" Nhìn anh! "
" Mau nhìn anh! "
Âm điệu nọ vô cùng trầm ấm, ánh mắt mà Sở Tuân nhìn Hà Hân vẫn như vậy. Không hề có chút thay đổi nào.
Dạt dào tình yêu mà hắn giành cho cô.
Nhưng thứ tình yêu đó hệt như một sợi dây vô hình, trói cô lại bên cạnh hắn. Không cách nào thoát khỏi.
Dù cho Hà Hân có liều mạng vùng vẫy cũng không có khả năng. Đôi mắt đen huyền trở nên trống rỗng mờ mịt.
Cô im lặng không một câu hồi đáp.
Chiếc váy trắng tinh khôi trên người Hà Hân càng khiến Sở Tuân càng thêm si mê vẻ đẹp ngây dại này của cô.
" ... "
Khắp nơi trong căn phòng đều được trang trí bằng hoa lê trắng. Hương thơm dịu nhạt giúp chấn tỉnh tinh thần.
Nhưng đối với Hà Hân thì ngược lại.
Loại hoa này khiến cô ngày càng rơi vào giấc ngủ. Có những lúc cô không thể phân biệt đâu là thật đâu là mơ.
Lúc nào cũng mơ mơ màng màng không chút kháng cự Sở Tuân.
" Hân, em thật xinh đẹp. Giống như ngày hôm đó, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau . "
" Vẻ đẹp dịu dàng của em khiến anh si mê đến cuồng nhiệt. Em biết không? "
" Khi đó anh thật muốn vấy bẩn em. Chiếm trọn em làm của riêng. "
Khoé môi hắn nâng cao, ý cười giễu cợt nhìn cô một cách chăm chú. Ngón tay của hắn bất giác chạm nhẹ vào bờ môi ngọt ngào của Hà Hân.
Cảm xúc trên khuôn mặt cô không hề thay đổi. Vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng tận sâu bên trong lại vô cùng oán giận.
Chỉ là, cho gì cô có hận hắn thế nào. Vẫn không ngăn cản được tình yêu mà cô giành cho hắn.
Sâu đậm.
Cuồng nhiệt.
Phải rồi, Hà Hân không giỏi che dấu cảm xúc. Nhưng cô lại giỏi dùng cảm xúc của bản thân kích động người khác.
Dù có đang oán giận đến thế nào, cô vẫn miễn cưỡng cắn răng chịu đựng.
Để cho Sở Tuân vấy lên tia chán ghét cô. Nhưng thật ra, cô đã quá xem thường tình cảm hắn giành cho cô rồi.
" Sở Tổng! Bên phía kia có chút động tĩnh. "
Thư ký riêng của Sở Tuân không dám tiến vào bên trong. Anh ta chỉ đứng bên ngoài truyền đạt lời nói vào.
Đây cũng là tin tức quan trọng đối với Sở Tuân. Hắn dùng thời gian 5 năm đề điều tra mọi thứ về người kia.
Thời gian qua rốt cuộc cũng có chút chuyển biến.
" Chuẩn bị đi, tôi muốn đến đó một chuyến. "
Hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô. Khuôn mặt lộ ra vẻ ấm áp yêu chiều, người như hắn vậy mà cũng có bộ dáng giống người này.
Thật khiến người khác mở mang tầm mắt.
Bóng lưng thẳng tấp lạnh lẽo của Sở Tuân toát lên vẻ cô độc. Cánh cửa lớn kia đóng chặt lại, ánh mắt duy nhất cũng vụt tắt đi.
Hà Hân bất giác nhìn theo hắn, khoé mắt ngân ngấn những giọt lệ đau thương.
Lần này Sở Tuân rời đi ngắn nhất là ba ngày, dài nhất là một tuần. Hắn thật sự không nỡ rời xa cô nhưng cũng hết cách.
Lần này không đi không được.
Ninh Anh thừa cơ hội đó đã lợi dụng lý do đến làm khách để hãm hại Hà Hân. Cô ta khó khăn lắm mới vào Sở Gia được.
Nhưng phòng giành cho chủ và phòng giành cho khách vô cùng khác xa nhau. Muốn tìm cũng khó tìm được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!