CHƯƠNG 27: NÓI XIN LỖI TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI
Trong phòng làm việc trên lầu mười sáu của tập đoàn Vân Dật.
Tài liệu chất thành ngọn núi nhỏ, Phó Tư Vũ ngồi trước bàn làm việc, kể từ lúc đi vào cửa gần như là chỉ nhìn thấy một đỉnh đầu tối đen như mực.
Nếu như không phải trong phòng tản ra một loại khí tức lạnh lẽo thuộc riêng về Phó Tư Vũ, thiếu chút nữa là Liên Thành còn cho rằng tổng giám đốc của mình không có mặt ở đây.
Đến gần xem xét, Phó Tư Vũ vậy mà lại không phải đang xem tài liệu mà là đang chơi điện thoại, điều này khiến cho Liên Thành cảm thấy kinh ngạc. Phó Tư Vũ của trước kia lúc đối mặt với công việc có thể nói là chăm chú quá đáng, nhưng mà bây giờ thì…
Ông ta không dám suy nghĩ gì nhiều, đứng ở bên cạnh Phó Tư Vũ, gật đầu lại cung kính nhắc nhở: “Cậu chủ, nên ăn trưa rồi.”
Đối với đồ ăn, Phó Tư Vũ rất kén chọn, anh gần như là không ăn đồ ăn ngoài, hơn phân nửa đều là do tự tay thím Lương làm.
Nói hết lời, lại chậm chạp không có ai trả lời.
Liên Thành tò mò nhấc mí mắt lên lén lút nhìn về phía Phó Tư Vũ.
Anh đang dựa vào ghế, cả người lộ ra một tư thái lười biếng.
Mái tóc đen như mực rủ xuống cái trán, phía trên là đôi mắt chim ưng sáng quắc, dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi đang phát họa ra một độ cong hoàn mỹ không tỳ vết, tản ra sự gợi cảm trí mạng…
Mà giờ phút này Phó Tư Vũ đang hết sức nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trên bàn làm việc.
Nửa tiếng đồng hồ trước, Phó Tư Vũ đã gửi cho Mục Nhất Tiếu một tin nhắn: “Đang làm gì đấy?”
Anh đang chờ Mục Nhất Tiếu trả lời lại nhưng mà cứ chậm chạp không có phản ứng.
Im lặng sau vài giây đồng hồ, Phó Tư Vũ di chuyển tầm mắt, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra mấy phần sát khí.
Anh nói: “Đi điều tra xem Nhất Tiếu đang làm cái gì?” Điều tra?
Liên Thành giật mình, chỉ cảm thấy máu chảy cuồn cuộn.
Không phải là cậu chủ quá quan tâm đến vợ sắp cưới đấy chứ, vậy mà lại lãng phí thời gian quý giá như vậy để điều tra một người phụ nữ đang làm cái gì.
Anh có thời gian nhàn rỗi, sao lại không trực tiếp gọi điện thoại hỏi luôn đi?
Trong lòng Liên Thành nghĩ như vậy nhưng mà không dám nói ra.
Trên mặt giật giật, ông ta cúi đầu xuống khom lưng đáp lời: “Dạ, cậu chủ, tôi đi ngay.”
Sau khi Liên Thành đi khỏi, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Phó Tư Vũ.
Không đợi được tin nhắn trả lời, anh đứng ngồi không yên.
Nhớ đến trước đó đều là Mục Nhất Tiếu liên tục gửi tin nhắn cho anh.
Gió mặc gió, mưa mặc mưa, đúng giờ gửi tới.
Nhưng mà ngày hôm nay cô lại không chủ động gửi thì cũng coi như xong đi, thế mà lại không trả lời tin nhắn cho anh.
Phó Tư Vũ càng nghĩ thì lại càng tức giận, trong đôi mắt đen nhánh dường như đang có một ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy.
Anh cầm điện thoại di động lên xem đi xem lại nhiều lần, vẫn chưa trả lời như cũ.
Rốt cuộc là cô nhóc này đang làm cái gì vậy chứ Phó Tư Vũ bùng nổ, trực tiếp hất đống tài liệu được xếp thành núi nhỏ lên mặt đất.
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống điểm đóng băng, dường như một giây sau liền có thể nghiền ép người ta nát tan.
Liên Thành chỉ gọi một cuộc điện thoại liền biết rõ tất cả tình huống trong trường học, ông ta đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe thấy âm thanh lạch cạch của tài liệu bị rơi xuống đất.
Ông ta sửng sờ, cả người nơm nớp lo sợ, thiếu chút nữa không cầm chắc điện thoại.
“Cậu… cậu chủ…” Đứng bên cạnh đống tài liệu rải rác, cả người Liên Thành run rẩy sợ, lại sơ ý một chút lại chọc giận Phó Tư Vũ.
Ông ta biết rõ, tùy tiện nhặt một phần tài liệu trên mặt đất cũng chính là hợp đồng có giá trị hơn mấy tỷ.
“Nói.” Phó Tư Vũ nhìn ông ta một chút, giọng điệu âm trầm đáng sợ.
“Cô Mục ở trường học bị chị gái của mình làm bỏng cánh tay, lúc này đang…” Liên Thành hạ giọng, cố ý nói rất nhỏ.
Ông ta vừa mới nói được một nửa thì Phó Tư Vũ đã đẩy xe lăn, đồng thời trầm giọng đánh gãy lời ông ta: “Lái xe.”
Ngang ngược hung ác, nham hiểm lạnh lùng không có độ ấm.
Liên Thành run lên, thiếu chút nữa là đã tưởng là mình nghe lầm, nhưng mà nhìn thấy Phó Tư Vũ đẩy xe lăn ra khỏi cửa phòng làm việc, ông ta mới hiểu được, lúc nãy không phải là ảo giác.
Tổng giám đốc nhà mình đều đã lên tiếng rồi ông ta có tư cách gì mà lại hỏi tại sao?
Vội vàng đuổi theo, không nói thêm một lời nào, nghĩ thầm chắc là cậu chủ đang đau lòng cô Mục bị thương.
Nhưng mà vừa đi tới cửa, Phó Tư Vũ quay đầu lại đột nhiên mở miệng nói: “Trở về.”
Liên Thành giật mình bị dọa đến nỗi cả người cứng đờ.
Ông ta bỗng nhiên đứng nguyên tại chỗ, trong nháy mắt sắc mặt trợn trắng.
Tổng giám đốc đang làm cái gì vậy?
Phó Tư Vũ lại ngồi trước bàn làm việc một lần nữa, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào điện thoại ở trên bàn, ánh mắt đó dường như có thể đâm xuyên qua chiếc điện thoại.
Trong khoảnh khắc nghe thấy Mục Nhất Tiếu bị bỏng, Phó Tư Vũ vô thức muốn nhanh chóng được nhìn thấy cô.
Nhưng mà sau đó anh đã bình tĩnh lại.
Giữa ban ngày ban mặt mà anh lại đến trường học tìm Mục Nhất Tiếu, chuyện đó cũng không khỏi làm cho người ta chú ý tới.
Cho dù có muốn đi, thời cơ tốt nhất cũng là ban đêm.
Anh không yên lòng lại không thể đi gặp, tay của Phó Tư Vũ chụp lấy mặt bàn, gõ gõ có tiết tấu, lộ rõ sự dao động trong nội tâm của anh.
Vài giây sau anh nhìn về phía Liên Thành, giọng nói rét lạnh: “Gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường đi, kêu Mục Diễm Nhan công khai xin lỗi với Nhất Tiếu.”
“Dạ cậu chủ.” Liên Thành gật đầu đáp lời, nụ cười bên khóe miệng cũng dần dần sâu hơn.
Ông ta biết là cậu chủ bao che khuyết điểm thì đại biểu người kia đã bước vào trái tim anh.
… Trong trường học.
Toàn bộ cánh tay của Mục Nhất Tiếu bị phỏng đỏ thành một mảng lớn, hiển nhiên là có xu thế sắp bị nổi bong bóng.
Là bạn thân, Hạ Vân Lan vừa oán trách vừa kéo Mục Nhất Tiếu đi đến phòng y tế của trường học.
Bác sĩ cầm lấy thuốc trị bỏng, sau đó dặn dò: “Mỗi ngày thoa một lần, chờ sau khi bị nổi bong bóng thì từ từ sẽ tốt lên thôi, khoảng thời gian này đừng ăn ớt, phải ăn thanh đạm một chút.”
“Dạ.” Mục Nhất Tiếu rầu rĩ đáp lời, tâm trạng rất tồi tệ.
Ra khỏi phòng y tế, Hạ Vân Lan vẫn còn đang càm ràm như cũ.
“Cái cô chị gái đó của cậu ngày nào cũng đi đồn đại thì coi như xong đi, còn tới tìm cậu gây phiền phức nữa.”
“Tớ thấy á, cô ta chính là ghét cậu học giỏi, vóc người lại đẹp, và lại biết khiêu vũ.”
“Nhất Tiếu à, lần sau chúng ta có thể đừng sợ được không, đi lên tạt cho cô ta một chén canh có được không?”
… Hạ Vân Lan bô lô ba la mãi mà cũng không xong, Mục Nhất Tiếu cũng chỉ cười nhẹ một tiếng sau đó vuốt vuốt gương mặt của cô ấy rồi nói: “Biết rồi, cô chủ của tôi ơi.”
Tình huống lúc nãy, trong lúc nhất thời Mục Nhất Tiếu cũng quên đánh trả lại, cô không muốn gây phiền phức cho mình nhưng mà cũng không đại biểu cô yếu đuối.
“Biết thì có làm được cái gì không? Lần nào cũng là sau đó mới hối hận vì mình đã không trả đòn, lần sau nếu như mà cô ta còn chọc giận cậu, cậu cứ trực tiếp tát cho cô ta một cái, xem xem cô ta có còn dám trêu chọc cậu nữa không…” Hạ Vân Lan giương nanh múa vuốt nói mãi…
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!