Chương 28: Bị bệnh.
Ngoại trừ những tiết học của khoa này, vì muốn hiểu rõ khái niệm học tập đa nguyên, cô còn muốn lựa chọn những khóa trình khác. Trong số rất nhiều khóa học phổ biến kiến thức, Sở Nhược đã chọn môn dễ qua nhất. Mặc dù quá trình học rất nhàm chán, trên cơ thể chỉ cần có mặt trong lớp, giáo viên đều sẽ chấm điểm cao qua môn cho bạn, điều này giúp ích rất lớn cho việc giành học bổng của Sở Nhược.
Khóa học đang nghiên cứu thảo luận việc người sau khi chết sẽ đi đâu, đầu tiên giáo viên sẽ hỏi có ai đã từng mất đi người quan trọng nhất, hơn nửa số người trong lớp giơ tay lên, rõ ràng Sở Nhược không giơ tay, nhưng giáo viên lại gọi tên cô, “Khi em biết tin người quan trọng nhất qua đời rồi, em có cảm giác thế nào?”
Tất nhiên là rất đau buồn! Đáp án rõ ràng rất đơn giản, nhưng Sở Nhược như bị mắc xương trong cổ họng không nói ra được, giáo viên đương nhiên cũng sẽ không làm khó cô, xoay qua gọi tên những bạn học hăng hái. Tiết học này Sở Nhược cũng trôi qua rất mơ mơ hồ hồ.
Nghĩ kỹ lại thì kể từ khi ba mẹ qua đời, hình như Sở Nhược không có thời gian để đau buồn, quá nhiều chuyện xảy ra, nhét đầu trong đầu cô, cũng có lẽ là cô muốn ngó lơ những cảm xúc ấy. Trong những ngày ba mẹ vừa qua đời, cô thường hay mơ thấy những cảnh tượng như, rõ ràng đó là một giấc mơ rất đẹp nhưng bỗng dưng mọi thứ xảy ra biến cố, khiến ba mẹ đều bỏ lại cô mà đi.
Âm thanh huyên náo trên đường lôi kéo ý thức của Sở Nhược về lại, một đám người vây thành một đoàn, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, líu ra líu rít không biết đang thảo luận cái gì, Sở Nhược cũng học theo mọi người dời mắt lên nhìn.
Một chàng trai đứng trên sân thượng của tòa nhà, hai tay vịn bức tường, đầu tóc bị thổi tung rất bừa bộn, trong một giây cô chớp mắt, máu tươi ngập tràn trong tầm mắt của cô, xung quanh vang lên tiếng la hét.
Máu bắn tung tóe trên mặt Sở Nhược, cô đứng ngơ tại chỗ, nhớ đến chuyện đêm đó, ba cô tự sát cũng đẫm máu tươi như thế này đây.
Một bàn tay ấm áp choàng lên vai cô, giọng nói dịu dàng dỗ dành cô, “Đại tiểu thư, chúng ta qua đây trước đi.”
Sở Nhược đang trong nỗi sợ hãi bất lực, cô cứng nhắc đứng yên tại chỗ, không chút động đậy. Ngay khi Hòe đang nghĩ không biết có nên sử dụng thủ đoạn cực đoan một chút hay không, thì Sở Nhược đã ngất xỉu.
Kể từ ngày hôm đó, Sở Nhược lên cơn sốt cao, rõ ràng đã uống thuốc hạ sốt, nhưng cơn sốt cao không thuyên giảm, sau khi đưa đến bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt, tình trạng mới trở nên tốt hơn một chút. Trong lúc ý thức mơ mơ màng màng, luôn có người vô cùng kiên nhẫn ở bên cạnh cô.
Tuy nhiên, chuyện càng khiến Sở Nhược sợ hãi hơn bệnh truyền nhiễm đó là ác mộng. Mấy ngày nay cô luôn mơ thấy máu tươi đỏ rực, chảy ào trong giấc mơ của cô, mặt của ba mẹ cô luôn mang vẻ bi thương nhìn về hướng cô, cô sốt sắng muốn chạy về phía bọn họ, nhưng lại có thứ gì đó chắn ngang giữa cô và ba mẹ, dù cho đã thử qua vô số cách, cô cũng vẫn không thể chạy đến bên cạnh bọn họ. Loại cảm giác bất lực này, dọa cho Sở Nhược bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, mặt mũi đầy mồ hôi, đôi mắt trừng to mang đầy tia máu. Đêm nay được định trước lại là một đêm mất ngủ.
Sở Nhược nắm lấy tấm chăn mềm mại, sợ rằng lại mơ thấy ác mộng, không dám ngủ tiếp, đúng lúc cổ họng cũng có chút khát, cô quyết định vào phòng bếp rót ly nước uống.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!