“Anh dừng xe ở nơi cách trường tôi hai giao lộ, tôi tới tìm anh.”
Cái tên hồ ly tinh lẳng lơ này không biết lại lái xe gì, vì để tránh khỏi lời đồn đãi cô được bao nuôi, vẫn là để anh cách xa xa mới tốt.
Tô Hữu Hữu đi qua hai giao lộ, liếc mắt liền thấy được xe của anh, lần này vẫn rất biết điều mà, lái chiếc xe bình thường màu trắng, Tô Hữu Hữu vừa mới khen ngợi xong, con hàng này hình như là nhìn thấy cô, liền mở mui xe ra, mặc một thân tây phục màu trắng đứng lên, trong tay cầm một bó hoa Vĩnh sinh, lấy hoa hồng xanh làm chủ đạo, rất chói mắt.
Nếu như Dịch Tiêu Đồng là biết điều, vậy Thương Thu Lạc chính là kiêu căng, từ lần đầu tiên Tô Hữu Hữu gặp anh đến bây giờ, chưa từng nhìn thấy anh mặc quần áo trùng nhau, ngay cả quần áo ở nhà cũng là mỗi ngày một bộ tuyệt đối không giống nhau, hơn nữa còn cực kỳ xốc nổi, trong nháy mắt cô đã muốn quay người rời đi.
“YoYo!” Người trong xe mở cửa đi ra, tóc trên trán chải ngược lên, lộ ra cái trán trơn bóng, mày rậm mũi cao, một bộ dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo.
Tô Hữu Hữu nhanh chân bước tới, mở cửa xe, đóng mui xe lại: “Đi nhanh!”
Thương Thu Lạc khẽ mỉm cười, mắt dài nhỏ híp lại: “YoYo, lần này anh đã nghe lời em lái chiếc xe bình thường.” Nói xong đưa bó hoa Vĩnh sinh trong ngực cho cô, lại lấy hộp bánh ga tô từ phía sau: “Happy Birthday!”
Cô bảo anh lái chiếc xe bình thường một chút, anh thật sự mua một chiếc xe bình thường, thế nhưng sao anh lại không có mắt nhìn xem kiểu dáng khác biệt của cái xe này vậy?
Tô Hữu Hữu ném hoa ra sau, nhận lấy bánh ga tô: “Nếu như lần sau anh lái Harry, tôi sẽ không keo kiệt mà khích lệ anh.” Bánh gato mang cho Cận Hương, không cần phải cùng cô ấy đi ăn đá bào nữa.
Tựa hồ như vì vừa nãy mở mui xe ra nên hiện tại có hơi nóng, Thương Thu Lạc mở khuy áo Tây phục, lộ ra áo sơ mi trắng và cà vạt đen bên trong, như cười như không nói: “Harry là hiệu gì?”
Tô Hữu Hữu lườm anh một cái, không trả lời, ngược lại nói rằng: “Anh có nóng không, giữa mùa hè lại mặc Tây phục, đúng là đầu có cái hố lớn mà.”
Thương Thu Lạc cũng không bởi vì lời cay nghiệt của Tô Hữu Hữu mà tỏ ra không thích: “Vì tổ chức sinh nhật cho em, đương nhiên phải ăn mặc long trọng một chút, muốn ăn gì?” Nói xong nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô: “Năm nay cũng đã quên phải tổ chức sinh nhật rồi nhỉ.”
“Ha ha, ai như tâm hồn thiếu nữ của anh, năm nào cũng muốn tổ chức tiệc sinh nhật.” Nói xong liếc mắt nhìn Tây phục màu trắng của anh: “Tôi muốn đi ăn xiên que nướng.”
Thương Thu Lạc vẫn là một bộ dáng vẻ thân sĩ, cười nói: “No problem.” Hệ thống hướng dẫn tìm cửa hàng đồ nướng gần nhất, Thương Thu Lạc khởi động xe: “Sao không thấy bạn trai nhỏ của em hộ tống?”
Trong lòng Tô Hữu Hữu hơi hồi hộp một chút, theo bản năng nghĩ tới người ở nhà kia, ôm chặt bánh ga tô trong tay: “Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói tôi không có.”
Sau khi Thương Thu Lạc khởi động xe còn nhìn cô một cái, khóe môi vểnh lên, nói: “Không sao, em có thể giới thiệu anh là anh trai của em.”
Thương Thu Lạc đối với người ngoài đều tự xưng là anh trai của cô, làm cho cô vô cùng buồn nôn, nguýt anh một cái nói: “Anh cùng cha cùng mẹ với tôi à? Đừng có từ sáng tới tối đi giả mạo làm anh trai tôi, anh tỉnh lại đi, lão già đối với anh tốt như vậy, anh cũng không cần phí sức trên người tôi nữa.”
Giữa hai hàng lông mày bằng phẳng của Thương Thu Lạc lúc này mới nhăn lại: “YoYo, thành kiến em đối với anh quá sâu.”
Tô Hữu Hữu không nói lời nào, nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát sau dường như nhớ ra gì đó, nói: “Mỗi ngày anh đổi nhiều quần áo như vậy, chắc là có rất nhiều quần áo không mặc phải không?”
Tuy rằng Thương Thu Lạc sống như một nhị thế tổ, thế nhưng anh vẫn kiên trì rèn luyện, dáng người rất được, hơn nữa anh còn cao hơn Chung Dực một chút, có lẽ quần áo của anh Chung Dực có thể mặc được.
Cô đột nhiên nói như vậy, Thương Thu Lạc có chút ngạc nhiên nhìn cô một cái: “Làm sao vậy?”
Tô Hữu Hữu sợ anh đến nỗi mắt cũng không chớp: “Trường học tôi tổ chức quyên góp quần áo, tôi không có quần áo để góp, anh thu dọn vài thứ cho tôi đi, đồ mùa hè, tao nhã, đừng quá xốc nổi.”
Thương Thu Lạc có chút như cười như không: “Quyên góp quần áo không được quyên góp đồ mùa đông sao?”
Tô Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng: “Quyên góp cho dân chạy nạn châu Phi có được không?”
Thương Thu Lạc không hề nhiều lời: “Được, lát nữa anh bảo trợ lý đóng gói một ít đưa đến trường của em.”
“Bảo cô ấy trực tiếp đưa cho tôi là được rồi, khoảng bốn giờ chiều tôi tan học.”
“Cũng được.”
Cửa hàng đồ nướng gần đây là Băng Thành Xuyến Ba, không phải quán ven đường khiến Tô Hữu Hữu cảm thấy rất thất vọng, thật muốn nhìn thấy dáng vẻ Thương Thu Lạc mặc Tây phục trắng ngồi trên ghế thấp, nhất định là vô cùng có cảm giác.
Thương Thu Lạc cởi Tây phục ra, cẩn thận kéo ống tay áo sơ mi lên, lộ ra đồng hồ Patek Philippe màu đen ở cổ tay, trắng đen xen kẽ làm lộ ra sự già dặn thành thục của đàn ông, anh đưa thực đơn cho Tô Hữu Hữu: “Gọi đi.” Tư thái ung dung không vội này giống như anh đang ở phòng ăn cơm Tây kiểu Pháp vậy.
Tô Hữu Hữu không thèm đếm xỉa tới anh, cầm bút lên viết tên món ăn lên giấy, gọi đồ ăn cô lại rất thuần thục.
“YoYo, bình thường đừng ăn những thứ không tốt này, anh thấy bữa sáng của em không tồi, phải ăn khỏe mạnh một chút.”
Tô Hữu Hữu cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng chưa thấy lúc anh ở Anh ăn khoai tây và cá thì có bao nhiêu khỏe mạnh, đây chẳng phải cũng trưởng thành khỏe mạnh đấy sao? Anh quản tôi à.” Cô hiện tại có bếp trưởng Chung rồi, cần anh phải nhắc nhở sao.
Thương Thu Lạc nhớ tới sinh hoạt ẩm thực bi thảm của mình lúc du học ở Anh, sắc mặt có chút thay đổi, ngậm miệng lại.
Ăn xong xiên que quay về trường học, Tô Hữu Hữu đưa bánh ga tô cho Cận Hương: “Tan học tớ có việc, bánh ga tô này bồi thường cho cậu.”
Hai mắt Cận Hương lập tức sáng lấp lánh ôm lấy hộp bánh ga tô: “Đây là hiệu gì? Sao tớ chưa từng thấy, có ngon không?” Nói xong mở hộp bánh gato ra, là bánh gato phô mai, bên trên trang trí một món trang sức bằng sô cô la trắng, viết My love, sau đó còn có một trái tim.
“Ôi chao ~ YY, sao cậu lại chua như thế, chọn trang trí trang sức như vậy.”
Tô Hữu Hữu nhìn cái trang sức trang trí kia đánh giá: Thương Thu Lạc hơn nửa là có bệnh, còn là bệnh giai đoạn cuối.
*
Tan học ra khỏi trường, trợ lý của Thương Thu Lạc đúng giờ chờ cô ở nơi cách trường hai giao lộ, bên cạnh có hai cái va li lớn, khách khí nói: “Hữu Hữu, cần chị giúp em mang vào không?”
Tô Hữu Hữu phất tay một cái: “Cảm ơn, lát nữa em để cho bạn học hỗ trợ, chị về đi thôi.”
Trợ lý cũng không nhiều lời, lái xe đi, Tô Hữu Hữu có ước hẹn với Thương Thu Lạc, không cho anh và người của anh xuất hiện trong phạm vi 1000 mét ở nhà cô và trường học.
Cô ta vừa đi, Tô Hữu Hữu liền gọi taxi, trực tiếp về nhà, đến dưới lầu, Tô Hữu Hữu liền lúng túng, cái vali này nặng như vậy sao cô mang lên được? Xem ra phải gọi Chung Dực xuống hỗ trợ, chuyển va li chắc là sẽ không ảnh hưởng tới vết thương của anh nhỉ?
Bấm số điện thoại bàn, một hồi lâu mới kết nối, gọi được rồi vẫn không có tiếng động, Tô Hữu Hữu nhớ tới lời dặn trước đó của mình, vội vàng nói: “Chung Dực! Là tôi! Anh biết mở cửa nhà không? Xuống giúp tôi chuyển đồ, tôi ở ngay dưới lầu!”
Một lúc lâu mới truyền đến giọng nói của Chung Dực: “Tô Hữu Hữu?”
“Đúng vậy, anh nhìn từ cửa sổ xuống, tôi ở ngay dưới lầu, mau xuống đây giúp tôi.”
Chỉ chốc lát sau, Chung Dực đã xuất hiện bên cửa sổ, Tô Hữu Hữu vẫy tay về phía anh, Chung Dực nói trong điện thoại: “Tôi xuống liền đây.” Nói xong tắt máy.
Cũng không lâu lắm Chung Dực đã xuống đến nơi, dường như là xuống gấp, không buộc tóc, tóc đen rối tung, có một loại lười biếng không giống trước kia, nhìn thấy cô tiện thể nói: “Cô về rồi.” Dung nhan như tranh thủy mặc này mang theo sự ôn nhu không giống trước kia.
Tô Hữu Hữu ho nhẹ một tiếng: “Ừ, tôi chuẩn bị cho anh hai va li quần áo, nặng quá không chuyển nổi, anh có thể vác lên không? Nếu không tôi có thể từ từ mang lên, anh ở đây coi chừng là được.”
Chung Dực nhìn về phía hai cái va li cao hơn nửa người bên cạnh cô, quần áo cho anh sao? Nhiều như vậy? Chẳng lẽ là sính lễ cho anh?
Trên mặt Chung Dực hiện lên mấy phần thẹn thùng, anh khom lưng lấy va li, rất nặng, nhưng anh có thể chuyển được.
“Không sao, tôi có thể mang được.” Nói xong liền một hơi nhấc hai cái va li lên.
Trong nháy mắt Tô Hữu Hữu cảm thấy năng lực đàn ông của anh cực MAX.
Cô vội vàng mở cửa ra, tuy rằng va li đối với Chung Dực mà nói không phải quá nặng, thế nhưng rất cao, cản trở tầm nhìn, bởi vậy bước chân có hơi chậm.
Tô Hữu Hữu ở bên cạnh nhìn anh lên lầu cảm thấy có chút nguy hiểm: “Anh để xuống một cái để tôi, như vậy quá nguy hiểm.”
Chung Dực lắc đầu một cái: “Không sao.”
Trong gia đình bình thường, đàn ông cũng phải giúp thê chủ làm việc, anh đương nhiên cũng bụng làm dạ chịu, thân phận của anh bây giờ đã không còn là Hoàng tử, thê chủ sinh ra hơi yếu một chút, anh làm thêm một chút cũng không sao, mấy ngày nay ở đây, thứ anh học được nhiều nhất chính là thích ứng, anh đã không còn bị những lễ pháp kia ở Đại Thuấn ràng buộc, sao không dùng cách sống mà anh muốn, giúp thê chủ gầy yếu làm việc không có gì để mất mặt cả.
Cuối cùng cũng đến nhà, Tô Hữu Hữu mở va li ra liền không khỏi thán phục: Con hàng Thương Thu Lạc này sống quá xa xỉ rồi, nhiều thứ xa xỉ như vậy, đều là kiểu dáng hoàn toàn mới mà anh lại không mặc nữa, có vài cái ngay cả mác còn chưa cắt.
“Những thứ này đều là cho anh, anh tự mặc những gì anh muốn là được.” Nói xong về phòng thay váy, đem quần áo đầy mồ hôi cho vào máy giặt: “Chung Dực, anh cũng đi tắm thay đồ đi.”
Chung Dực còn đang khiếp sợ với những trang phục này, những thứ này bất luận là chất liệu hay hình thức cũng khác với trên người anh, hóa ra nơi này nhiều quần áo kỳ quái như vậy.
Tô Hữu Hữu cho rằng anh không biết cách mặc, liền đi tới chọn quần áo cho anh, cô nhớ tới bộ đồ thể thao trắng của Dịch Tiêu Đồng và Tây phục trắng của Thương Thu Lạc, cô cũng muốn nhìn xem Chung Dực mặc màu trắng vào sẽ là hình dáng gì, liền lấy ra một bộ quần áo thể thao màu trắng.
“Mặc cái này đi.”
Chung Dực nhận lấy quần áo ngoan ngoãn vào phòng thay đồ, Tô Hữu Hữu nhìn một đống quần áo lớn như thế, xem ra cô phải tới siêu thị mua vài móc quần áo, còn có gà rán của Chung Dực vì chút quần áo này mà chưa mua.
Đi vào phòng lấy túi, khi ra ngoài vừa vặn va vào Chung Dực đã thay quần áo xong, tóc anh lại xõa ra, cùng với màu trắng trên người tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, bả vai anh rộng, tỷ lệ hoàn mỹ, áo màu trắng rộng rãi tao nhã mặc lên người anh có loại hơi thở tiên nhân nhàn tản không nói ra được, mà quần jean trắng phía dưới càng làm nổi bật lên đôi chân thon dài của anh.
Khuôn mặt Tô Hữu Hữu bỗng dưng nóng lên, che mặt lại: Mẹ nó! Mình cuối cùng cũng nhìn thấy trai đẹp trong truyền thuyết rồi!
Chung Dực lại vô cùng thẹn thùng, che lại đũng quần của mình, khó mở miệng nói: “Tôi không biết kéo cái này.”
Tô Hữu Hữu nhìn về nơi anh đang che, xoa xoa khuôn mặt mình: Mẹ nó! Có người quyến rũ mình! Làm sao bây giờ!