CHƯƠNG 30: TÔI LÀ CHỖ DỰA LỚN NHẤT CỦA CÔ ẤY.
Nhiệt độ trong xe chợt hạ xuống, rõ ràng là cuối thu nhưng mà bầu không khí lại giống như bị một tầng sương lạnh mỏng manh bao phủ. Gương mặt của người đàn ông lạnh lùng, đường nét góc cạnh lộ ra một độ cong khó gần, cánh môi mỏng mím lại thành một đường cong nhỏ, lạnh mà không có độ ẩm. Khí khái của cô gái bị kéo vào trong xe lập tức biến mất hầu như không còn nữa, cô ta ngoan ngoãn ngồi ở một bên, làm cho sự tồn tại của mình xuống tới mức thấp nhất. Phó Tư Vũ ghé mắt nhìn qua, đôi mắt đen nhánh như mực khóa chặt đôi mắt của cô gái, đôi môi mỏng của anh nhẹ kéo lên, âm thanh khàn khàn vang lên: “Cố Tầm Nhu, rốt cuộc là em muốn làm cái gì?” Trong giọng nói lạnh lùng tràn đầy chất vấn, không có một tia dịu dàng.
Nghe vậy, Cố Tầm Nhu ấm ức, đôi mắt run run, đôi mắt đỏ bừng nhìn sang Phó Tư Vũ: “Hôn ước của chúng ta đã được xác định từ nhỏ rồi, dựa vào cái gì mà một câu giải trừ của anh liền giải trừ, anh có từng hỏi qua ý kiến của em không hả?”
Phụ huynh nhà họ Phó và nhà họ Cổ quen biết với nhau, mà từ nhỏ Phó Tư Vũ và Cổ Tầm Nhu đã được định làm vợ chồng từ bé.
Nhưng mà Phó Tư Vũ chưa từng thừa nhận hôn sự này. Im lặng một lát, Phó Tư Vũ thu hồi ánh mắt đang nhìn Cố Tầm Nhu, anh đưa tay đỡ thái dương sau đó thản nhiên nói: “Tôi đã sớm nói rõ với em rồi, tôi không thích em, em cũng không có khả năng trở thành vợ của tôi.”
Phó Tư Vũ chưa từng muốn phải tổn thương Cổ Tầm Nhu, bắt đầu từ rất nhỏ anh đã luôn lạnh nhạt với Cố Tầm Nhu, cũng đã nói với cô ta rất rõ ràng anh sẽ không lấy cô ta. Trong những năm gần đây anh đều âm thầm chỉ ra ý định của mình cho người lớn hai nhà biết.
Nhưng mà mỗi lần anh ám chỉ thì đều bị người ta không thèm dòm ngó, thẳng cho đến ba tháng trước anh nhận được tin nhắn tỏ tình của Mục Nhất Tiếu, rốt cuộc anh mới đưa ra quyết định hoàn toàn giải trừ hôn ước giữa hai người.
Đối mặt với thái độ lạnh lùng cứng rắn của Phó Tư Vũ, rốt cuộc Cổ Tầm Nhu đã không khống chế được nữa, cô ta nghẹn ngào lên tiếng: “Anh Tư Vũ, tại sao vậy chứ? Nhà họ Phó và nhà họ Cố rất môn đăng hộ đối, thông gia chỉ có lợi chứ không có hại, tại sao anh lại không chịu chấp nhận em?” Phó Tư Vũ híp mắt lại, ngón tay với khớp xương rõ ràng gỡ tay của Cố Tầm Nhu ra. Lúc nâng mắt nhìn lên, trên gương mặt tuấn nghị là vẻ lạnh lùng, trên trán xuất hiện vẻ không kiên nhẫn rất rõ ràng, anh mở miệng từng chữ rét lạnh: “Phó Tư Vũ tôi chỉ cưới người mà tôi thích, chỉ làm chuyện mà mình muốn làm, cho dù bất cứ người nào cũng đừng mơ tưởng có thể uy hiếp được tôi” Dưới sự cường thế của người đàn ông bao phủ, Cố Tầm Nhu dần dần thua trận. Cô ta dựa ra ghế sau hẻo lánh, thân thể dán lên khung cửa lạnh buốt, cả trái tim vỡ thành từng mảnh. Cô ta khóc rất chật vật, nở nụ cười cay đắng, cô ta cho rằng mình là cô chủ nhà họ Cố, có khi nào ăn nói khép nép như vậy?
Chỉ cưới người mình thích?
Cố Tầm Nhu thì thầm câu nói này, cứ luôn cảm thấy trong câu nói này của Phó Tư Vũ có hàm ý.
Trong lúc khó chịu, cô ta đột nhiên nhớ đến tin tức mà ngày hôm đó mình vô tình nhìn thấy Phó Tư Vũ hào phóng thừa nhận tình cảm của mình, nhưng mà trong vòng một đêm tất cả tin tức đều đã biến mất không thấy nữa, Cố Tầm Nhu tưởng rằng là sai lầm cho nên không có để ý.
Nhưng mà bây giờ nghĩ đến nội dung trong tin tức đó, tên mà cô gái được nhắc tới hình như là “Mục Nhất Tiếu”. Chẳng lẽ Phó Tư Vũ thật sự có người mình thích rồi? Nghĩ như vậy, Cố Tầm Nhu di chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm vào Phó Tư Vũ ở bên cạnh, giống như là kim đâm mà hỏi: “Anh… có người mình thích rồi?” Phó Tư Vũ không kiêng kị nói thẳng: “Ừ” Cả người Cổ Tầm Nhu khẽ giật mình, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Cho đến bây giờ anh đều không thừa nhận dù bọn họ có hôn ước, nhưng mà bây giờ lại thừa nhận anh có người mình thích.
Cổ Tầm Nhu che lấy lồng ngực đang phập phồng, chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không nổi nữa, cô ta nâng đôi mắt đỏ hồng lên, hỏi: “Rốt cuộc là cái cô Mục Nhất Tiếu đó có gì tốt chứ, cô ta có xinh đẹp không? Cô ta có bối cảnh bằng gia đình của em không? Cô ta có hiểu rõ anh bằng em không hả?”
Lúc Cố Tầm Nhu kêu lên, đã sớm không quan tâm tới hình tượng của mình. Từ nhỏ đến lớn Cố Tâm Như chưa từng nghe thấy Phó Tư Vũ nói thích ai, cô ta nghĩ là sớm muộn gì cô ta cũng sẽ làm anh rung động. Phó Tư Vũ không nói chuyện, ánh mắt âm trầm, đuôi lông mày có thần sắc không vui.
Cổ Tầm Nhu thấy vậy, bắt lấy cánh tay của Phó Tư Vũ rồi nói: “Anh Tư Vũ, em không muốn phải giải trừ hôn ước, em chỉ cần gả cho anh thôi, anh có thể thích cô ta, em cũng có thể không hỏi cuộc sống riêng tư của anh, nhưng mà em cầu xin anh đừng giải trừ hôn ước có được không?”
Hèn mọn như vậy, đây chính là nhượng bộ lớn nhất mà Cổ Tầm Nhu đã làm. Phó Tư Vũ gở tay của cô ta ra, sau đó mới lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Không được.”
Nghe vậy, tiếng lòng của Cổ Tầm Nhu đã hoàn toàn nát tan, cô ta đưa tay che nước mắt, điên cuồng kêu lên: “Cả toàn bộ thành phố Giang Nam này chỉ có em xứng với anh, cho dù Mục Nhất Tiếu có tốt hơn nữa thì cô ta cũng không thể mang đến cho anh cái gì tốt. Em, em có thể để địa vị của anh tăng lên một độ cao mới.”
Cố Tâm Như vừa mới nói xong, nhiệt độ trong xe cũng theo đó mà đến điểm đóng băng. “Ha… Phó Tư Vũ cười lạnh, giống như là nghe thấy một chuyện cười lớn. Địa vị hiện tại của anh đều là dựa vào mình bước từng bước một mà có được, từ lúc nào anh cần người khác giúp đỡ cơ chứ?
Phó Tư Vũ chỉ coi rằng Cố Tầm Nhu là cô gái nhỏ nên không hiểu chuyện, anh lạnh lùng nói một câu: “Xuống xe.” Liên Thành lập tức lái xe dừng sát ven đường, nhưng mà Cổ Tầm Nhu cũng không có ý muốn xuống xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!