Ngón tay Sở Hạo Vũ dựng lên, đặt ngay trước trán.
Sở Hạo Vũ chặn cái vạc đồng màu xanh ngay trên đầu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Sao tên nhãi này có thể làm được chứ?”
Đàn em của Cường Tử đứng bên cạnh sợ hãi đến mức há hốc mồm. Lúc nãy bọn chúng đã đích thân thử sức nặng của cái vạc này, mấy người trưởng thành đều không nhấc lên nổi, có lẽ nó phải nặng hàng trăm cân.
Hơn nữa anh Cường còn đập từ trên xuống dưới!
Sức nặng này bất kỳ ai cũng chỉ có thể bị nghiền nát!
“Ha ha, sao thế, động vào đồ của tôi, còn muốn ra tay với tôi sao?”, Sở Hạo Vũ cười như không cười nói.
“Mày là người luyện võ sao?”
Cường Tử sững sờ, chỉ có hắn mới biết lực lúc nãy mạnh đến đâu, ngay cả hắn cũng không chống đỡ nổi, vậy mà…
“Người không động đến tôi, thì không cũng không động đến người”, Sở Hạo Vũ bình tĩnh nói, cơ thể đột nhiên chuyển động.
“Đá cửa xông vào nơi tu luyện của tôi là tội đáng muôn chết, vậy mà bây giờ còn không biết sống chết, muốn ra tay với tôi sao?”
“Nhớ cho kỹ, hôm nay, là các người tự đến đây tìm đường chết!”
Đầu ngón tay của Sở Hạo Vũ toát lên ngọn lửa tím bay vút lên, rơi vào người Cường Tử.
“Hừ, muốn chết hả? Anh em đâu xông lên cho tao!”
Cường Tử hạ lệnh.
Những người khác sau khi nghe lệnh xong liền rút cây côn bên hông ra, nhưng còn chưa kịp lao tới trước mặt Sở Hạo Vũ thì đã bị ngọn lửa màu tím cháy lên người.
“Cái gì vậy? Tay của tôi!”
Theo ngọn lửa bùng cháy, cơ thể bọn chúng dần dần biến mất trong không trung, không hề đau đớn, chuyện đáng sợ như vậy khiến đám người vô cùng sợ hãi.
“Có ma!”
“Chuyện gì vậy, sao không thấy đâu nữa, đây là lửa gì vậy?”
“Cơ thể tôi bị thiêu rụi rồi, nhất định là nằm mơ, tôi đang nằm mơ!”
Tiếng kêu khóc không ngừng vang lên, nhưng không phải vì đau đớn, mà là sợ hãi.
“Chết tiệt! Cứu tôi với, đại sư, tôi sai rồi, tôi không nên xông vào nơi tu luyện của anh! Từ nay về sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa tùy anh sai bảo”.
Cường Tử lập tức cầu xin, lần này hắn không phải là gặp một kẻ khó chơi đơn giản, mà là gặp phải cao nhân chân chính.
Chẳng phải nói nhà họ Trương sắp xong đời rồi sao?
Tại sao còn người đáng sợ như vậy chứ? Đây hoàn toàn giống với một số thuật Giáng Đầu mà hắn đã được tiếp xúc khi ở Đông Nam, trong đó có thuật giết người vô hình.
Lẽ nào người này là đại sư Giáng Đầu?
Hoặc là pháp sư gì đó?
“Muộn rồi”.
Sở Hạo Vũ thản nhiên nói, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ.
Sở Hạo Vũ không phải là người nghe người khác cầu xin thì sẽ rủ lòng thương xót. Nếu như có thể tùy tiện thương xót cho ai đó thì Sở Hạo Vũ còn uy danh gì nữa.
Đây chính là phong cách của Sở Hạo Vũ.
“Sở Hạo Vũ, bọn họ làm sao vậy? Cơ thể bọn họ đang bốc cháy!”,Trương Khả kinh ngạc nói. Trước đây cô ấy chỉ thấy Sở Hạo Vũ ra tay theo cách bình thường, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy phương pháp này của Sở Hạo Vũ.
Thật kỳ dị!
Vượt xa nhận thức của cô ấy.
“Chết đi!”
Sở Hạo Vũ khẽ thốt lên, đám đàn ông vây quanh Sở Hạo Vũ lúc nãy đã biến thành một làn khói xanh.
Đột nhiên, xung quanh yên tĩnh trở lại.
Bùm!
Cái vạc đồng màu xanh rơi từ không trung xuống, lún sâu xuống bùn đất.
“Bọn họ là ai?”, Sở Hạo Vũ đi đến bên cạnh Trương Khả, liếc mắt nhìn mấy người khác nữa, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ.
“Đừng, đây là bác hai và chú tư của tôi, đều là người nhà họ Trương”, Trương Khả giải thích.
“Ồ? Vậy bọn họ đến trang viên của tôi làm gì?”
Sở Hạo Vũ hung hăng nhìn bọn họ, dọa đám người Trương Nghĩa Quốc suýt chút nữa thì ngất xỉu, sợ Sở Hạo Vũ sẽ xử lý luôn cả bọn họ.
Trước đây, bọn họ luôn cho rằng lời của ông cụ đều là lời nói dối, nhằm mục đích phân chia tài sản cho Trương Nghĩa Quân nhiều hơn. Vì vậy hai anh em Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân đều cảm thấy không công bằng.
Cho đến hôm nay.
Cuối cùng bọn họ cũng biết.
Hóa ra đó không phải là lời nói dối!
Ông cụ Trương không hề lừa bọn họ, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ của nhà họ Trương quả nhiên có một vị cao nhân có năng lực vượt qua mọi quy tắc của thế gian.
“Cậu, cậu chính là đại sư Sở mà Trương Khả nhắc tới sao?”, Trương Nghĩa Quốc dè dặt nói.
“Ừ”, Sở Hạo Vũ gật đầu.
“Trương Khả, sao đại sư Sở này còn trẻ như vậy chứ? Chẳng phải cháu nói là một ông già sao?”, Trương Nghĩa Dân kéo cháu gái lại, nhỏ giọng hỏi.
“Anh ấy đúng là như vậy, ngày nào cũng ở trên núi sống như ông già vậy”.
Trương Khả liếc nhìn Sở Hạo Vũ, cho rằng anh không nghe thấy nên tự tin nói.
“À mà chú tư, mọi người đến đây làm gì vậy?”, Trương Khả nghi hoặc nói, không hiểu mấy người chú bác lúc trước không nhìn thấy tăm hơi này, dẫn theo một đám người áo đen hung ác đến trang viên nhà họ Trương làm gì.
“Bọn họ có lẽ đến vì cái này”.
Sở Hạo Vũ đứng một bên, nhặt xấp văn kiện từ dưới đất lên, mở ra xem.
Sắc mặt Trương Nghĩa Quốc và Trương Nghĩa Dân thay đổi rõ rệt, bọn họ muốn cướp lại xấp văn kiện từ tay Sở Hạo Vũ, nhưng lại không có dũng khí, nên chỉ có thể lúng túng đứng yên tại chỗ.
Trương Khả bước lên, cầm lấy xấp văn kiện từ tay Sở Hạo Vũ.
“Thỏa thuận chuyển nhượng ư?”, càng đọc, Trương Khả càng nhíu chặt mày.
“Hay lắm, nhà họ Trương đã đến nước này rồi, mọi người không nghĩ tới việc giúp đỡ, mà ngược lại còn nghĩ xem cuối cùng nên chia tài sản thế nào!”, Trương Khả nghiêm giọng nói, nếu Trương Trung Hán đọc được xấp văn kiện này thì e rằng sẽ tức đến phát điên.
“Mày chỉ là trẻ con, chuyện của người lớn, mày không hiểu được!”
Vợ của Trương Nghĩa Quốc là Thẩm Xuân Mai đứng một bên mở miệng tranh luận, vừa nói vừa muốn cướp lại xấp văn kiện trong tay Trương Khả.
“Bác gái sao thế? Dám làm mà không dám nhận à?”, Trương Khả nhướng mày, liếc nhìn Thẩm Xuân Mai.
Thẩm Xuân Mai cũng không dám ra tay với Trương Khả, không thể làm căng được, bởi vì bà ta cũng biết đứa cháu gái này đã học võ cùng ông cụ Trương mấy năm nay rồi.
“Cháu và mọi người sẽ cùng về nhà họ Trương, đến trước mặt ông nội nói cho rõ ràng!”, Trương Khả nghiêm túc nói.
“Ông nội? Chẳng phải bố vẫn đang hôn mê sao?”, Trương Nghĩa Quốc không hiểu hỏi.
“Tỉnh lại rồi! Tất cả vết thương đều đã khỏi”.
Trương Khả nói xong thì đi về hướng của trang viên, đám người Trương Nghĩa Quốc chỉ có kể ngơ ngác đi theo phía sau Trương Khả.
Chuyện gì vậy? Chẳng phải đã có thông báo bệnh tình nguy nan sao?
Sao đã khỏi hết rồi?
“Ngày mai tôi sẽ gọi người đến dọn dẹp, rồi sửa lại cổng lối vào, à phải thuê thêm vài người làm vườn nữa, nơi đây đúng thật là sắp biến thành rừng già rồi”, đi được nửa đường, Trương Khả quay đầu lại nhìn Sở Hạo Vũ rồi nói.
Trương Khả cũng không có tâm trạng để tám chuyện với Sở Hạo Vũ, sau khi giải quyết mọi chuyện bên này, cô ấy còn phải lập tức trở về nhà họ Trương.
Ông cụ Trương đã hôn mê một tuần, rất nhiều chuyện trong nhà họ Trương đều do cô ấy giải quyết, vì vậy có một số chuyện cần bàn giao lại.
Phải giải thích rõ ràng với ông nội mới được.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!