Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trở Về Làm Thiên Tài

Tôi là Trần Văn Long, 40 tuổi, là một kẻ nghiện rượu bia và hay hút thuốc lá. Công việc của tôi không được ổn định cho lắm, lúc đầu tôi làm phụ hồ để kiếm sống nhưng được một thời gian thì tôi chuyển sang khuân vác hàng hóa và bây giờ thì nghỉ hẳn, sau đó tôi thường tìm đến rượu, bia để giải sầu, với mỗi lần như vậy tôi lại chửi cuộc sống quá bất công với mình và mỗi khi tôi về nhà là tôi lại đánh đập vợ con, sau khi tôi tỉnh dậy thì không nhớ gì cả. Sáng nay, vợ tôi đã không nhịn nhục nữa nên đã từ trong phòng khách đi vào phòng và trên tay cô ấy cầm tờ giấy bảo tôi ký vào đấy. Tôi không nhìn cũng biết đấy là tờ giấy ly hôn, tôi cầm tờ giấy trên tay cô ấy và đọc, nội dung trong đấy chủ yếu là cô ấy muốn nuôi con một mình và để lại nhà, đồ đạc cho tôi. Tôi hiểu, một thằng đàn ông thảm hại như tôi làm sao có thể nuôi nổi con gái mình được. Vì muốn tốt cho vợ và con gái nên tôi đã sửa lại nội dung của giấy ly hôn là tôi để lại tất cả cho vợ đã ly hôn của mình trong khi mình không lấy gì cả và ra đi trong tay trắng. Thế cũng tốt, cầu mong cô ấy nếu đi thêm bước nữa thì sẽ gặp được người tốt hơn tôi cả ngàn lần.

Tôi lặng lẽ ra về sau khi li hôn xong, khi bước ra khỏi cửa thì trời đổ mưa, trời mưa rất giống với tâm trạng của tôi lúc này rất trống trải và buồn bã. Tôi bước đi trong trời mưa mà không cần ô hay áo mưa gì cả. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ, nếu có kiếp sau thì mình sẽ phải sống tốt hơn kiếp này. Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, khi tôi chuẩn bị sang đường thì thấy một đứa bé sang đến nửa đường, từ đâu một chiếc ô tô lao đến rất nhanh. Tôi thấy vậy chạy nhanh đến đẩy đứa bé ra chỗ khác còn tôi thì không kịp né nên đã bị tông trúng và bị văng vào gốc cây gần đó. Trước khi bị mất đi ý thức hoàn toàn thì tôi vẫn kịp nhìn xem đứa bé được tôi cứu có bị làm sao không, rất may là nó không sao, nó chỉ òa khóc lên vì bị tôi đẩy khá mạnh. Mọi người cũng chạy lại chỗ tôi xem tôi có sao không và gọi xe cứu thương. Lúc này, tôi biết là tôi sắp chết nên đã cười lên một cái và nói lời từ biệt với thế giới này:

- Trước khi chết, cứu được một người là vui rồi, làm một người tốt ở phút cuối đời là hạnh phúc rồi.

Tôi mở mắt trong mơ màng, xung quanh tối đen như mực, một lúc sau thì tôi cảm giác như bị hai người nào đấy lôi đi (tay bị còng lại), đi được một quãng thì tôi thấy phía trước có ánh sáng màu đỏ và khi đi đến thì là một cây cầu gỗ. Tôi định hỏi hai người đang dẫn tôi đi đâu thì tôi cảm giác như bị bịt miệng và không nói được câu nào. Sau khi đi qua cây cầu gỗ, tôi từ xa nhìn thấy một tòa nhà khổng lồ nằm trên vùng đất đỏ như máu. Bên cạnh có rất nhiều sợi xích nối từ nhiều khu đất với tòa nhà đó và có lối đi vào được đặt ở giữa khoảng cách từ tòa nhà đến khu đất gần đó. Khi tôi bị dẫn trên lối đi ấy thì ở bên dưới có những tiếng kêu gào thảm thiết cùng với dòng dung nham sôi ùng ục. Dần dần tôi bị dẫn vào bên trong tòa nhà kia, tôi choáng ngợp bên trong bên trong rất rộng lớn, có rất nhiều lối đi đến các phòng và có rất nhiều người trong đấy. Tôi bị đưa đến trước mặt một người, người ấy là đàn ông, mặc quần áo và đội mũ rất giống Bao Thanh Thiên mà tôi biết, bên cạnh có hai hộ vệ to lớn cầm gậy chống xuống đất mặt rất nghiêm nghị. Tôi nghĩ trong đầu: "Chắc là mình đang ở dưới địa ngục và người ngồi trên kia là Diêm Vương chăng". Người ngồi trên ghế nói lớn:

- Ta là Diêm Vương, người cai quản địa ngục này, ngươi là người phạm rất nhiều tội lớn. Tội gì thì chắc ngươi đã biết. Nhưng trước khi chết, ngươi đã cứu được đứa bé nên ta tha cho ngươi miễn xuống 18 tầng địa ngục và cho ngươi được đầu thai ở kiếp khác. Ngoài ra ngươi có yêu cầu gì không?

Tôi vẫn hơi sững sờ nhưng rồi lấy lại được bình tĩnh, tôi nói:

- Có thể cho tôi đầu thai lại vào gia đình của tôi trước khi chết được không?

Diêm Vương nghĩ ngợi một lúc lâu rồi nói:

- Cũng được, cho ngươi quay về lại khoảnh khắc mà mẹ ngươi sinh ngươi ra và cho ngươi một cái nữa là giữ được nguyên kí ức của mình.

Tôi vội cảm ơn Diêm Vương và sau đó tôi được đưa đến một cánh cổng. Khi tôi bước vào trong đó, một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt tôi và khi tôi mở mắt ra thì nhìn thấy bố đang nhìn tôi cười. Tôi nhìn ngó xung quanh thì thấy mẹ đang nằm trên giường và bên cạnh là ông bà nội ngoại. Tôi hạnh phúc vì một lần nữa nhìn thấy họ mặc dù hơi lạ vì họ còn trẻ. Tôi định cất tiếng chào họ thì không thể nào nói được chỉ tự nhiên khóc, tôi nhớ lại trước khi vào cánh cổng thì Diêm Vương có nói với tôi là:

- Đến khi ngươi một tuổi thì ngươi có thể điều khiển được cơ thể của mình, còn trước một tuổi thì ngươi chỉ là một đứa bé bình thường chỉ biết khóc nhưng ngươi có thể ý thức được.

Tôi hơi thất vọng một chút nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng vừa sinh ra mà nói được thì gia đình họ sẽ sợ mất.
Nhấn Mở Bình Luận