan tành.
Mà điều khiến cậu xấu hổ và giận đến mức cắn răng nghiến lợi nhất chính là trong video, ngoại trừ việc cậu say bí tỉ chủ động hôn Bùi Kỳ, cậu còn chứng kiến cảnh Bùi Kỳ dễ dàng kéo mình lại hôn một lần nữa…
Con heo thổi kèn này, đúng là đồ gia súc! Tại sao trước đây cậu không phát hiện ra tên này có chiêu trả thù thâm độc như vậy. Trả thù cậu cũng chả sao, mắc gì phải chọn cái cách… cái cách biến thái thế kia, đổi đi được không? Ví dụ như đánh cậu một cái… Không thì đẩy cậu, ném cậu từ sân thượng xuống cũng được mà?
Nghĩ đến việc phải đối mặt với Bùi Kỳ, Lục Ngọc Tân chỉ muốn sang hành tinh khác sống cho rồi.
Điện thoại để trên bồn rửa tay rung không ngừng, từ WeChat, tin nhắn, đến cuộc gọi, thậm chí cả tài khoản QQ hồi học cấp hai cũng không thoát khỏi số phận bị truy sát.
Quả nhiên, nhiều chuyện là đặc điểm chung của con người.
“Rầm rầm rầm…”
Nghe tiếng đập cửa, Lục Ngọc Tân giật mình, hai mắt mở to nhìn về phía cánh cửa, thầm nghĩ không lẽ sợ cái gì là gặp cái đó liền vậy luôn.
“Mở cửa, là anh.”
“…” Lục Ngọc Tân sụp đổ, lấy tay che mặt, cố làm ra vẻ không nghe.
Không sang hành tinh khác được thì làm ổ trong WC vậy.
Thấy cậu không trả lời, người bên ngoài lại gõ cửa, nói: “Anh biết cậu đang ở bên trong, mở cửa đi.”
Lục Ngọc Tân vẫn giả chết, không thèm bận tâm.
“Lục Ngọc Tân.” Người bên ngoài kiên nhẫn gọi cậu.
Cố Tâm Viễn, tên phản bội ăn cây táo rào cây sung này, bảo với cậu ta là mình muốn ở một mình, không muốn gặp ai hết, vậy mà mới xoay người đi cậu ta đã đưa người tới luôn rồi.
Quả nhiên ngay từ đầu cậu không nhìn lầm, cậu ta đúng là rất nghe lời, ai nói cũng nghe hết.
“Lục Ngọc…”
“Rốt cuộc anh muốn cái gì?!” Lục Ngọc Tân điên tiết, thật sự hết chịu nổi, hét ra ngoài cửa, “Không phải anh bận lắm à?! Tới đây chi!”
“Anh xong việc rồi.” Ngoài cửa, như là đoán được tình huống này, Bùi Kỳ cúi đầu cười một tiếng, dựa sau bức tường, nói tiếp, “Anh biết cậu không dùng WC, mau ra đây đi, thay bộ quần áo khác, anh đưa cậu về.”
Lục Ngọc Tân không biết nên có biểu cảm gì, hiện tại cậu thật sự không đủ dũng khí để mở cửa.
“Cả đống phóng viên và người hâm mộ đang chen lấn bên ngoài, chúng ta ra kiểu gì.” Cậu nói sự thật.
Bùi Kỳ: “Anh đã dặn Tiểu Viễn lái xe đến con hẻm bên cạnh rồi, chúng ta ra ngoài bằng lối khác.”
Lục Ngọc Tân dịch tới gần cửa, cố gắng thương lượng với anh: “Vậy anh đổi cho cậu ấy đi, bảo cậu ấy dẫn tui ra ngoài.”
Bùi Kỳ đứng ngoài cửa nghe vậy, không nhịn được mà nhướng mày, trêu cậu: “Nếu như cậu xấu hổ, anh đưa khẩu trang cho cậu, cậu đeo lên rồi đi ra.”
“Tại sao tui phải xấu hổ!?” Lục Ngọc Tân giống như bị giẫm đuôi, thẹn quá hóa giận lớn tiếng quát.
Da mặt tên này sao có thể dày như vậy? Ít ra cậu là do uống say đầu óc không tỉnh táo nên mới hôn bừa, còn anh ta? Cười được luôn đấy!
“Ra ngoài nhé.” Bùi Kỳ nhắc.
Đúng là mắc nợ anh ta mà! Lục Ngọc Tân cắn răng, chỉ muốn mở toan cánh cửa đá tên này văng xa tám thước, mắt không thấy tâm không phiền.
Có điều thực tế quá tàn khốc, cậu đánh không lại Bùi Kỳ, hồi trước người ta là võ sĩ hàng thật giá thật, ngay cả kungfu mèo quào của mình cũng do người ta dạy cho.
“Anh lấy khẩu trang cho tui nhanh lên!” Cậu tức giận ra lệnh.
Bùi Kỳ nghe vậy, bật cười thành tiếng, cách một cánh cửa vẫn có thể hình dung được dáng vẻ của người bên trong, hẳn là thẹn quá hóa giận, nhe răng nhìn anh chằm chằm.
Khẩu trang cùng với bộ quần áo mua trên đường được đưa vào, sau khi nhận được, người bên trong lập tức đóng cửa vì sợ anh bất ngờ đột nhập.
Bùi Kỳ dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn đành đứng ngoài cửa yên lặng chờ cậu.
Năm phút sau, người bên trong cất tiếng, giọng như bị cái gì đó cản lại, có lẽ đã đeo khẩu trang vào rồi.
“Anh cũng đeo khẩu trang đi.”
Bùi Kỳ bất đắc dĩ: “Được, anh sẽ đeo.”
Cánh cửa mở ra, Lục Ngọc Tân đi tới, vừa ngẩng đầu thì đụng trúng đôi mắt sâu hun hút kia.
Tim cậu dường như lỡ một nhịp.
Đeo khẩu trang hay không đeo khẩu trang cũng có khác gì nhau đâu, mắt tên này… giết người quá.
Bỗng, Lục Ngọc Tân nhớ tới một bộ phim cậu từng tham gia trước đây, bạn diễn của cậu chính là Mạc Tiêu, cả hai đều diễn vai người câm, tuy nhiên cậu không thể nào tìm được cảm xúc của vai diễn, liên tục quay hỏng, bị đạo diễn mắng té tát. Trong lúc tuyệt vọng, cậu đành phải đi hỏi Mạc Tiêu cách diễn, nhưng Mặc Tiêu chỉ nói với cậu, nhân vật này cần nói bằng mắt.
Cậu ngây ra: “Mắt làm sao nói được?”
Mạc Tiêu chỉ Bùi Kỳ đang ngồi cách đó không xa, nở nụ cười: “Cậu có thể nhìn vào mắt của anh ta.”
Lục Ngọc Tân cho rằng Mạc Tiêu trêu mình, bất mãn nói: “Trước kia anh ta là thế thân võ thuật, đâu có biết đóng phim.”
Mạc Tiêu: “Cậu không tin à, chúng ta thí nghiệm thử nhá.”
Lục Ngọc Tân: “Thí nghiệm gì?”
Sau năm phút, Lục Ngọc Tân quay về, vẫn không hiểu ý của Mạc Tiêu.
Mạc Tiêu: “Tôi hỏi cậu, vừa rồi nói chuyện với Bùi Kỳ, cậu có nhìn thấy gì trong mắt anh ta không?
Lục Ngọc Tân không chắc chắn lắm: “… Em?”
Mạc Tiêu vui vẻ, lấy tay vỗ vỗ mặt cậu: “Trẻ con dễ dạy, xem ra cậu không ngốc lắm, cuối cùng cũng nhận ra rồi.”
Lục Ngọc Tân ngơ ngác một trận, sau đó bừng tỉnh: “Em biết rồi! Có phải ý của chị chính là tuy Bùi Kỳ ít nói, nhưng bất kể nói chuyện với ai, trong mắt anh ta đều có đối phương, và rồi bao nhiêu hỉ nộ ái ố của anh ta đều sẽ thể hiện qua ánh mắt, cho nên mắt anh ta giống như biết nói.”
“…” Khóe môi Mạc Tiêu giật giật, tự hỏi tên ngốc này đào đâu ra khoảnh khắc trong mắt Bùi Kỳ có hình bóng cô vậy không biết.
Lời tác giả
Mạc Tiêu: Nói cho chị nghe, cậu thấy gì trong đôi mắt anh ta?Lục Ngọc Tân: … Em?Mạc Tiêu: Đúng! Chính là cậu! Vậy cậu đã hiểu chưa?Lục Ngọc Tân: Hiểu rồi! Bất kể nói chuyện với ai, trong mắt đều phải có đối phương, như vậy thì mắt mới biết nói!Mạc Tiêu: … (chết đứng)