Rời khỏi siêu thị, Thạc Chân đón taxi cho dì giúp việc về trước, còn cẩn thận dặn dò nếu chẳng may Viễn Chân gọi điện đến kiểm tra thì nói dối giúp cô.
Đợi xe chở dì giúp việc rời đi, Thạc Chân mới quay lại quán cafe gần đó, đến chỗ đối diện bà Thạc ngồi xuống. Tuy không nói ra, Thạc Chân rất dễ dàng nhận ra bà Thạc đã thay đổi, khi chủ động muốn cùng cô đến một quán cafe sang trọng nói chuyện, chứng tỏ bà bây giờ không thiếu tiền.
Đến khi cả hai đều yên vị, đợi nước được mang lên, bà Thạc mới mở lời hỏi: "Thời gian qua con sống thế nào? Ở chỗ chú Chân có ổn không?"
"Vẫn ổn." Thạc Chân lạnh nhạt đáp, trong lòng luôn có thành kiến với bà Thạc từ ngày bà nói dối bênh vực lão chồng cũ và đổ tội lên đầu cô với Viễn Chân.
Nụ cười bà Thạc dần trở nên gượng gạo, bà bỗng thở dài não nề, trên mặt lúc này không giấu được tâm trạng khó nói: "Chúng ta đã mắc nợ chú Chân con quá nhiều, cậu ấy lo cho con ăn học, lại còn giúp mẹ có chỗ ăn chỗ ở tốt. Xem như mẹ vô dụng, đời này mắc nợ con với Viễn Chân."
Bộ não tiếp nhận thông tin của Thạc Chân rất biết sàng lọc thông tin, cô rất nhanh nhận ra điểm mấu chốt trong lời nói của bà Thạc, cô nghiêm mặt hỏi lại: "Mẹ nói... chú Chân lo chỗ ăn chỗ ở cho mẹ?"
"Phải, cậu ấy cho mẹ ở căn chung cư cũng rất tốt, mỗi tháng còn chu cấp một số tiền, có điều mẹ ở nhà không biết làm gì nên thuê tranh vải về thêu, số tiền Viễn Chân cho mẹ chưa đụng tới, nếu con cần mẹ sẽ đưa cho con."
Bà Thạc không biết sự tình phía sau, thành thật kể cho Thạc Chân nghe hết mọi thứ. Trên gương mặt lạnh lẽo của Thạc Chân chợt hiện lên nụ cười nhạt, sâu trong ánh mắt lộ rõ sự cay đắng.
"Con hỏi mẹ một câu, mẹ hãy trả lời thật lòng. Mẹ có tình cảm với chú Chân không?"
Bà Thạc không vội đáp, trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc mới cất tiếng: "Ở tuổi này còn yêu đương gì chứ."
"Mẹ chỉ hơn chú Chân một tuổi, nhan sắc vẫn còn mặn mà như vậy, sao lại phải tự ti. Nếu mẹ muốn, con có thể giúp hai người đến với nhau."
Thạc Chân nói ra những lời này đều mang theo ý đay nghiến. Trên cùng một khuôn mặt, nụ cười và ánh mắt lại mang hai sắc thái đối lập nhau.
Bà Thạc gượng cười lắc đầu từ chối: "Thôi đừng nhắc đến chuyện đó, mẹ không nghĩ đến."
"Là mẹ tự nói, đến khi con làm mai người khác cho chú ấy, mẹ đừng hối hận." Lời nói Thạc Chân không mang theo cảm xúc, cô chính là muốn một ngày nào đó, chuyện cô và Viễn Chân lọt ra ngoài, bà cũng không thể trách cô cướp đi người đàn ông đáng lẽ thuộc về bà.
"Được rồi, chú Chân yêu ai cứ để cậu ấy quyết định, con ở đó đừng xen quá nhiều vào cuộc sống riêng của cậu ấy." Bà Thạc đang nói bỗng dừng lại một chút, vẻ mặt cũng lộ rõ sự lo lắng, bất an tiếp lời: "Với lại, trước đây chú Chân của con vì tức giận mẹ không bảo vệ được con nên không muốn mẹ gặp lại con, cho nên cuộc gặp ngày hôm nay con đừng nói cậu ấy biết nhé."
Khóe môi Thạc Chân cong lên cao mang ẩn ý: "Được, mẹ yên tâm."
Buổi chiều tan làm về nhà, Viễn Chân vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn khắp nhà, anh vào bếp ngó nghiêng một chút, bắt gặp Thạc Chân đang xếp chén đĩa vừa rửa sạch lên kệ, anh bước vào hỏi: "Dì giúp việc đâu, sao em lại tự làm?"
"Dì ấy về rồi." Thạc Chân vừa đúng lúc xếp xong, cô quay lại nhìn Viễn Chân đang đến gần, trên mặt không lộ bất kỳ biểu cảm nào.
"Em làm sao vậy, sắc mặt không tốt, ai chọc giận em vậy bé con lạnh lùng?" Viễn Chân vừa nói vừa đưa tay sờ sờ hai má Thạc Chân.
Có một chuyện anh phải thừa nhận từ lúc cô chịu sống yên ổn cùng anh thì da thịt liền hồng hào đầy đặn, nhưng tiếc là trước đó Thạc Chân không cho anh động chạm cưng nựng kiểu như thế này.
Thạc Chân không cự tuyệt, chỉ yên lặng nhìn thẳng vào mắt Viễn Chân truy xét: "Chú có biết, lúc chiều em gặp ai không?"
"Ai?" Viễn Chân bình thản hỏi ngược lại.
"Mẹ em."
Lời Thạc Chân vừa dứt, nét cười trên mặt Viễn Chân lập tức biến mất, đôi tay đang xoa mặt cô cũng vô thức dừng lại. Thấy phản ứng của Viễn Chân, Thạc Chân đột nhiên bật cười, trong nụ cười lại mang theo sự cay đắng.
"Chú Chân, chú thật có lòng, một bên mua nhà, chu cấp cho mối tình đầu. Một bên mang danh nuôi dưỡng lại muốn vớ luôn cả con gái của tình đầu, tình yêu chú đúng là rất bao la."
Lời nói Thạc Chân cực kỳ nhẹ nhàng nhưng không giấu được ý châm biếm. Viễn Chân buông tay xuống, trầm mặc nhìn Thạc Chân, không chút hoảng loạn giải thích: "Đến bao giờ em mới tin anh? Năm đó em luôn tìm cách trốn chạy khỏi anh, nếu anh để anh biết mẹ em ở đâu, em chắc chắn sẽ đòi theo bà ấy."
"Chú đang đóng vai người tốt với tôi sao?" Thạc Chân lạnh nhạt lên tiếng phản đáp: "Lúc tôi sống trong địa ngục, chú không cứu tôi, lúc tôi tuyệt vọng, chú lại đeo lớp mặt nạ anh hùng ra bảo vệ tôi, song song với đó là cho mẹ tôi một cuộc sống mới tốt đẹp."
"Chân Chân, đó là mẹ em, chẳng lẽ em muốn anh thấy chết mà không cứu? Em còn có anh, còn có gia đình anh, nhưng mẹ em chẳng còn ai khác."
Viễn Chân nóng lòng giải thích, nhưng Thạc Chân lại càng kích động lớn tiếng, đôi mắt cô trừng to đỏ lên vì nước mắt, giọng nói run rẩy vì phẫn nộ.
"Thật cảm động nhỉ? Chính miệng chú bây giờ cũng đã gián tiếp thừa nhận bà ấy đối với chú cũng quan trọng. Viễn Chân, chú diễn bao nhiêu năm vẫn chưa mệt sao? Mẹ tôi sống một mình trong điều kiện tốt, chú lại không cho tôi sống cùng bà ấy vì sợ chúng tôi biết chú hai lòng sao? Chú trước mặt tôi nói mẹ tôi không xứng làm mẹ, vậy sau đó? Chú muốn vừa làm bố vừa làm chồng tôi sao?"
"Chân Chân..."
"Chú im đi!" Thạc Chân nhẹ nhàng cắt ngang lời Viễn Chân, cảm xúc trong lòng đã chết, sự tin tưởng cũng chẳng còn, cô bật cười chua xót trong nước mắt: "Hóa ra, người tôi dành niềm tin lại hết lần này đến lần khác lừa dối tôi. Cuộc sống của tôi ra ngày hôm nay đều vì sự xuất hiện của chú. Viễn Chân, tôi đã đủ mười tám tuổi, cuộc sống của tôi tốt nhất chú đừng xen vào, nếu không tôi lập tức chết trước mặt chú!"
Nói xong những gì cần nói, Thạc Chân dứt khoát ra đi không hề ngoảnh đầu lại nuối tiếc, mặc cho Viễn Chân phía sau có níu kéo như thế nào.
Cửa thang máy đóng lại, gương mặt hoảng hốt của Viễn Chân biến mất trong tầm mắt. Thế giới tươi đẹp vừa mới hé ra, ông trời lại nhẫn tâm đóng lại, Thạc Chân nhìn bản thân mình trong tấm kiếng phản chiếu trong thang máy, bộ dạng cô lúc này vô cùng thê lương.
Rời khỏi chung cư, Thạc Chân một mình thẫn thờ lang thang trên phố, trong đầu chỉ hiện lên duy nhất suy nghĩ phải nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền trả cho Viễn Chân, trả xong sẽ cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ trở thành người lạ.
Không rõ Thạc Chân đi bao lâu, trời chiều cũng đã sập tối. Khi đi ngang qua ngõ hẻm tối, đúng lúc bắt gặp một người phụ nữ trung niên ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt đeo túi hiệu đi ra, vài giây sau có một cô gái trẻ mặc váy ngắn qua mông vội chạy tránh mặt.
Người phụ nữ liếc nhìn Thạc Chân một cái rồi ngoắc mông đi, cô xoay người xung quanh kiểm tra không bị Viễn Chân theo dõi mới lên tiếng gọi: "Này chị."
Ngưòi phụ nữ nghe mình được gọi bằng chị liền quay lại với vẻ mặt hớn hở, nhanh chân đến trước mặt Thạc Chân, nhiệt tình hỏi: "Em gọi chị?"
"Phải." Thạc Chân kéo tay người phụ nữ vào ngõ hẻm tối, không nghĩ ngợi liền hỏi: "Chị là tú bà sao?"
Người phụ nữ có tật giật mình bỗng hất mạnh tay Thạc Chân ra, hứ một tiếng mắng: "Đồ điên!"
Bà ta vừa quay lưng, Thạc Chân nhanh chóng hỏi: "Nếu là tôi, có thể được bao nhiêu?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!