Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Tôi tỉnh dậy do có giọt nước rơi trên mặt, tôi cứ ngỡ là mưa nhưng ai ngờ là Ly khóc, thấy tôi mở mắt, cô ấy đã mỉm cười, tôi liền lấy tay lau nước mắt cho Ly và nhận ra mình đang nằm trên chân cô ấy, tôi bật dậy, vừa xoa đầu vừa bảo cô ấy đừng khóc vì tôi đã tỉnh rồi. Tôi đang an ủi Ly, bỗng có tiếng chuông điện thoại, tôi cầm lên xem là mẹ tôi gọi, tôi nghe máy thấy giọng bà ấy lo lắng hỏi thăm tình hình của tôi vì nghe tin tôi bị ngất từ thầy giáo chủ nhiệm. Tôi bảo mình không sao nhưng mẹ tôi muốn tôi gọi video để bà ấy nhìn mặt, tôi đành bật chế độ gọi video, khi mở lên, mẹ tôi hỏi miệng tôi làm sao mà sưng lên, tôi bảo với bà ấy là do mình đi không cẩn thận nên ngã (ngã vào nắm đấm của vợ) nhưng mẹ tôi không tin. Tôi chuyển nhanh chủ đề để đỡ bị hỏi nhiều, tôi đưa camera điện thoại ra chỗ Ly nói con dâu mẹ này và quên mất là cô ấy vẫn đang khóc, vừa nhìn thấy Ly, mẹ tôi quên hết những gì lúc nãy nói và mắng tôi suốt 10 phút (đỡ hơn là bị hỏi vì sao miệng lại sưng lên), sau đó may mà nhân viên của mẹ tôi đến tìm bà ấy nên bà đã chủ động tắt máy.

Tôi vừa đặt điện thoại xuống ghế thì ngay lập tức Ly ôm chầm lấy người tôi và nói rằng tôi không được ngất lần nữa, tôi đáp lại rằng tôi có thể sẽ ngất nếu cô ấy tiếp tục ôm mình chặt như vậy. Ly nghe thấy và buông tôi ra nhưng cô ấy vẫn khóc, để an ủi cô ấy, tôi sẽ chụp lại dáng vẻ này của Ly, tôi mở điện thoại ra bảo cô ấy cười lên, cô ấy bị bất ngờ nên nhìn thẳng vào camera điện thoại, tôi bấm chụp rồi chụp thêm một vài kiểu khác nhau, trong đó có kiểu khoác vai cô ấy, kiểu nữa là hôn vào má cô ấy. Ly muốn tôi xóa hết ảnh và chụp lại nhưng tôi từ chối rồi bắt đầu thêm hiệu ứng vào ảnh đẹp nhất bằng một tay, tay kia để ngăn cô ấy cướp điện thoại, sau đó tôi cho Ly xem, cô ấy bật cười khúc khích. Tôi cảm thấy yên lòng hơn khi thấy Ly đã cười và hai bọn tôi tiếp tục nói chuyện đến hơn 3 giờ chiều trước khi trở về phòng kí túc xá để nghỉ ngơi.



Hôm sau, khi tôi đến lớp, tôi bị mọi người trong lớp vây quanh để hỏi thăm sức khỏe và lý do tại sao tôi trốn bọn họ, những lúc như thế này thì chỉ cần một nụ cười tỏa sáng, tôi nói rằng sức khỏe của mình đã ổn còn lý do tôi tránh bọn họ là vì không muốn phải trả lời nhiều câu hỏi ngay sau khi tỉnh dậy. Bọn họ dường như hiểu ý tôi nói nên họ chẳng hỏi gì thêm nữa. Cứ như vậy cho đến thứ bảy, học viện đã tổ chức buổi hiến máu và giải đá bóng tạm thời phải ngừng lại, bọn tôi vì thế cũng được nghỉ ngơi khá nhiều.

Buổi hiến máu diễn ra từ 7 giờ sáng đến 12 giờ trưa nên tôi đã rủ Ly đi ăn sáng sớm hơn 15 phút so với thường ngày, bọn tôi ăn ba bát xôi thịt và ăn nhẹ thêm mấy cái bánh bông lan (các bạn có thắc mắc vì sao bọn tôi lại ăn nhiều không? Đối với tôi là do di truyền từ bố, bố tôi luôn nói: "Thanh niên thì phải ăn nhiều nó mới có sức khỏe, hồi xưa bố đi làm thợ xây, buổi sáng bố ăn bốn quả trứng vịt lộn với cả hai bát bún, có người chứng kiến hẳn hoi, phải biết là ăn bốn quả trứng vịt lộn sẽ no đến trưa", đấy là nguyên văn câu bố tôi nói, tôi đoán lý do mà tôi ăn nhiều là như thế, còn Ly thì cô ấy ăn mỗi thứ một nửa rồi đưa cho tôi ăn nốt phần còn lại). Ăn xong, hai bọn tôi đi đến bờ hồ trò chuyện và ngồi chờ đến giờ hiến máu.



6 giờ 50 phút, tôi và Ly tới hội trường đa năng nơi diễn ra buổi hiến máu của học viện, tôi khá ngạc nhiên khi đã có nhiều người đến đây viết giấy đăng kí hiến máu và xếp hàng. Hai bọn tôi cũng nhanh chóng hoàn thành giấy đăng kí hiến máu rồi cũng xếp vào hàng chờ đến lượt. May mắn thay, bọn tôi được xếp vào hàng bốn trong khi đó hàng một và hàng hai đã sắp chuẩn bị vào bên trong. Tôi cảm thấy hồi hộp, lo lắng vì đây là lần đầu tiên mình đi hiến máu, trái ngược với tôi, Ly cười nói rất nhiều, cô ấy rất tự tin và không hề có dấu hiệu lo lắng trên khuôn mặt cô ấy. Đến lượt hàng ba và hàng bốn vào trong, tôi bất ngờ khi thấy mấy đứa trong lớp mặc áo tình nguyện viên và cả của câu lạc bộ hiến máu, cũng có một số đứa đã hiến máu xong và đang ngồi nghỉ ngơi, một số đứa thì vẫn ngồi chờ để đến lượt hiến máu hoặc đứng xếp hàng.

Thấy tôi và Ly đang đứng đợi ở hàng, hai đứa trong lớp tôi mang cho bọn tôi hai cốc trà đường để uống cho có sức khi hiến máu, tuy nhiên, tôi không biết rằng đó là lựa chọn sai lầm nhất của mình. Uống xong, do bọn tôi đã đứng khá lâu để đến lượt, trà đường bắt đầu phát huy tác dụng, tôi cảm thấy hơi choáng váng như sắp ngất nhưng tôi vẫn có thể chịu được, Ly cũng nói với tôi rằng cô ấy cũng cảm thấy như vậy. Thái từ đâu đến vỗ vào vai tôi làm tôi giật mình và trà đường đã mất đi tác dụng của nó, tôi liền hỏi cậu ta Văn và Đức có đến không thì cậu ta chỉ ra ngoài nói họ đang ở ngoài, tôi nhìn ra thì thấy hai bọn họ, thêm cả Thắng và một số đứa trong lớp.

Đến lượt Thái được mời uống trà đường, tôi đã cảnh báo cậu ta đừng nên uống nhưng cậu ta không nghe lời tôi, kết quả là cậu ta cũng bị choáng giống như tôi và hối hận vì không nghe lời tôi, tôi cười thầm khi thấy cậu ta bị vậy. Tôi hỏi Ly liệu cô ấy đã đỡ hơn chưa thì cô ấy trả lời rằng vẫn còn một chút, tôi nghĩ cách để làm cho Ly giật mình nhưng chẳng có cách nào tốt, thôi thì tôi quyết định mát xa cho cô ấy bằng cách bóp nhẹ vào vai cô ấy. Ly quay lại hỏi tôi đang làm gì thì tôi trả lời là tôi đang mát xa cho cô ấy, Ly nói tôi mát xa kiểu gì mà rất đau và giờ người cô ấy đau ê ẩm nhưng ít ra là không còn bị choáng. Tôi thắc mắc tại sao mình mát xa cho Ly lại bị đau, tôi đành thử lại với Thái, tôi cũng bóp vào vai cậu ta một cái và cậu ta liền kêu đau. Tôi bắt đầu cảm thấy kỹ năng mát xa này của mình nên vứt đi được rồi.
Nhấn Mở Bình Luận