Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Cậu trực tiếp luyện trong hồ, tâm niệm vừa chuyển, trước sau người liền dâng lên hai bức tường, đồng thời, trên cánh tay cũng phủ một tầng màng nước.

Thoạt nhìn thì sẽ chỉ thấy cánh tay rất sáng, nhìn kỹ mới phát hiện trên đó có dòng nước đang chảy xiết.

Cậu không ngừng nén độ dày của tường nước và màng nước, càng luyện tập, khả năng điều khiển nước càng chuẩn xác, đến cuối cùng, tường nước và màng nước gần như có thể đạt tới trạng thái phòng ngự tốt nhất chỉ trong chớp mắt.

Trong mắt cậu hiện lên tia thích thú, khả năng khống chế nước của cậu sắp đạt tới đỉnh cấp 3, không bao lâu nữa là cậu lại có thể thăng cấp rồi!

Buổi sáng, Norman đứng ngoài cửa phòng người cá, gõ cửa, một lát sau mới nghe được người cá nhỏ nói "Mời vào".

Hắn đẩy cửa, thấy người cá nhỏ ngồi trên xe lăn thì sửng sốt.

An Cẩn điểu khiển xe lăn tới trước mặt Norman, lại điều khiển xe lăn quay vòng 360 độ, cậu ngồi vững vàng, nghiêng đầu, mắt cong cong nhìn Norman: "Tối qua sau khi làm xong, tôi có gửi đề xuất cải tiến, sáng nay mới đưa đến."

Vì đang ngồi nên chiều cao chênh lệch giữa cậu và Norman khá lớn, cậu ấn nút, xe lăn lập tức nâng lên cao: "Còn có thể điều chỉnh độ cao, rất dễ điều khiển, cũng rất linh hoạt!"

Norman đối diện với đôi mắt xanh biển sáng long lanh của người cá nhỏ, tâm trạng cũng đặc biệt tốt, khen ngợi: "Giỏi lắm."

An Cẩn thoáng nhìn sàn nhà, cảm giác treo lơ lửng khiến cậu hơi bất an, lại hạ độ cao xuống một chút: "Hôm nay tôi sẽ ngồi xe lăn ra ngoài cùng anh."

Cậu giơ hai tay lắc qua lắc lại: "Xe thông minh không thể buông tay, bất tiện."

Norman tỏ vẻ tán thành: "Xe lăn vững vàng hơn, an toàn."

Xe lăn được thiết kế rất thông minh, có lắp đặt hệ thống quét thông minh giống xe thông minh, nếu gặp phải chướng ngại vật hoặc cảm ứng được chênh lệch độ cao sẽ tự động tránh đi.

Thấy vẻ mặt mong đợi của người cá nhỏ, hắn nói, "Ăn sáng trước."

An Cẩn điều khiển xe lăn cùng Norman đến phòng ăn.

Ăn sáng xong, hai người tới phòng khách, một lúc sau Hornard đã đến.

DÀNH CHO BẠN

Cô gái ngèo Hà Nội bỏ vật này dưới gối! Chẳng ngờ hút tiền kì lạ!

Thêm...

55

14

18

Hornard phấn khởi không thôi, hai mắt sáng rực, nghiêm túc nói với An Cẩn: "Tôi đã biết quyết định của cậu từ viện trưởng Jona, An An, cảm ơn cậu."

An Cẩn: "Tôi chỉ có thể cung cấp máu, còn lại cũng không giúp được gì."

Hornard nghiêm túc nói: "Như thế là đã quá đủ rồi, mấy việc còn lại là việc của nghiên cứu viên."

Ông kiểm tra cơ thể cho An Cẩn trước, xác định cậu hoàn toàn khỏe mạnh mới lấy ra một ống tiêm.

An Cẩn nhìn kim tiêm thì hít sâu, vô thức trở nên căng thẳng.

Hornard trấn an cậu: "Đừng lo lắng, không đau đâu."

An Cẩn nghiêm mặt, gật đầu, do dự một chút rồi vẫn nghiêng đầu đi không dám nhìn.

Đỉnh đầu chợt truyền đến xúc cảm mềm mại, cậu ngẩng mặt lên thì trông thấy con ngươi màu nâu của Norman, hắn nói: "Có nơi nào muốn đi không?"

An Cẩn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không có nơi đặc biệt muốn đi, muốn tùy ý dạo phố."

Dù sao cậu cũng không hiểu rõ về thế giới này, không biết có những nơi nào, so ra cậu muốn dạo phố để tìm hiểu quan sát hơn.

Lúc này, cậu chợt thấy tay hơi nhói, lành lạnh, lông mi đột nhiên run rẩy.

Norman không nhịn được, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lông mi rồi chạm vào lông mày cậu: "Lát nữa đưa em đi dạo phố."

An Cẩn chớp mắt hai cái, chưa kịp ngượng đã vui vẻ bất ngờ: "Thật à?"

Norman gật đầu.

Lúc này, Hornard nói: "Được rồi."

Ông cất kĩ ống nghiệm, nhanh chóng dùng dụng cụ trị liệu xử lý vết kim đâm trên tay người cá nhỏ.

An Cẩn sửng sốt, nâng tay lên nhìn vị trí hơi đau vừa nãy thì thấy không có dấu vết nào, như thể cảm giác trước đó chỉ là ảo giác.

Hornard liếc nhìn bệ hạ, lòng nghĩ bệ hạ đã thực sự thông suốt.

Quả nhiên động lòng rồi thì không còn là kẻ độc thân đơn thuần nữa, vì lo lắng An An đau mà sẽ nghĩ cách làm An An phân tâm!

Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn ngài sẽ chỉ nói một câu như không nói: "Không đau đâu."

Hornard nghĩ lung tung trong đầu nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, một lần nữa cảm ơn An Cẩn: "Mặc dù không lấy nhiều máu nhưng hôm nay cậu vẫn nên ăn nhiều đồ ăn bổ máu một chút."

An Cẩn gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Tôi nhớ rồi."

Hornard chào tạm biệt rồi đi đến viện nghiên cứu khoa học.

Norman mở trí não tìm kiếm, mở kết quả tìm kiếm đến trước mặt An Cẩn: "Thích ăn gì?"

Trên màn hình ảo toàn là các loại đồ ăn bổ máu, An Cẩn suy nghĩ một lát, mua một ít táo đỏ.

Mười lăm phút sau, người máy xách một túi táo đỏ tới trước mặt An Cẩn, sau khi An Cẩn loại bỏ tạp chất, hỏi Norman: "Anh muốn ăn không?"

Norman lắc đầu, An Cẩn bèn lấy một quả ăn, còn lại bỏ vào không gian trí não làm đồ ăn vặt.

Cậu mong đợi nhìn Norman: "Có phải nên ra ngoài rồi không?"

Trong mắt Norman thoáng qua ý cười, gật đầu, thầm ghi nhớ, rảnh rỗi phải cùng người cá ra ngoài nhiều hơn mới được.

Hai người lên xe bay, mười phút sau đến nơi.

An Cẩn để ý được bảo an nơi này rất chặt chẽ, Norman nói: "Chỉ những người có thân phận đặc thù mới đặt làm mặt nạ con nhộng."

An Cẩn bừng tỉnh.

Thợ làm mặt nạ Norman hẹn khi nhìn thấy An Cẩn thì mắt sáng rực: "Bệ hạ, tôi đã tìm được vật liệu phù hợp với vảy cá nhưng khâu chế tạo sẽ khá phức tạp."

Anh ta giơ tay, vốn muốn chỉ vào An Cẩn nhưng đụng phải ánh mắt hơi sầm xuống của bệ hạ thì đầu ngón tay cua gắt chỉ về phía mình.

"Má người cá có vảy nhưng phần còn lại thì không có, cho nên phải dùng hai loại vật liệu dính liền tự nhiên mới có thể làm ra mặt nạ bình thường."

Norman hỏi thẳng: "Bao lâu?"

Thợ làm mặt nạ suy nghĩ một lúc: "Ít nhất một tuần."

Norman gật đầu: "Được."

Thợ làm mặt nạ: "Bệ hạ, tôi phải lấy số đo khuôn mặt An An một chút."

Kết cấu khuôn mặt mỗi người đều khác nhau, trừ trường hợp điều chỉnh đặc biệt ra thì mỗi chiếc mặt nạ sẽ chỉ phù hợp một người duy nhất.

Norman gật đầu, đặt tay lên vai người cá nhỏ: "Em đừng lo lắng, nhìn vào ống kính máy đo là được, sẽ xong ngay thôi."

Thợ làm mặt nạ hơi há miệng, nuốt lại lời an ủi người cá nhỏ sắp thoát ra.

Cũng phải, có bệ hạ ở đây, nào có tới lượt hắn an ủi!

An Cẩn cười với Norman: "Ừ, tôi không sợ."

Thợ làm mặt nạ nghe được giọng nói mềm mại trong trẻo của người cá nhỏ, đã hiểu sâu sắc tại sao bệ hạ lại động lòng với người cá nhỏ.

Ngoan thế này! Lớn lên xinh đẹp, mặc dù khác với con người, nhưng cũng cảnh đẹp ý vui, hơn nữa có thể cung cấp tinh thần lực, giọng nói còn dễ nghe như vậy!

Norman thấp giọng nhắc nhở: "Có thể bắt đầu rồi."

Thợ làm mặt nạ vội dời tầm mắt khỏi người cá nhỏ, nghiêm mặt, tiến vào trạng thái công việc.

Anh ta rất chuyên nghiệp, sau khi lấy số đo xong thì nhanh chóng phân tích hình lập thể, nhanh chóng vẽ ra đường ranh giới giữa vảy cá và da.

Sau khi vẽ xong, anh ta in một chiếc mặt nạ dùng một lần để An Cẩn đeo thử.

Mặt nạ như một tờ giấy, không đủ tác dụng thay đổi khuôn mặt nhưng có thể kiểm tra xem đường ranh giới thợ làm mặt nạ vẽ ra có chuẩn xác hay không.

Thợ làm mặt nạ bảo cậu nghiêng đầu sang trái, sau đó nghiêng sang phải, sau khi sửa chi tiết thì nói: "Có thể lấy xuống rồi, chúng tôi sẽ tranh thủ làm xong trong một tuần."

An Cẩn giơ tay, đang muốn lấy mặt nạ thì ngửi thấy mùi chanh thơm mát quen thuộc và cảm giác ấm nóng ở cằm. Cậu biết ngay Norman đang giúp cậu lấy mặt nạ ra.

Cậu bất giác nắm tay lại, hơi nâng cằm lên cho Norman tiện tay hơn.

Norman nhìn xuống thì thấy người cá nhỏ khép hờ mắt, hàng mi dài cong vút hơi run rẩy, dường như hơi căng thẳng nhưng vẫn rất ngoan ngoãn ngẩng mặt cho hắn.

Tay Norman ngừng lại một chút, ngón tay di chuyển đến trán người cá nhỏ, tháo mặt nạ từ trên xuống dưới.

Khi mặt nạ trượt xuống lông mày, An Cẩn vội vàng nhắm mắt lại, cảm nhận được mặt nạ tháo đến sống mũi mới mở mắt ra, vô thức nhìn Norman thì bất ngờ bắt gặp con ngươi thâm thúy của hắn.

Cậu hơi giật mình, lúc này không phải hắn nên nhìn theo chuyển động của mặt nạ ư?

Norman nhìn thấy mình trong đôi mắt xanh biển trong veo của người cá nhỏ, cũng chỉ có mình hắn, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn khó hiểu, đồng thời còn có bất mãn.

Hắn hy vọng luôn có thể nhìn thấy hắn trong mắt của người cá nhỏ.

Thợ làm mặt nạ nhìn hai người tương tác với nhau, nội tâm gào thét!

Chấn động! Tôi được chứng kiến hiện trường lần đầu yêu đương của bệ hạ!

Nhìn bầu không khí này xem, sánh ngang phim trường tình cảm!

Lòng anh ta ngứa ngáy hết sức, rất muốn quay lại nhưng vì thân phận của bệ hạ nên không dám manh động.

Anh ta vừa hưng phấn vừa khó chịu, ke ngon không có anh em hít chung thì bớt ngon mất một nửa rồi còn đâu!

Norman tháo mặt nạ xuống, lùi ra sau, ném mặt nạ vào thùng rác.

Thợ làm mặt nạ lập tức nghiêm túc trở lại: "Nếu làm xong trước thì tôi sẽ thông báo với ngài ngay."

Norman "ừ" một tiếng, nhắc nhở: "Bảo mật."

Thợ làm mặt nạ vội nói: "Chúng tôi đều là người chuyên nghiệp, ngoài phía cảnh sát lập hồ sơ ra thì tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin khách hàng."

Norman gật đầu, đưa người cá nhỏ rời đi.

An Cẩn nhìn Norman, trong lòng có phần nghi hoặc nhưng không lập tức hỏi ra, quay lại xe bay mới hỏi: "Mặt nạ theo hình người không làm ở đây sao?"

Norman: "Đổi nhà khác, hình người dùng thân phận khác, tách ra làm riêng mới không dễ bị lộ."

An Cẩn tỉnh ngộ, khen: "Anh nghĩ thật chu đáo!"

Norman nói: "Vì An An không hiểu rõ rất nhiều chuyện." Hắn hỏi, "Bây giờ đi dạo phố?"

An Cẩn gật đầu.

Song vì không che giấu thân phận nên trên đường cậu và Norman rất thu hút sự chú ý, một lúc sau đã bị người dân vây xem.

Những người đó kiêng dè thân phận của Norman nên không dám đến quá gần nhưng ánh mắt lại không hề giấu giếm.

Đột nhiên có người không nén nổi lòng tò mò, lớn tiếng hỏi: "Bệ hạ, hai người đang yêu đương ạ?"

An Cẩn sửng sốt, sau đó hai má nóng bừng, nhanh chóng liếc nhìn Norman.

Norman cũng nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, quần chúng vây xem lập tức hò hét.

Norman nhận ra sự không thoải mái của người cá nhỏ, nghiêm mặt liếc một vòng xung quanh, đưa người cá nhỏ trở lại xe bay.

An Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Đợi làm xong mặt nạ rồi chúng ta hẵng đi dạo phố tiếp nhé!"

Norman: "Được."

An Cẩn nghĩ lại lời quần chúng hò hét, vừa muốn hỏi Norman tại sao biết được bản thân thích cậu nhưng cũng rất xấu hổ.

Cậu nghĩ một lúc, quyết định hỏi bạn bè từng có kinh nghiệm yêu đương trước.
Nhấn Mở Bình Luận