Tiễn dì giúp việc về, Thạc Chân khóa cửa, quay vào phòng khách nằm xuống sofa. Trong đầu cô không ngừng nhớ về giọng nói của Mộ Khả Ý, cách cô ta gọi Viễn Chân quá thân mật, quá ngọt ngào.
Viễn Chân cố ý không đưa cô theo về nhà ông bà Viễn, thực chất không muốn cô làm kỳ đà cản mũi cho anh và Mộ Khả Ý.
Thạc Chân vĩnh viễn không tin, suốt một năm rưỡi qua Mộ Khả Ý xinh đẹp, tài giỏi, hiểu chuyện ở bên cạnh Viễn Chân lại không khiến anh động lòng.
Sau bữa tối, Viễn Chân không quên mang phần đồ ăn bà Viễn chuẩn bị riêng về cho Thạc Chân. Lúc chuẩn bị ra về, ông Viễn lại cố tình đẩy Mộ Khả Ý sang bắt Viễn Chân đích thân đưa về.
Không muốn cãi nhau vì chuyện không đâu, vả lại cũng thuận đường, Viễn Chân không từ chối.
Trên đường về, Mộ Khả Ý nhiều lần không nhịn được lén liếc trộm Viễn Chân, tranh thủ cơ hội lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh, sẵn tiện lấy lòng anh.
"Anh, Thạc Chân có thích gì không, em mua tặng cô bé."
Mắt Viễn Chân vẫn nhìn thẳng về trước tập trung lái xe, không hài lòng đáp: "Thạc Chân muốn gì tôi cũng có thể mua cho con bé. Còn nữa, đừng gọi tôi một cách thân thiết như vậy, cô đừng quên giữa tôi và cô chỉ là diễn kịch trước mặt người lớn."
Mộ Khả Ý thất vọng cúi gầm mặt: "Em nhớ rồi."
Xe dừng lại trước cổng nhà Mộ Khả Ý, Viễn Chân vẫn ngồi yên không động, không hề có chuyện ga lăng đến mức xuống xe mở cửa đưa Mộ Khả Ý vào tận nhà, sau đó quyến luyến nói lời chia tay hẹn gặp lại.
Mộ Khả Ý sớm đã quen với sự lạnh lùng này của Viễn Chân, cô tháo dây an toàn, mở cửa ra, ngoái đầu nhìn anh.
"Cảm ơn anh."
Viễn Chân không đáp, Mộ Khả Ý vừa đóng cửa xe, anh lập tức nhấn ga lao vụt đi.
Trở về nhà, Viễn Chân bật đèn phòng khách, lúc mang đồ ăn vào bếp trở ra vô tình nhìn thấy Thạc Chân đang ngủ trên ghế. Anh bất giác mỉm cười đi đến gần, ngồi chổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng tém những lọn tóc vương trước mặt cô ra sau tai.
Thạc Chân bị cử chỉ của Viễn Chân đánh thức, cô giương mắt nhìn anh, lại nhớ về giọng nói của Mộ Khả Ý vang vọng bên tai. Cô cười nhạt, cố ý nói bằng giọng châm biếm: "Con cũng mong mau sớm tới ngày được đưa bạn trai về ăn cơm ra mắt với chú."
"Chân Chân, chú cũng đâu biết hôm nay Mộ Khả Ý sẽ đến."
"Con đâu có nhắc đến Mộ Khả Ý, chú nói với con làm gì?" Thạc Chân xa cách đối diện với Viễn Chân, cô ngồi dậy, dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh: "Cuộc sống của chú, con không có hứng thú xen vào."
Dứt lời, Thạc Chân liền đứng lên trở về phòng, để mặc Viễn Chân vẫn còn ngồi ngây ngốc một chỗ.
Đêm ngủ, Thạc Chân cuộn tròn người nằm một góc, xoay lưng lại với Viễn Chân, bất kể anh có xuống đất nằm để cô nằm vào giữa giường thì cô vẫn giữ tư thế đó.
Vì lo Thạc Chân ngủ không thoải mái, Viễn Chân nửa đêm lặng lẽ bước đến bên cạnh bế cô đặt vào giữa giường. Nhưng ngay khi tay Viễn Chân vừa động vào người Thạc Chân, cô liền cất tiếng ghét bỏ: "Đừng động vào con."
Tiếng thở dài nặng nề của Viễn Chân khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh, anh chống tay xuống đệm , khổ tâm cất tiếng: "Chân Chân, chú phải làm thế nào con mới quay lại giống lúc nhỏ đây?"
Thạc Chân im lặng vài giây, nghiêm túc đáp: "Chú muốn nghe câu trả lời thật lòng của con không?"
"Muốn!" Viễn Chân không chần chừ đáp.
Không khí rơi vào yên lặng, giọng nói thiếu nữ trong veo lại có chút nghẹn: "Chú để con tự sống cuộc đời của chính mình, đến lúc con suy nghĩ thông suốt, nói không chừng con sẽ trở về tiếp tục làm đứa trẻ vô tư mà chú muốn."
"Chân Chân, chú không thể để con một mình ở ngoài."
"Vậy sao? Chẳng phải chú đã để con sống trong địa ngục hai năm đấy thôi, con không phải con gái chú, cũng không phải người thân của chú, giữa con và chú tốt hơn vẫn nên có một mức độ cao thấp khách sáo một chút."
"Chân Chân..." Viễn Chân thốt lên trong bất lực, dù lời nói của Thạc Chân có nhẹ nhàng cũng chứa đầy sự oán giận. Giá như năm đó anh quan tâm cô nhiều hơn một chút, thì cô gái ở trước mặt anh ngay lúc này đã không chịu những tổn thương khó lành.
Đáp lại sự nóng lòng của Viễn Chân, Thạc Chân vẫn vô cùng điềm tĩnh, nửa thật nửa đùa tiếp lời: "Nếu con và chú trở thành kẻ xa lạ, không chừng chú có thể mở lòng đón nhận con đấy."
Lời này của Thạc Chân đánh thức tiếng lòng của Viễn Chân, đúng như vậy, nếu như giữa cả hai không có mối quan hệ quen biết từ trước, có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại về cuộc tình chênh lệch một độ tuổi lớn giữa anh và cô.
Không gian lại chìm trong yên tĩnh, Thạc Chân lúc này mới mở mắt nhìn Viễn Chân. Dưới ánh đèn, vẻ mặt anh trầm tư, tựa như bị những lời nói của cô khi nãy làm cho dao động.
Thạc Chân không cách nào khống chế được bản thân mình, cô bất ngờ nhóm bật người dậy vòng tay hai ôm cổ Viễn Chân, kéo anh ngã lên người mình.
Cô nhướng người dán chặt môi mình trên môi Viễn Chân, nhấm nháp cánh môi anh từng chút, mùi vị nam tính xồng xộc bay vào đầu mũi Thạc Chân khiến cô không còn bình tĩnh được nữa.
Viễn Chân hoàn toàn sững sờ bất động trước hành động của Thạc Chân, đến khi cảm nhận được chiếc lưỡi nữ tính chạm vào môi mình, anh giật mình vội đẩy cô ra đứng thẳng dậy.
Tim trong lồng ngực Viễn Chân đập liên tục như trống đánh, toàn thân dường như mất lực. Anh thẫn thờ đưa mắt nhìn Thạc Chân đang khóc nức nở, cảm giác đau lòng, hồi hộp, lo sợ lẫn vui sướng chồng chéo lên nhau khiến anh không cách nào phân biệt.
Dưới ánh đèn mờ, những giọt nước mắt của Thạc Chân trở nên lấp lánh, tiếng nấc xé tan bầu không khí vang lên hết lần này đến lần khác.
Cánh tay gầy khẽ nâng lên hướng về Viễn Chân, giọng nói nghẹn ngào từ từ cất lên: "Chú Chân... chú... hôn con lần cuối... có được không?"
Viễn Chân mơ hồ không động, cảm giác bức bối như sắp bùng nổ. Anh nhìn bàn tay run rẩy của Thạc Chân hướng về phía mình, tâm tư trở nên xáo động.
Anh đột ngột nắm lấy cánh tay Thạc Chân, cúi thấp người phủ môi lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!