Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trời Giáng Hiền Phu - Tô Hữu Hữu (tác giả Hàm Kỳ)



 
Khi Tô Hữu Hữu về đến nhà thì Kiều Dư Nhiên đã đi rồi, thu dọn đồ đạc đi cùng đoàn đến nơi khác đóng phim, anh đã gửi Wechat cho cô, ngay cả mặt mũi cũng không thấy….
 
Quá không có tình nghĩa rồi, cứ thế mà đi mất, anh vừa đi, chẳng bao lâu nữa cậu lớn nhất định sẽ tìm cô nói chuyện, Tô Hữu Hữu đành phải gọi điện cho dì và cậu nhỏ thương lượng trước, làm sao để nói chuyện cô mang thai cho ông ngoại và cậu lớn biết một cách ôn hòa.

 
Cũng không lâu lắm, dì và cậu nhỏ đã tự mình tới cửa, còn dẫn theo cả bác sĩ Khúc, dì vừa vào cửa đã tóm lấy vai Tô Hữu Hữu gào to: “Hữu Hữu! Cháu nói là dì phải làm bà dì à! Dì là một cô gái trẻ mới tân hôn đã phải làm bà dì rồi!”
 
“Đây không phải là trọng điểm có được không!” Cậu nhỏ gạt tay dì ra, rồi cũng giữ lấy vai Tô Hữu Hữu: “Hữu Hữu, cháu thật sự mang thai rồi sao? Mấy tháng rồi?”
 
Đây là tật xấu gì vậy, Tô Hữu Hữu cầm bàn tay giữ vai mình của cậu nhỏ xuống, gật đầu: “Vâng, một tháng rồi, ngày hôm nay mới đi kiểm tra, hơn nữa chúng cháu cũng quyết định sinh ra rồi.” Nói xong liền đưa giấy xét nghiệm cho bọn họ xem.
 
Dì và cậu nhỏ đương nhiên là xem không hiểu, bác sĩ Khúc nhận lấy nhìn một chút: “Ừ, thai nhi rất khỏe mạnh.”
 
Lúc này Chung Dực bưng nước đến, thấy Tô Hữu Hữu còn đứng thì tiến lên ôm Tô Hữu Hữu kéo cô ngồi xuống, sau đó nói với người lớn: “Hiện tại Hữu Hữu không thể đứng, dì, cậu nhỏ, dượng, mời ngồi.” Nói xong thì đặt một cái nệm sau lưng Tô Hữu Hữu, cũng không biết là xem ở đâu những việc này nữa.
 
Cháu rể còn rất bình tĩnh.

 
Cậu nhỏ nghĩ, cháu gái mang thai trước hôn nhân, người làm cậu chung quy cũng phải có một chút thái độ, sau khi ngồi xuống liền nhíu mày: “Có chuyện gì vậy? Tuy rằng bây giờ xã hội tiến bộ, nhưng dù sao Hữu Hữu còn nhỏ tuổi, lại còn đi học, sao cháu có thể để nó có con khi chưa kết hôn?”
 

Chung Dực nghe vậy thì sững sờ, vô cùng đương nhiên nói: “Vì vậy nên chúng cháu dự định kết hôn, sau đó cháu sẽ chăm sóc cho Tô Hữu Hữu và đứa trẻ, xin cậu nhỏ và dì yên tâm.”
 
Cậu nhỏ cũng là người không biết giáo dục, ở nhà đều là người kia dạy bảo, nghe xong thì nhất thời không biết nói gì, người ta đã nói muốn kết hôn chịu trách nhiệm rồi thì còn gì để nói nữa?
 
Trái lại Tô Hữu Hữu nói: “Mọi người đừng trách anh ấy, cái gì anh ấy cũng không hiểu, là cháu không tốt, nhất thời sơ suất, mặc dù là nhất thời sơ suất, nhưng chúng cháu đều dự định sinh đứa trẻ ra, cháu sẽ tạm thời nghỉ học một năm, hiện tại không dễ xử lý chính là chỗ ông ngoại và cậu lớn, còn có làm sao để giấu bố cháu kết hôn, dù sao thì đứa trẻ sinh ra phải có hộ khẩu, không thể không có được.”
 
Được rồi, cháu gái gọi bọn họ đến không phải là để nghe dạy dỗ, là tới để bàn bạc cách đối phó, bọn họ cũng không cần quá tỏ ra vẻ người lớn.
 
Hai người này từ nhỏ đã bị bố và anh hai dạy bảo trưởng thành, thật sự là không biết làm sao để đối phó hai người bảo thủ này, nhưng cháu gái đã tín nhiệm bọn họ như vậy, gọi bọn họ tới để bàn bạc, chung quy cũng phải nói vài câu.
 
Dì suy nghĩ một chút nói: “Dì cảm thấy vẫn là nói thật đi, tuyệt đối không thể lừa gạt, tuy rằng bố và anh hai khá là truyền thống, nhưng chuyện của dì lần trước không phải chỉ bị dạy dỗ vài câu thôi sao? Bây giờ cháu lại mang thai, bọn họ nhất định không thể bảo cháu bỏ đi được, nói không chừng bố được làm ông cố, tứ đại đồng đường* sẽ rất vui vẻ, bố vui vẻ thì anh hai còn có thể nói gì chứ.” 
 
*Ý chỉ bốn đời trong một gia đình cùng nhau sống dưới một mái nhà.
 
Cậu nhỏ cảm thấy đáng tin, nói: “Hơn nữa nói càng sớm càng tốt, điều này chứng minh tuy rằng mấy đứa có hơi bừa bãi, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của người lớn, cậu cảm thấy nên ra tay chỗ bố trước đi, bố nhất định sẽ không nỡ bỏ chắt ngoại, nếu như ra tay từ chỗ anh hai trước, bụng dạ anh hai nham hiểm như vậy, nói không chừng anh hai sẽ bảo Hữu Hữu bỏ đứa trẻ đi.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì trái tim nhỏ run lên một cái, che bụng của mình lại, bất kể như thế nào thì cô cũng sẽ không bỏ đứa trẻ đi!
 
Lúc này Chung Dực mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nơi này dường như vô cùng phản đối việc phụ nữ chưa kết hôn mà đã mang thai.
 
Dì chọt chọt bác sĩ Khúc ngồi bên cạnh: “Ông xã, anh nói xem?”
 
Bác sĩ Khúc gật đầu nói: “Bình thường người lớn đều cực kỳ khoan dung với con trẻ, ra tay từ chỗ ông cụ cũng có thể được, hơn nữa có nhiều người cùng khuyên nhủ thì hiệu quả càng cao hơn.”
 
Dì nhanh chóng tán thành, nói: “Nhân lúc hôm nay đông người, anh hai lại đi công tác, chúng ta cùng đi tìm bố đi! Mấy ngày nay bởi vì kiếm lời từ cổ phiếu được mười mấy vạn mà bố rất vui vẻ đấy.”
 
Cho nên bọn họ cùng nhay đi lên núi, ông ngoại và bà ngoại đang ở trong sân tưới hoa, xem ra tâm tình cũng không tệ lắm, thấy bọn họ đến đông như vậy thì có hơi kinh ngạc.
 
Dì và cậu nhỏ xung phong nhận việc che ở phía trước cho Chung Dực và Tô Hữu Hữu, nói: “Bố, nói cho bố biết chuyện này, bố đừng quá vui mừng nha.”
 

Ông ngoại nghe vậy thì hừ một tiếng: “Con nói vui mừng thì nhất định không phải là chuyện tốt, nói đi, sao lại đến đây? Sao Hữu Hữu lại trốn ở sau, lại đây, để ông ngoại nhìn một cái.”
 
Tô Hữu Hữu do dự, từ phía sau đi ra, dì vội vàng cản cô lại: “Bố, là chuyện tốt, bố sắp phải làm ông cố ngoại rồi!”
 
Ông bà ngoại nghe vậy thì có hơi ngớ ra, một lúc lâu mới phản ứng lại được: “Con nói Hữu Hữu mang thai sao?”
 
Tô Hữu Hữu cảm thấy vẫn nên dũng cảm đứng ra, liền kéo Chung Dực đi tới trước mặt bọn họ: “Ông ngoại bà ngoại, cháu có thai rồi, một tháng, hôm nay vừa mới đi kiểm tra, tuy rằng cháu biết rõ như vậy là không đúng, nhưng nếu sinh mệnh nhỏ này đã tới thì chúng cháu dự định sẽ sinh nó ra, hy vọng hai người cũng có thể mừng cho chúng cháu….”
 
Cô nhất định phải nói cho họ biết ý nghĩ kiên định này của mình.
 
Chung Dực vẫn trầm mặc ít lời lúc này đứng ra, bảo vệ Tô Hữu Hữu trong lòng: “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cháu, xin ông ngoại bà ngoại đừng trách Hữu Hữu, sau này cháu chắc chắn sẽ chăm sóc Hữu Hữu và đứa trẻ thật tốt, làm một người chồng tốt một người cha tốt, nhất định sẽ không để hai người hối hận khi giao phó Hữu Hữu cho cháu.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì có hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cùng thật lòng của Chung Dực, chẳng trách vừa nãy ngồi trên xe còn lướt điện thoại, hóa ra là tìm bài diễn thuyết.
 
Bà ngoại tỉnh táo lại trước, đi tới bên cạnh Hữu Hữu: “Trời ơi, bà sắp làm bà cố ngoại rồi, nhà chúng ta đã nhiều năm rồi không có trẻ con, vào nhà trước đi.” Nói xong liền cẩn thận ôm lấy Tô Hữu Hữu bước vào nhà, lại hiền lành nhìn Chung Dực vẫy vẫy tay.
 
Ông ngoại vẫn có hơi chưa tỉnh táo, chắp tay sau lưng không nói tiếng nào đi vào nhà, trên mặt không có biểu hiện gì.
 
Ngược lại bà ngoại rất vui vẻ, vào nhà tự tay bưng trà lấy bánh ngọt cho Tô Hữu Hữu, cũng không có ý trách cứ gì.
 
Lúc này ông ngoại mới mở miệng, đứng dậy chỉ vào Chung Dực: “Cậu đi theo tôi một chuyến!”
 
Chung Dực đang bận tâm xem đồ Tô Hữu Hữu ăn có tốt hay không, nghe vậy thì vội vàng đứng dậy đi tới.
 
Tô Hữu Hữu đứng dậy, vội hỏi: “Ông ngoại, ông đừng trách Chung Dực, thật ra đều là lỗi của cháu, anh ấy là người rất gò bó mình, là cháu……”
 
Ông ngoại quay người lại, trách cứ: “Nói hươu nói vượn cái gì vậy! Quay lại ngồi trước đi, một lát nữa lại tới cháu!”
 
Ông ngoại vẫn là lần đầu tiên hung dữ với cô như vậy, Tô Hữu Hữu có hơi sợ, không biết có phải do mang thai nên có một chút yếu đuối nhạy cảm hay không, mũi chua xót, lại có hơi muốn rơi nước mắt, tội nghiệp hít hít mũi.
 
Bà ngoại vội vàng lại gần, dịu dàng vỗ nhẹ lưng Tô Hữu Hữu: “Ông lớn tiếng như vậy làm gì! Hù cháu nó rồi!”
 
Ông ngoại thấy có hơi ảo não, thả nhẹ giọng nói: “Hữu Hữu, cháu ngồi với bà ngoại một chút đi, ông nói với cậu ta mấy câu.”
 
Tô Hữu Hữu thấy giả bộ đáng thương rất có hiệu quả, tiếp tục tội nghiệp gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.

 
Sau khi ngồi xuống, bà ngoại hỏi cô cảm thấy thế nào, gần đây có khó chịu hay không, lại căn dặn đủ thứ một lượt, hận không thể tự mình chăm sóc cho cô, Tô Hữu Hữu nói cho bà nghe Chung Dực dịu dàng chăm sóc cô như thế nào, khen ngợi hết một lần.
 
Bà ngoại nghe vậy thì ha ha nở nụ cười: “Thật sao? Nó còn muốn đan áo len cho cháu sao? Đàn ông như vậy bây giờ rất hiếm đấy.”
 
“Vâng, anh ấy nói sau này anh ấy muốn tự làm quần áo cho đứa trẻ, tuy rằng anh ấy không quá lớn tuổi, nhưng vẫn chăm sóc cháu rất tốt, sau này nhất định cũng có thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ.”
 
Bà ngoại mỉm cười gật đầu: “Thật sự bà ngoại cảm thấy đứa trẻ này không tồi, chương trình mà cậu ấy ghi hình, mỗi kỳ bà và ông ngoại đều xem, là một đứa trẻ chân thật chăm chỉ, đừng thấy ông ngoại cháu không nói nhưng thật ra cũng bắt đầu tán thưởng đứa trẻ này rồi, khen cậu ấy tuổi còn nhỏ nhưng không nóng nảy, là người có thể làm việc lớn, yên tâm đi, ông ngoại cháu sẽ không làm khó cậu ấy đâu.”
 
Lúc này Tô Hữu Hữu mới có hơi yên lòng.
 
Dì bên cạnh bẹp miệng nói: “Khúc Hằng, em muốn ly hôn với anh, so với cháu rể thì anh quả thật là cặn bã! Ngoại trừ biết khâu vết thương tách rời bộ phận cơ thể thì còn có thể làm gì nữa?”
 
Bác sĩ Khúc cười ha ha: “Hàng đã ký nhận, không đổi trả.”
 
Bà ngoại nghe vậy thì đánh dì một cái: “Mỗi ngày chỉ biết nói nhăng nói cuội, ly hôn cũng có thể nói lung tung sao? Hiện tại cháu gái cũng sắp làm mẹ rồi, con mới nhận giấy chứng nhận rồi thì nhanh làm lễ cưới đi, rồi mau chóng sinh em bé, miễn cho đứa trẻ nhỏ hơn cháu ngoại con nhiều tuổi.” Nói xong lại chĩa mũi dùi về phía cậu nhỏ: “Còn con nữa, lúc nào mới dẫn bạn gái về nhà? Còn kéo dài như vậy thì đến cháu ngoại con cũng có bạn gái rồi còn con thì vẫn cô đơn đấy!”
 
Cậu nhỏ nhận lấy 10 ngàn điểm tổn thương.
 
Lúc này ông ngoại và Chung Dực bước ra, biểu hiện của hai người như thường, Chung Dực cũng vẹn toàn không chút tổn hại nào, dường như đàm luận cũng không tệ lắm.
 
Sau khi ông ngoại ngồi xuống thì nghiêm túc nói: “Chuyện của Hữu Hữu và Tiểu Chung rõ ràng là không đúng, nhưng Hữu Hữu đã có thai rồi, đứa trẻ nhất định phải được sinh ra, hai đứa nuôi không được thì chúng ta cũng có thể giúp hai đứa nuôi, vừa nãy Tiểu Chung cũng đã làm rõ thái độ của mình, hăng hái đồng ý đảm đương trách nhiệm, sau này, cậu ấy sẽ tới Kiều thị làm việc, tự ta dạy bảo, cho tới khi kết hôn, tình huống bây giờ đặc biệt, tự hai đứa quyết định, càng nhanh càng tốt, Hữu Hữu có chỗ nào muốn yêu cầu ông ngoại thì nhất định phải nói, nếu như bố cháu làm khó dễ cháu, ông ngoại sẽ dạy dỗ nó!”
 
Thật ra chuyện của mẹ ông bà ngoại cũng biết không rõ, tuy rằng bởi vì con gái mất sớm mà ông bà ngoại bất mãn với con rể, tuy rằng chuyện của công ty không thể nào lui tới, nhưng không tới mức hận thấu xương, mà công ty dù sao lúc đó cũng đã làm của hồi môn cho con gái, ông ngoại vẫn hy vọng sau này có thể về tay cháu ngoại nên đã ngầm kiềm chế con rể này ở mọi phương diện, ông ngoại cũng biết vì chuyện này mà lúc trước con rể mới không dạy cháu ngoại chuyện công ty, sợ công ty về lại tay ông, nhưng tất cả những thứ này ông chỉ xem nguyện vọng của cháu ngoại, cháu ngoại muốn thì dù cho thế nào ông cũng sẽ giúp.
 
Cửa của ông ngoại xem như là qua, có ông ngoại làm chỗ dựa thì sẽ không sợ cậu lớn nữa, bước tiếp theo chính là chỗ của Thương Thu Lạc, tuy rằng bọn họ là anh em, nhưng Tô Hữu Hữu vẫn không chắc có nên thương lượng chuyện này với Thương Thu Lạc hay không, nhưng muốn kết hôn thì phải lấy được hộ khẩu, mà hộ khẩu lại nằm trong tay bố cô, chuyện này thật sự là khó khăn, dựa vào một mình cô thì chắc chắn là không được.

 


Nhấn Mở Bình Luận