Sở Hạo Vũ quay lại nơi đỗ xe, vừa mới đi tới phía trước xe của mình thì phát hiện ra có mấy cô gái dáng vẻ như sinh viên đại học đang vây xung quanh xe.
“Xin tránh ra một chút”, Sở Hạo Vũ bình tĩnh nói.
“Anh kia, tôi chụp ảnh của tôi, không hề ngáng đường anh đi mà!”, một cô gái trang điểm nhẹ nhàng liếc nhìn Sở Hạo Vũ, tiếp tục cầm điện thoại đứng tự sướng bên cửa xe.
Hiếm mới có lần gặp được loại xe hơi cao cấp như vậy, cô ta phải chụp thật nhiều ảnh, sau đó đăng lên mạng xã hội để người khác ngưỡng mộ một phen.
“Cô đang chặn trước cửa xe tôi”, Sở Hạo Vũ nói với vẻ mặt lạnh tanh.
Vừa dứt lời, cô gái lập tức sững sờ, mãi lâu sau mới phản ứng lại.
Cô ta bán tín bán nghi rời khỏi vị trí, mãi tới khi Sở Hạo Vũ mở cửa xe thì cô ta mới hiểu ra người đàn ông trước mắt chính là chủ nhân của con xe Buga Veyron mui trần này.
Lái một con xe mui trần đắt đỏ, nhưng lại ăn mặc quá đỗi bình thường, hai chuyện không hề ăn nhập với nhau như thế mà cũng xảy ra.
Hơn nữa, người đàn ông này quá trẻ, thoạt nhìn cũng chỉ có dáng vẻ trên dưới hai mươi, trẻ thế mà đã lái loại xe sang như vậy, e rằng thân phận cũng không hề tầm thường.
“Xin lỗi, tôi tên là Lâm Du Nhiên, đây là danh thiếp của tôi, anh cũng có thể gọi tôi là Hựu Hựu, tôi đang học năm bốn khoa diễn xuất tại trường đại học Liên Châu, nếu như anh có yêu cầu hay phim mới gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào”, cô gái vội vàng rút ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo, chuẩn bị đưa cho Sở Hạo Vũ.
Sở Hạo Vũ không nhận.
“Tôi không phải đạo diễn”.
“Không sao hết, nếu như anh muốn đầu tư phim ảnh gì đó thì cũng có thể tới tìm tôi”.
“Tôi cũng không định đầu tư vào điện ảnh”.
“Không sao, bất luận là yêu cầu gì cũng đều có thể gọi vào số điện thoại ghi trên danh thiếp”.
Dứt lời, cô gái tên Lâm Du Nhiên nháy nháy mắt với Sở Hạo Vũ, bày ra một vẻ mặt đầy ẩn ý.
Sở Hạo Vũ cau mày, đến nước này thì anh cũng hiểu ra được cô gái này định làm gì rồi, dù gì trước khi tới đây, Sở Hạo Vũ cũng đã tìm hiểu về tình hình của trường đại học Liên Châu thông qua Trương Trung Hán.
Gần như những sinh viên tốt nghiệp từ khoa diễn xuất của trường đại học Liên Châu đều sẽ trở thành người trong giới điện ảnh Hoa Hạ, thậm chí một số diễn viên còn cực kỳ có địa vị trên trường quốc tế, là khách mời thường niên của các kỳ liên hoan phim.
Đồng thời, sự cạnh tranh ở đây cũng đặc biệt gắt gao.
Gần như mỗi một cô gái đều ôm mộng trở thành diễn viên nổi tiếng, tiến vào giới giải trí, sau đó sẽ bị thực tế quật cho sứt đầu mẻ trán…Ngoại trừ người có gia cảnh đặc biệt tốt, nếu không những cô gái bình thường đều phải học được càng nhiều thủ đoạn sinh tồn không thể công khai mới được.
“Cô có quen một cô gái tên là Sở… à không, tên là Phương Di hay không?”, Sở Hạo Vũ hỏi.
“Phương Di?”
Lâm Du Nhiên sững sờ.
Xem ra người đàn ông này có ý đồ với hoa khôi Phương, nghĩ thì cũng phải thôi, hiện giờ các cậu chủ lớn có tiền ở Liên Châu, có ai mà không muốn phát triển quan hệ với hoa khôi Phương cơ chứ?
Chưa nói đến tên tuổi của nhà họ Phương ở Yến Kinh, chỉ với gương mặt xinh đẹp của Phương Di cũng đủ để mê hoặc người khác rồi.
“Đừng nghĩ nữa, Phương Di không phải người mà anh có thể mơ tưởng đến đâu”, Lâm Du Nhiên đáp lời.
“Cô có ý gì?”
“Hiện giờ cậu chủ Thẩm Lỗi của nhà họ Thẩm đang theo đuổi Phương Di, lần trước có người muốn tiếp cận Phương Di đã bị đánh gãy hai chân! Hơn nữa Thẩm Lỗi này ác độc lắm, sau lưng anh ta còn có một người anh tên là Thẩm Hàn, là trụ cột ở trong quân khu, ra khỏi cửa đều có xe riêng của quân đội đi theo”, Lâm Du Nhiên huyên thuyên không ngừng.
Dù anh lái Buga Veyron thì đã sao, nếu so sánh về quyền thế thì ở Liên Châu này có ai vượt mặt được nhà họ Thẩm chứ.
“Vậy ở trường Phương Di có dáng vẻ thế nào?”, Sở Hạo Vũ tiếp tục hỏi.
“Tôi đã nói rõ đến như vậy rồi, anh cũng đừng có mà mơ tưởng gì nữa, đừng nghĩ đến chuyện đè Phương Di ra nữa”, Lâm Du Nhiên tự cho mình có ý tốt lên tiếng khuyên bảo.
“Đè?”
Sở Hạo Vũ nghe tới đây, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Sao nào, bây giờ vẫn còn tỏ vẻ chính nhân quân tử à, tôi không tin anh gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại không động lòng, không muốn làm vài chuyện gì đó. Thật ra khoa diễn xuất của chúng tôi cũng có vài đoá hoa thơm nữa, nghe nói đều là gái còn trinh, tôi có thể giới thiệu cho anh”, Lâm Du Nhiên vừa nói vừa liếc mắt nhìn Sở Hạo Vũ.
“Hay là anh đưa tôi đi hóng gió một vòng, mời tôi ăn bữa cơm, tôi sẽ ở cùng với anh một đêm, thế nào, đảm bảo sẽ làm cho anh sung sướng, còn phê hơn cả Phương Di kia nữa”, Lâm Du Nhiên tiếp tục nói, vừa nói vừa cố ý liếm đôi môi đỏ mọng.
Sở Hạo Vũ xua tay, dường như mang theo một luồng ánh sáng.
Vào lúc cô ta còn đang định nói thêm gì đó thì lại bất ngờ phát hiện ra không cách nào mở miệng được nữa.
Thuật cấm ngôn của Tử Dương Tông, thông thường dùng để trừng trị những đệ tử ngoại môn lan truyền tin nhảm linh tinh và cả những con chó thích sủa loạn.
“Ô, ô, ô…”, dù có vùng vẫy thế nào, Lâm Du Nhiên cũng không thể tách môi trên và môi dưới ra được.
“Cho cô một bài học, tôi không thích có người ăn nói linh tinh trước mặt mình”, Sở Hạo Vũ điềm nhiên nói, rồi ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.
Lâm Du Nhiên đứng nguyên tại chỗ, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!