36
Xuyên qua cửa sổ của hạm giao thông liên hành tinh, nhìn tinh cầu màu xanh lục tuyệt đẹp, Giang Minh Phương vươn tay vẫy vẫy với bên kia. Tinh cầu Bertha A6 là nơi đầu tiên để cô làm quen với thế giới mới sau khi xuyên qua, chắc sau này cô cũng chỉ thi thoảng đến nghỉ phép giải sầu. Những người máy lưu vong trốn trên tinh cầu này đã bàn bạc với nhau rồi xin cô cho phép bọn họ tiếp tục ở lại trên tinh cầu này, chỉ cần chủ nhân tinh cầu là Giang Minh Phương cho bọn họ thân phận dân cư tự do, bọn họ sẽ là con dân của cô, sẽ dốc sức phục vụ cô mãi mãi.
Pháp luật liên minh tinh hệ Kanter đã quy định, con người tự nhiên của tinh hệ có quyền thành lập vương quốc của mình trên tinh cầu của mình. Tinh cầu Bertha A6 chỉ là tinh cầu tư nhân nghỉ phép dưới tên Giang Minh Phương. Sau khi suy nghĩ, Giang Minh Phương dứt khoát đồng ý, lấy danh nghĩa chủ nhân của tinh cầu để tuyên bố những người máy tiến vào lãnh thổ của cô là công dân tự do hạng ba, cho phép bọn họ cung phụng cô làm nữ vương. Yêu cầu của cô với những người máy tự chủ đó là, nghiêm cấm phá hoại sự cân bằng sinh thái của tinh cầu, không được quấy rầy đến cuộc sống bình thường của người thú bản địa. Bởi vì người máy không thể tự tạo ra đời sau nên cô cũng không cần lo đám người máy có ý thức tự chủ này sinh sôi nảy nở như châu chấu, cuối cùng người đông thế mạnh, tuyên bố tinh cầu này thuộc về bọn họ.
“Minh Phương, em vẫn còn sức nhìn ngắm bên ngoài à?” Cain quay mặt Giang Minh Phương qua, khẽ mổ lên gương mặt cô liên tục. Sau hôm đó, anh phát huy tất cả kỹ xảo hầu hạ chủ nhân, dốc hết sức để cô cảm giác được anh không thể thay thế. Tôn nghiêm của đàn ông là gì? Anh là người máy sinh hóa, hầu hạ chủ nhân là trách nhiệm thiêng liêng.
“Cain, tôi mệt rồi, để tôi nghỉ đi.” Giang Minh Phương nhấc chân đá chân anh. Tên này biết cô thích tai và đuôi cáo của anh, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ thì anh sẽ lộ tai và đuôi cáo ra câu dẫn cô.
“Chúng ta cùng ngủ đi.” Nói xong, Cain ôm cô vào lòng, đuôi cáo lông xù từ phía sau duỗi đến phía trước che eo mông cô đi, tựa như một cái thảm nhỏ tự động nóng lên.
Mệt mỏi ngáp một cái, Giang Minh Phương nói: “Chúng ta sắp đến tinh cầu Ters rồi, anh ngoan ngoãn cho tôi, bảo vệ cho tốt.” Ở những nơi công khai, anh nên biểu hiện ra là một vệ sĩ sinh hóa nghiêm túc, trầm mặc, ít nói.