Tối hôm đó, Lục Yên nằm trên giường, ngây ngốc nhìn trần nhà. Bần thần không có ý định đi ngủ.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân, không cần nghe kỹ cũng biết Lục Trăn đã về.
Đối với âm thanh của bố, cô rất mẫn cảm, vì nhà chỉ có hai bố con, mỗi tối cô đều có thể nghe thấy tiếng bước chân lên tầng của ông.
Ông tan làm về nhà, đều sẽ đứng trước cửa phòng mấy phút, nghe tiếng cô ngủ rồi thì sẽ không quấy rầy nữa, nếu chưa ngủ sẽ gõ cửa dặn cô đừng thức khuya.
Lục Yên mở cửa, nhó đầu ra gọi: “Bố, lại cùng chú Lương Đình chạy đi đâu chơi đó!”
Lục Trăn vội che miệng cô lại, thấp giọng: “Suỵt, đừng gọi bậy, nói con biết, không được để đến tai ông nội! Nếu không sẽ dọa ông cao huyết áp mất!”
Lục Yên nhún nhún vai, không hề để tâm, dù sao ông nội cũng sẽ không tin, giống như Lục Trăn đó giờ vẫn luôn không tin vậy.
Cô lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc là vì nước vì dân làm chuyện gì mà mỗi tối đều về muộn vậy.”
“Là chuyện của người lớn, con nít đừng quản.”
“Xời.”
Bây giờ bắt đầu giở giọng lớn nhỏ rồi đấy.
So với mấy ngày trước lặn mất tăm, bây giờ Lục Trăn đã có vài phần ra vẻ mình là bố, nói chuyện không thoải mái không kiêng kỵ gì như trước nữa, thậm chí mấy từ chửi tục thô thiển cũng dần bỏ đi.
Ít nhất, trước mặt Lục Yên, anh sẽ không nói tục nữa.
Cho nên làm bố và anh trai đúng là không giống nhau. Anh trai thì có thể thoải mái bắt nạt em gái, giành tiền tiêu vặt với em gái, nhưng làm bố thì không thể như thế.
Lục Yên bước đến vỗ vai anh, nói: “Đừng quên, bây giờ bố chỉ lớn hơn con một tuổi!”
“Một tuổi thì làm sao, dù có lớn hơn con một phút, bố mãi mãi là bố con.”
Lời nói này…
Lục Yên không thể phản bác.
Lục Trăn về phòng, nằm ngả ra, Lục Yên lập tức đi vào theo, ngồi bên mép giường.
Lục Trăn lười ngẩng đầu dậy, lười biếng nói: “Muộn thế này rồi, muốn làm gì?”
“Gặp một vài chuyện, muốn nghe ý kiến của bố.”
Kiếp trước, trong những năm tháng trưởng thành của mình, gặp bất cứ chuyện gì cô cũng sẽ xin ý kiến Lục Trăn. Vì bên cạnh cô không còn một người thân nào ngoài bố, Lục Trăn trở thành tấm gương duy nhất của cô, gặp chuyện cô đương nhiên sẽ hỏi ông.
Bây giờ cũng không có ngoại lệ.
Hai mí mắt Lục Trăn đã đánh nhau để nhắm lại rồi, nhưng là lần đầu làm bố, anh vẫn nhẫn nại ngồi dậy, xoa xoa đầu cô: “Nói nghe xem nào.”
“Thì là, nếu có một người, bố biết rõ tương lai sẽ ức hiếp bố, thậm chí làm tổn thương người thân của bố, nhưng bây giờ bố phải nhìn hắn đi sai đường, lại cảm thấy lương tâm bất an, dù gì bây giờ con người hắn cũng rất tốt...”
Dựa vào chỉ số thông minh khiến người khác đau đầu của mình, Lục Trăn còn chưa đạt đến trình độ hiểu sự thật sau phép ẩn dụ.
Anh chính nghĩa nói: “Ức hiếp bố có thể, nhưng tuyệt đối không thể làm tổn thương người nhà của bố, dù hắn bây giờ tốt với bố thế nào đi nữa, nhưng cũng có giới hạn.”
Đúng vậy, người nhà chính là giới hạn của Lục Trăn.
Lục Yên trầm mặc giây lát, ánh mắt kiên định hơn nhiều.
“Con hiểu rồi, bố.”
Nói đến cùng, cô cũng chỉ vì bảo vệ người nhà.
Lục Yên không giằng co nữa, phú quý có mệnh cả rồi, tất cả là lựa chọn của anh.
“Bố, con đi ngủ đây, ngủ ngon.”
“Tiểu Yên.”
Anh bỗng nhiên gọi tên cô, chần chừ một lúc lâu mới hỏi: “Sau này lớn lên, bố có là một người bố tốt không?”
Hỏi xong câu này, hai má thiếu niên đỏ ửng, hận không thể đào lỗ chui xuống!
Lục thiếu gia đội trời đạp đất, vậy mà lại rất quan tâm đến vấn đề này.
Nhưng anh thực sự rất muốn biết, muốn biết sau này mình sẽ thế nào, muốn biết trong mắt con gái, mình có được xem là một người bố tốt không.
“Bố muốn biết chuyện con hồi nhỏ không?”
Lục Yên ngồi xếp bằng trên giường, chỉnh lại váy, ngồi đúng tư thế kể chuyện ngày xưa.
Lục Trăn cũng đã dẹp hết cơn buồn ngủ, ôm gối đi qua, chăm chú nghe cô kể.
“Nhà ta có một gian phòng nuôi một con mèo.”
Lục Yên khoa tay múa chân chỉ vào bụng mình kể: “Hồi nhỏ bố thường nhét con vào đây, bất kể là đi công tác hay hội họp, đều mang con theo, giờ nào khắc nào cũng đút sữa, thay tã cho con. Thật sự trở thành một ông bố bỉm sữa đạt chuẩn.”
Lục Trăn nhăn nhăn mày: “Có phải não bố bị úng rồi không, còn ông bố bỉm sữa, lẽ nào ta không biết thuê bảo mẫu chắc?”
Lục Yên cười rộ lên, tự mình chửi mình não úng chắc không còn ai nữa rồi.
“Trước đó cũng thuê bảo mẫu, nhưng chú Lương Đình nói, có một lần bảo mẫu không cẩn thận làm cô con gái chưa đầy một tuổi của bố ngã rồi, bố nổi trận lôi đình đuổi bà ấy, sau đó những chuyện liên quan đến bảo bối của bố đều do một tay bố lo hết.”
Lục Trăn lại chau mày, vẻ mặt có vài phần đắc ý: “Vậy xem ra bố của con cũng là một ông bố ưu tú nhỉ.”
“Trừ việc mấy lần lót tã ngược, hoặc mua nhầm sữa bột cho con nít thành sữa cho mèo, rồi thì dùng cổ phiếu hạ gục bạn nam con yêu thầm hồi cấp ba ra thì, ừm, bố vẫn là một ông bố ưu tú.”
Lục Trăn: ...
Ai mà không có lần đầu tiên chứ!
Đêm đó, Lục Yên nằm lên bụng bố nói về bao nhiêu là kỷ ức, nói nhiều, rất nhiều, thực ra đều là những ký ức trân quý nhất, nếu không nhắc lại, cô sợ mình cũng sắp quên mất rồi.
Nhưng thế gian này, dù lặp lại bao nhiêu lần, trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, yêu là điều duy nhất không thay đổi.
*
Kỳ thi thử cuối cùng của cấp ba, Thẩm Quát đứng đầu, thành tích này khiến toàn bộ học sinh khó tin nổi.
Ở trường, anh là học sinh đến muộn về sớm, trừ thời gian nghe bài lên lớp ra, toàn bộ thời gian đều dùng để đi làm kiếm tiền.
Như vậy mà vẫn có thể đứng đầu kỳ thi thử.
Não anh cũng trâu bò quá đi!
Lục Yên nghe đám bạn học bàn luận về thành tích của Thẩm Quát, nghĩ đến chuyện anh muốn thôi học, tâm trạng liền khó chịu.
Nhưng cô đã quyết định rồi, sẽ không nhúng tay vào việc này. Nếu không liên quan đến chuyện sống chết, cô sẽ không can dự vào bất cứ quyết định nào của anh, dù gì nhân sinh của anh còn rất nhiều thứ quyết định.
Tin Thẩm Quát sẽ nghỉ học, lại thêm thành tích đứng đầu cùng đến, một lúc khiến cả trường náo loạn một phen.
Thậm chí chủ nhiệm lớp anh còn phải đến tận nhà thăm hỏi, nói chuyện với bố anh, sau khi biết được hoàn cảnh gia đình anh, còn nói muốn phát động toàn trường quyên góp cho anh.
Thẩm Quát biết được chuyện này, sắc mặt vô cùng khó coi, đến thẳng phòng giáo viên, nói với chủ nhiệm: “Em không bị thiếu tay thiếu chân, không cần bất cứ ai quyên góp cho.”
Chủ nhiên đương nhiên không muốn để một học sinh có tiềm năng như anh nghỉ học, tận tình khuyên bảo: “Thẩm Quát, có khó khăn gì cứ nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ cách giải quyết được không, hà tất phải thôi học?”
“Thầy, thầy nói đi, đơn xin thôi học thầy có ký không?”
“Nếu em cố chấp nghỉ học, trường không thể cản được, nhưng...”
“Vậy là được rồi.”
Thẩm Quát không đợi ông nói hết, xoay người rời đi.
Ở hành lang, anh ngồi một mình trên cửa sổ, nhìn bãi ngô đồng bên ngoài, tay nắm thành quyền.
Bởi vì dùng lực quá sức, cả người anh run run.
Anh không cần bất cứ ai đồng cảm, chưa bao giờ cần.
Gia cảnh không tốt không phải lỗi của anh, bố bị bệnh cũng không phải lỗi của anh, nhưng…
Nghèo như vậy mà còn thích một cô con gái nhà giàu…
Đây là lỗi của anh.
Mỗi đêm, dục vọng bành trướng khiến cả người anh muốn nổ tung.
Anh không biết quyết định như vậy là sai hay đúng, nhưng nếu anh không chứng minh được bản thân thì chỉ đành chọn cách rời đi.
Thẩm Quát xoay người, bắt gặp Thư Mộng Phi.
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, không để ý cô ta, dứt khoát rời đi.
Thư Mộng Phi gọi lại: “Thẩm Quát, nghe nói cậu muốn nghỉ học, là thật sao?”
Thẩm Quát không đáp, xem như là thừa nhận.
Thư Mộng Phi khóe mắt hơi đỏ, nắm góc áo anh: “Chắc chắn là bệnh tình chú Thẩm rất nặng, cần người chăm sóc nhưng dù thế nào cũng không thể thôi học chứ. Nếu, nếu cậu thấy tôi được, tôi tình nguyện cùng cậu chăm sóc chú.”
Thẩm Quát không bị lời nói kia đả động, cúi mắt nhìn góc áo bị cô ta nắm, lạnh lùng nói: “Bỏ tay ra.”
Thư Mộng Phi run run: “Thẩm Quát, chúng ta đều sống cuộc sống khó khăn, những đám trai gái nhà giàu, bọn họ không hiểu gì hết, nhưng Thẩm Quát, tôi hiểu cậu.”
Thẩm Quát hất tay cô ta ra, khóe môi lóe lên tia cười nhạt, gằn từng chữ: “Tôi không cần cô hiểu tôi.”
Bày tỏ chân thành như vậy nhưng anh lại không nể mặt cô ta, Thư Mộng Phi cảm thấy không có chỗ trốn, nhìn bóng lưng anh hét lên.
“Chuyện cậu thôi học, cả trường đều biết, nhưng Lục Yên lại giả vờ không biết. Không phải cậu tốt với cô ta lắm sao! Cô ta lại giả bộ câm điếc không nói gì, thậm chí còn không khuyên cậu, người như vậy, cậu hy vọng cô ta hiểu cậu sao!”
Thư Mộng Phi còn chưa nói hết, Thẩm Quát đã xoay người, siết cổ áo cô ta.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, sắc như dao.
Bất cứ kẻ nào nói xấu anh, chửi bới anh, anh đều cười cho qua, nhưng cứ cố tình nhắc đến Lục Yên, động tới nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
Thư Mộng Phi sợ đến hồn xiêu phách lạc, run rẩy nói: “Cậu, cậu muốn gì, tớ chỉ nói sự thật thôi.”
Cuối cùng Thẩm Quát cũng không làm gì, dùng lực hất cô ta ra, xoay người rời đi.
Thư Mộng Phi bị anh hất mạnh, lùi về sau mấy bước, đưa tay lên giữ lấy ngực, bị dọa đến thất kinh.
Trên người Thẩm Quát toát ra tia lạnh lẽo, nhưng những chàng trai như vậy lại có lực hấp dẫn trí mạng với đám con gái.
Thư Mộng Phi biết, đám con gái ở trường sợ anh, nói ghét anh, khuyên cô tránh xa anh một chút, những lời nói xấu Thẩm Quát đó, chẳng qua là vì bản thân mình không có được, nên không muốn ai có được mà thôi.
*
Đến kỳ nghỉ hè, Lục Yên nhận được thư mời của Mạnh Tri Ninh, hè năm nay hãng thời trang “Ngạo Lang” của Mạnh thị tổ chức ra mắt, muốn Lục Yên đến tham dự, bà muốn giới thiệu cô với đối tác kinh doanh.
Lục Yên vui vẻ đồng ý.
Cô nhìn ra được Mạnh Tri Ninh có ý muốn cô ở bên bà.
Mạnh Tri Ninh còn hỏi Lục Yên thích minh tinh nào, sẽ mời người đó làm gương mặt đại diện, đến lúc đó còn có thể để Lục Yên làm quen với minh tinh đó.
Thời đó, nữ sinh cấm ba có đến 80% là có thần tượng minh tinh.
Lục Yên nghĩ một hồi, đưa ra kiến nghị với Mạnh Tri Ninh: “Con thấy khí chất của Tần Dụ Kiêu rất hợp với hãng này, nhưng anh ta lại hot quá, không biết có đến được hay không.”
Dù sao thì mấy năm nay Tần Dụ Kiêu đang liên tục nổi lên, nhiệt độ không hề giảm, trở thành minh tinh mới có tiềm lực trong giới giải trí.
Không ngờ Mạnh Tri Ninh lại rất dứt khoát nói: “Được thôi, nếu Yên Yên đã thích, đến lúc đó chúng ta sẽ mời Tần Dụ Kiêu đến làm đại diện cho hãng thời trang này.”
“Á.”
Cô không thích Tần Dụ Kiêu, chỉ thấy anh ta thích hợp mà thôi.
Nhưng Mạnh Tri Ninh không quan tâm nhiều như vậy, bà chỉ là muốn yêu thương cưng chiều con gái, bù đắp những năm cô lưu lạc thiếu tình thương của mẹ.
*
Nhà hàng Thế Kỷ Thành, Chung Khải mang bộ vest màu đen, đứng trước cửa, lo lắng xoa tay chờ đợi.
Thấy Thẩm Quát chậm rãi đi tới, cậu vội vàng chạy đến: “Không phải nói anh sửa soạn, ăn diện lên sao. Sao vẫn như thế này?”
Thẩm Quát thản nhiên: “Đây là bộ áo quần đỡ nhất rồi.”
Trên người anh là một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, chính là bộ đồ nghiêm chỉnh nhất của anh.
“Cơ hội lần này là ngàn năm có một đó, em phải quan hệ với không biết bao nhiêu mối mới giúp anh kiếm được mối này.”
“Hửm?”
“Là nhãn hàng “Ngạo Lang” của Mạnh thị gần đây đang tổ chức một show thời trang lớn, cần tìm người mẫu, không có yêu cầu gì lắm ngoài anh tuấn, cao to, đẹp trai, có dáng người chuẩn. Em đã phải gửi gắm mấy mối mới gửi được ảnh anh vào, người ta nhìn trúng, thế là hẹn gặp, anh có thể để tâm chút được không! Chuyện này mà thành, là tiền lương một ngày có thể ngang với kiếm tiền nửa năm đó!”
Thẩm Quát hơi chau mày: “Làm người mẫu?”
“Đúng vậy.”
Anh xoay người muốn đi, Chung Khải vội giữ lại: “Gì đấy! Chạy cái gì!”
“Ông đây không làm chuyện đó!”
Thẩm Quát trời sinh không thích máy ảnh, muốn dựa vào thứ đó kiếm tiền, hắn liền thấy ác cảm!
“Ây da, anh yên tâm đi, người ta mời đại minh tinh đến đi catwalk, dù anh có muốn lên sân khấu cũng không lên nổi đâu.”
Chung Khải lại khuyên tiếp: “Chính là mang đồ của người ta lên, làm nền cho nam minh tinh kia thôi, chẳng ai chú ý đến anh đâu.”
Anh vẫn không muốn làm cho lắm, làm người mẫu gì đó, nghe đến là nổi cả da gà.
Chung Khải nói: “Lần này chúng ta cứ liều mạng kiếm tiền, thì có tiền vốn làm ăn rồi. Thẩm Quát, anh không phải vẫn nghĩ đến cô nhóc kia sao, không có tiền không có nhà, nghèo rớt mồng tơi thì lấy gì mà rước người ta.”
Thẩm Quát im lặng hồi lâu, cuối cùng quay đầu hỏi Chung Khải: “Bao nhiêu một ngày?”
Chung Khải giơ một ngón tay lên.
Thẩm Quát cuối cùng cũng giãn mặt ra: “Một trăm một ngày, cũng nhiều đấy.”
Chung Khải thấy mặt anh đã giãn ra ít nhiều, mới bổ sung: “Một trăm một ngày, anh nghĩ đi đâu thế.”
Thẩm Quát biết chuyện này không hay ho gì, hỏi: “Mười tệ một ngày?”
Lúc này Chung Khải mới cười rộ lên: “Là tập đoàn Mạnh thị đấy, đó là nơi như nào chứ, anh mà được chọn rồi thì dù có là làm nền cho minh tinh, một trăm, là tiền lương một giờ đó ông.”
“...”
Thẩm Quát tuy không thích kiểu phô mặt trước công chúng, nhưng sau hai chuyện làm ăn thất bại kia, anh đã mất gần hết tiền tiết kiệm.
Ngẫm lại cũng quá xui xẻo, hai lần thất bại, cơ bản đều là do gặp mấy người không lành tính.
Chung Khải vô cùng áy náy, nên cố tìm mọi cách kiếm tiền, nghe đến tin Mạnh thị chiêu mộ nam người mẫu liền lập tức báo danh cho Thẩm Quát, phải nhét không ít phong bì mới gửi được hồ sơ vào được người của Mạnh thị.
Trong phòng ăn của Thế Kỷ Thành, trên bàn tròn là mười thiếu niên trẻ khuôn mặt anh tuấn, đều đến để ứng tuyển người mẫu.
Chung Khải ân cần đến chỗ Phương tổng kính rượu, kéo theo Thẩm Quát đến cùng.
“Phương tổng, lần này thật sự cảm ơn ông!”
“Khoan cảm ơn tôi đã” Phương tổng khoát tay: “Con mắt chọn người của Mạnh tổng rất sắc, nhãn hàng “Ngạo Lang” lần này do đích thân bà ấy làm chủ, mọi người có thể qua được cửa bà ấy hay không còn chưa chắc.”
“Tuy nói như vậy, nhưng ai mà không biết, cuối cùng được chọn hay không vẫn phải nhờ vào một câu nói của Phương tổng ngài chứ, nào, Phương tổng, tôi kính ngài một ly!”
Đám thanh niên đều ném về phía Chung Khải ánh mắt khinh bỉ, cậu không khác nào hạng người a dua nịnh hót trên bàn rượu, đám thanh niên cao ngạo nhìn không nổi hành động như thế.
Chung Khải ngược lại không để ý ánh mắt mọi người nhìn mình, cậu bước ra xã hội từ rất sớm, bị xã hội đưa đẩy, đã nhìn đủ nhân tình thế thái, chịu đựng mọi ánh mắt xung quanh.
Người khác dựa vào cái gì mà dùng đến bạn, không phải vì bạn nỗ lực tranh thủ hơn người khác hay sao.
“Phương tổng, ông xem người anh em này của tôi, dáng dấp này, vẻ mặt này, cánh tay, eo thì chắc cũng không kém nam minh tinh nào ha.”
Phương tổng liếc nhìn Thẩm Quát, đúng thật, cậu thiếu niên này có dáng người rất đẹp, gương mặt anh tuấn, thân hình rắn chắc, quả thực là tốt hơn nhiều so với những nam thanh niên đến ứng tuyển.
Chính là bộ dạng trầm quá, im lặng, không thích nói chuyện.
Chung Khải giải thích: “Người anh em này của tôi còn là học sinh, rất hay ngại ngùng, nhưng con trai mà, rượu vào là lời ra, nào, kính Phương tổng.”
Cậu nhẹ vỗ vỗ lưng Thẩm Quát, Thẩm Quát biết, nữa tiệc lần này là tập hợp những người Phương tổng chọn, ở đây có mười người đến, nhưng sẽ chỉ chọn lại hai ba người mà thôi.
Anh không có tiền, không có người o bế, cơ hội kiếm tiền đều phải tự mình tìm đến cửa nhà người ta.
Không tiền, không nhà, nghèo rớt mồng tơi, anh lấy gì mà rước cô ấy về.
Thẩm Quát nhìn Phương tổng, thản nhiên nói: “Tôi không thích uống bia.”
Phương tổng lập tức trầm mặt, mà một giây sau, Thẩm Quát đã lập tức nói: “Vì thể hiện thành ý, Phương tổng cứ uống bia, tôi sẽ uống rượu, kính Phương tổng ba ly trước.”
Anh nói xong, tự mình uống cạn ba ly, vị rượu cay nồng đi xuống bụng, không đọng lại một giọt nào.
Sắc mặt Phương tổng giãn ra, cười dễ chịu: “Được lắm, người trẻ đều có tửu lượng tốt.”
Chung Khải thở phào nhẹ nhõm, cậu còn lo lắng tính cách của Thẩm Quát sẽ khiến Phương tổng mất hứng, không ngờ lại biết nói chuyện như thế.
Tiếp đó, Thẩm Quát dùng rượu tiếp bia Phương tổng, uống đến mức ông ta vui vẻ vô cùng, nói luôn với cả hai, nói người anh em này của cậu, nhất định tương lai sẽ thành công.
Chung Khải nhìn Thẩm Quát, trong lòng gợn lên một cảm giác gì đó.
Tâm tình mất mát mấy ngày nay của anh, cậu đều thấy được.
Anh đang cố chuốc say chính mình mà thôi.
*
Phố vừa lên đèn, Lục Yên đã đạp xe, nghênh đón từng đợt gió nhẹ mùa hè, thong thả đạp về phía ngã tư đường.
Mạnh Tri Ninh sau khi biết chuyện Lục Giản mua ghi-ta cho cô, vì muốn so đo với Lục Giản, nên một hai đòi mua đàn piano cho cô.
Chiếc đàn này được vận chuyển về từ nước ngoài, đặt ở trong biệt thự của Mạnh Tri Ninh, Lục Yên chờ không được muốn đến đàn thử, vô cùng thích thú.
Mạnh Tri Ninh nói hai ngày nữa sẽ gửi đàn đến Lục gia.
Trên đường về nhà, ngang qua nhà hàng Thế Kỷ Thành, Lục Yên thoáng thấy bóng dáng quen thuộc.
Nhìn thật lâu cô mới xác định được, đúng là Thẩm Quát.
Thẩm Quát đang đứng ở đầu con hẻm, tay ôm đầu, bộ dạng vô cùng khó chịu.
Lục Yên vội vứt xe bên đường, bước đến cất giọng: “Thẩm Quát, sao chú lại ở đây?”
Thẩm Quát nghe giọng nói quen thuộc, xoay người vào trong hẻm, nhào người về phía trước nôn thốc nôn tháo.
Anh không hề ăn cơm, nên nôn ra toàn là rượu.
Lục Yên thấy bên cạnh là Thế Kỷ Thành, đoán anh chắc chắn đã vào đây uống rượu.
Lục Yên vội chạy qua, nhẹ nhẹ vỗ lưng giúp anh.
“Sao chú lại uống nhiều thế chứ!”
Thẩm Quát vốn đã không thắng nổi rượu, lúc này bụng nóng vô cùng, dạ dày như muốn trào ra ngoài.
Anh co rút người, một tay chặn Lục Yên lại, không muốn cô đến gần mình, không muốn để cô ngửi thấy mùi dơ bẩn trên người anh.
Lục Yên thấy bộ dạng khó chịu của anh, vội lấy bình giữ nhiệt trong túi ra, đưa đến bên miệng anh: “Uống chút nước nóng đi cho đỡ.”
Thẩm Quát tránh đầu ra, cố chấp không chạm vào bình của cô.
“Tôi pha cẩu kỷ(1) đó, tốt cho dạ dày lắm”. Cô giữ chặt sau đầu hắn, ép anh uống hai ngụm.
Nước cẩu kỷ mang vị ngọt, đi qua cổ họng cay xé của anh, vào bụng, cảm giác dịu đi không ít.
Đầu óc Thẩm Quát còn chìm trong trạng thái say rượu, nhưng anh biết, cô gái anh ngày nhớ đêm mong, đang đứng trước mặt anh.
Anh chảy cả nước mắt, không phải khóc, mà là vị rượu kích thích nơi xoang mũi, anh biết bộ dáng giàn giụa nước mắt bây giờ của mình, chắc chắn rất ghê tởm.
Mà ngay vào lúc chật vật thế này, lại đụng phải cô gái anh yêu nhất.
Thẩm Quát cứng nhắc đẩy cô ra, lảo đảo rời đi.
“Nguy hiểm đó!” Lục Yên thấy anh đi về hướng đường lớn, chạy nhanh đến giữ chặt anh, thất kinh đến mức chảy cả mồ hôi.
“Thẩm Quát, tôi đưa chú về.”
“Đừng có để ý đến tôi” Thẩm Quát khịt khịt mũi, trầm giọng nói: “Cô đi ra.”
Cô không thể không để ý đến anh, nhỡ anh đụng phải xe hay gì thì có khi mất cả mạng.
Nhưng thân hình nhỏ nhắn của Lục Yên giữ không nổi tên con trai đang lảo đảo này, chỉ có thể nắm lấy góc áo anh, không cho anh bước qua đường lớn.
Thẩm Quát theo bản năng nhìn xuống tay cô: “Bẩn, buông ra.”
“Đừng ồn nữa!”
Thẩm Quát bỗng nhiên dùng lực giữ chặt hai tay cô, ép cô đến bên tường.
Hai người nhìn nhau, dính chặt lấy nhau, cơ thể anh như bàn ủi, cứng nhắc mà nóng rực.
Mùi rượu nồng đậm vây lấy hơi thở cô, cô hít hít kiếm tìm không khí, lo lắng nhìn anh: “Uống nhiều như vậy, là vì tâm trạng không vui sao?”
Cổ họng anh phát ra tiếng khản đặc: “Ừm.”
“Vì chuyện thôi học sao?”
“Không phải, là vì...”
Vì em không khuyên tôi đừng thôi học.
Không hiểu có phải tại có cồn trong người không, mà Thẩm Quát bỗng dưng cảm thấy rất tủi thân.
Đến Thư Mộng Phi còn khuyên anh, chủ nhiệm còn đến nhà anh, nhưng tại sao, tại sao người anh để tâm nhất lại không có, thậm chí còn không nhắc đến chuyện này.
Như là, thờ ơ vậy.
Thẩm Quát biết mình ảo tưởng hão huyền rồi, vốn dĩ anh không nên hy vọng cô có ý gì với mình, cũng không nên cầu cô làm gì cho mình.
Nhưng người đã bước vào vũng bùn rồi thì luôn tham lam không điểm dùng, nhận được một chút ấm áp, sẽ muốn nhận được nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
Lục Yên lục lọi khắp túi mới lấy ra được một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của anh, dịu dàng an ủi: “Thẩm Quát, không khóc nữa nha.”
“Ông đây không khóc.”
Anh khịt khịt mũi, hơi thở tràn ngập hương hoa nhài từ chiếc khăn tay.
“Em chở anh về, có được không?”
*
Tất cả những ấm ức cùng không cam lòng, vào nháy mắt cô kéo góc áo anh, đã tan theo mây khói rồi.
Thực ra anh rất dễ dỗ dành, chỉ cần cô nói một câu quan tâm đơn giản, anh sẽ không đau buồn nữa.
Chú thích:
Cẩu kỷ: Một vị thuốc Bắc.