Thạc Chân ngủ say không còn hay biết những gì diễn ra xung quanh. Mãi cho đến khi hai giờ rưỡi chiều, cô bị Viễn Chân đánh thức vác vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay đồ.
Từ đầu đến cuối Thạc Chân như một cái xác bị Viễn Chân tự ý điều khiển. Tắm xong bị anh quấn trong khăn lớn đặt lên giường, sau đó anh lại tỉ mẩn giúp cô mặc quần áo.
Chuẩn bị xong, Viễn Chân bế Thạc Chân lên trước ngực bằng một tay, tranh thủ đến Cục dân chính như đã hẹn. Trước lúc ra ngoài, anh vẫn không quên ghé vào bếp lấy nước ấm cho Thạc Chân uống rồi mới rời khỏi nhà.
Trong Cục dân chính, người làm giấy tờ vẫn là nữ nhân viên lần trước, có điều cô gái không còn cười nói tiếp đón nhiệt tình, thay vào đó là biểu cảm cứng nhắc.
Vào lần đăng ký kết hôn đầu tiên, Thạc Chân khóc lên khóc xuống, lần này lại như kẻ mất hồn, sắc mặt vô cùng kém. Nhưng sau hai, ba lần hỏi xác nhận, Thạc Chân chính miệng nói là tự nguyện, nữ nhân viên cũng không còn cách nào khác đành hoàn thành thủ tục cấp lại giấy kết hôn.
Lấy được hôn thú, Viễn Chân bế Thạc Chân ra về trong những ánh mắt đánh giá. Trong lúc ra chỗ đổ xe, Viễn Chân liếc nhìn Thạc Chân đang ngả đầu lên vai mình, khẽ cất tiếng hỏi: "Công ty có chút chuyện, chúng ta ghé đến một lát nhé?"
Thạc Chân không đáp, chỉ cử động nhẹ đầu như thay cho lời đồng ý.
Trên đường đến công ty, Viễn Chân ghé cửa hàng gà rán bên đường mua một suất, sau đó mới tiếp tục lái xe đi thẳng.
Đến công ty, đưa Thạc Chân lên văn phòng, Viễn Chân đặt cô xuống chỗ bàn ngồi làm việc của anh, cử chỉ nhanh lẹ cắm ống hút vào ly nước cam ép lớn đưa cô uống, tiếp đó đeo găng tay xé nhỏ gà trong hộp ra, trút tương bày ra sẵn sàng.
Viễn Chân mang rác đi vứt bên ngoài cửa, quay lại dặn dò Thạc Chân: "Anh có cuộc họp, em chán thì xem phim, không thì vào phòng nghỉ, lát anh trở lại."
Thạc Chân ôm ly nước cam bằng hai tay, uể oải gật đầu. Khóe môi Viễn Chân hơi cong lên, hôn đỉnh đầu cô rồi mới rời đi.
Sau khi Viễn Chân đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Thạc Chân, cô mở máy tính xem phim, dùng nĩa kèm theo ghim gà ăn, nạp lại năng lượng hao mòn cạn kiệt qua nay.
Qua năm giờ, Viễn Chân tan họp trở về phòng làm việc, vừa đến gần nam thư ký trước phòng anh đã nhanh chóng đứng lên báo cáo: "Phó chủ tịch, khi nãy cô Thạc nói muốn đến phòng sáng tạo chơi một lát."
Viễn Chân nghĩ ngợi một chút, xoay người chuyển hướng vào thang máy xuống lầu. Lần trước vì thấy mọi người vẽ mẫu nên Thạc Chân mới khám phá ra được đam mê, lần này anh muốn biết cô sẽ tìm ra được điểm gì khác.
Đến trước cửa phòng sáng tạo, Viễn Chân không vào mà đứng bên ngoài, đưa mắt dõi theo Thạc Chân đang ngồi cùng một nữ nhân viên ngồi ở rìa dãy bàn ở góc phòng, dáng vẻ cô đang chăm chú lắng nghe cô gái ấy hướng dẫn gì đó trên màn hình máy tính.
Đúng năm giờ mọi người nghỉ giải lao ăn chiều tăng ca, Thạc Chân cũng không làm phiền nữa mà về. Ra đến cửa thấy Viễn Chân đang đợi, đáp lại biểu cảm ôn nhu của anh là thái độ lạnh nhạt hờ hững của cô.
Viễn Chân nhận ra có điểm không đúng, anh bước đi bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thạc Chân khoanh tay trước ngực, giọng nói bình bình lại đầy ý mỉa mai: "Mở miệng ra không công việc thì là lý do chính đáng, cái cô người nổi tiếng gì gì đó tối qua là do anh đích thân năm lần bảy lượt mời về đại diện đúng không? Có lòng quá mà."
"Cô ta làm việc rất chuyên nghiệp nhưng lại rất khó mời, bộ sưu tập trang sức lần nào cũng được cổ đông bỏ phiếu mời cô ta, anh đều vì lợi ích tập thể." Viễn Chân bất đắc dĩ giải thích.
"Câu trước em nói có sai chữ nào không? Phó chủ tịch, ngài thật có lòng."
Giọng điệu đá đểu của Thạc Chân vẫn không đổi, Viễn Chân hoàn toàn chịu thua trước sự cố chấp này của cô, hễ có cô gái hay người phụ nữ nào gần anh thì y như rằng anh và bọn họ có gian tình.
Viễn Chân không muốn biện minh một cách vô ích nữa, anh bước lên chặn Thạc Chân lại, hơi khom người bế cô lên trước ngực, không hề để ý đến ánh nhìn của nhân viên đang ra ngoài ăn chiều.
Thạc Chân lườm anh, hít sâu một hơi, kiên định nói: "Anh đừng tưởng đối tốt với em thì em sẽ bỏ qua. Chuyện này chưa xong đâu, đợi anh già không còn sức, em nhất định đá anh."
Mặc kệ Thạc Chân đang tỏ rõ ý trách móc, nụ cười nhàn hạ trên môi Viễn Chân vẫn không tắt, cô cau mày khó chịu: "Anh cứ nhởn nhơ đó đi, đồ ông già đáng ghét, khó ưa!"
Bởi vì về cuối câu giọng nói của Thạc Chân có hơi lớn, vô tình khiến nhóm nhân viên đang đợi thang máy đồng loạt nhìn về phía bên này.
Thạc Chân biết mình lỡ lời liền vùi mặt vào hõm vai Viễn Chân tự chôn đi xấu hổ, còn anh vẫn thong thả như rất rộng lượng, nói với mọi người: "Cô ấy vẫn là một đứa trẻ."
Ai nấy nghe xong đều cười cười, chuyện Thạc Chân là con gái Viễn Chân đã sớm đồn đi khắp nơi. Xét trong tình huống này, một người cha cưng chiều con gái đến mức cô con gái ấy tác oai tác quái cũng là lẽ thường tình của người nhà giàu.
Trở về phòng làm việc, đến khi chỉ còn hai người, Thạc Chân mới lên tiếng nói: "Chú Chân, anh bận thì ở lại tăng ca đi, dù sao em cũng không có tâm trạng vẽ."
Viễn Chân có chút bất ngờ, đặt Thạc Chân xuống ghế làm việc của anh mới hỏi: "Sao lại không có tâm trạng?"
Thạc Chân ngồi khoanh chân trên ghế, lười nhác nhìn anh, gằn giọng đáp: "Bị một ông chú chọc cho tức!"
Viễn Chân cười cười không nói, gọi điện cho Phi dặn anh ăn xong mang đồ ăn lên giúp.
Đợi Viễn Chân nói chuyện điện thoại xong, Thạc Chân lấy gọi điện cho bà Viễn, còn cố tình bật loa ngoài. Anh ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, không cần hỏi cũng biết cô chuẩn bị đi mách bà Viễn, nhưng anh đã sớm có dự phòng nếu bị truy tội.
Sau vài hồi đổ chuông chờ, bà Viễn cũng bắt máy, Thạc Chân vừa thấy màn hình hiển thị kết nối liền nhập vai khóc than: "Bà nội..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!