Biệt thự Thiên Tuyền, trong căn phòng bao xa hoa.
Lãnh Tử Sâm cầm một tấm thẻ đen và quơ quơ trước mặt đám người Giang Cửu Lương: "Các anh em, các cậu nhìn xem đây là gì?"
Giang Cửu Lương liếc nhìn tấm thẻ đen của anh bèn bĩu môi: "Không phải chỉ là một tấm thẻ đen thôi sao? Có gì lạ đâu chứ."
"Tôi nói cho các người biết, đây không phải là một thẻ đen bình thường." Lãnh Tử Sâm giơ tấm thẻ trong tay lên, gương mặt đắc chí.
Tần Quân Kỳ nhíu mày: "Vì sao không bình thường? Dù là thẻ đen không giới hạn thì cũng đâu nói rõ nó đặc biệt ở chỗ nào?"
"Không phải, đây là thẻ mà vợ tôi cho tôi, cô ấy nói tôi cứ tiêu xài thỏa thích." Lãnh Tử Sâm nói vô cùng đắc ý.
"Phụt…" Tân Nhật Minh đang uống rượu cũng phải phun ngụm rượu ra ngoài.
Anh ta hờ hững lau miệng: "Anh nói gì? Vợ anh đưa cho anh à?"
Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Đúng vậy, vợ tôi nghe các cậu rủ tôi ra ngoài uống rượu nên đưa cho tôi tấm thẻ này, còn dặn tôi ra ngoài ăn chơi thoải mái, đừng tiết kiệm tiền cho cô ấy."
Giang Cửu Lương và Tần Quân Kỳ đều tỏ vẻ một lời khó nói hết, Giang Cửu Lương nhìn Lãnh Tử Sâm và cẩn thận hỏi: "Tử Sâm, chẳng lẽ anh cảm thấy làm tên ăn bám là một việc rất vinh dự hay sao?"
Lãnh Tử Sâm liếc Giang Cửu Lương một cái: "Nói mò gì đấy? Cậu nói ai là tên ăn bám? Tôi và vợ tôi là yêu thương lẫn nhau, cậu có hiểu không? Cậu có tin dù cậu cưới được vợ nhưng vợ của cậu sẽ không chủ động cho cậu thẻ đen không?"
Giang Cửu Lương bị Lãnh Tử Sâm chặn họng như thế, lập tức không nói nên lời. Anh ta là người không có bạn gái thì đi đâu tìm vợ được chứ? Cho dù anh ta cưới được vợ, vợ của anh ta cũng sẽ cho anh ta thẻ đen để anh ta ra ngoài ăn chơi như vợ của Lãnh Tử Sâm hay sao?
Tần Quân Kỳ nhìn Giang Cửu Lương với vẻ hơi hả hê, anh ấy cười hì hì và nói: "Tử Sâm, không thể không nói vợ cậu đúng là không giống người khác, chuyện đua xe lần trước cũng đủ khiến bọn tôi kinh ngạc và hâm mộ rồi, không ngờ lần này còn khiến người ta hâm mộ hơn, cậu thật là có phúc."
Được Tần Quân Kỳ khen ngợi, tâm trạng của Lãnh Tử Sâm lập tức hớn hở đến mức như có bong bóng bay lên, vì vậy anh vung tay: "Hôm nay tâm trạng của ông đây rất tốt, nên tôi sẽ bao hết tất cả chi phí, các cậu cần gì thì cứ việc gọi là được."
Tần Nhật Minh nuốt từng ngụm nước bọt: "Muốn gì cũng được sao? Muốn người đẹp cũng được à?"
Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Tất nhiên là được, chẳng phải chỉ là người đẹp thôi à? Cậu cần thì cứ gọi."
Giang Cửu Lương bật cười: "Tử Sâm, anh thật đúng là không tiết kiệm tiền cho vợ anh."
Lãnh Tử Sâm liếc anh ta: "Ai nói cậu biết tôi muốn dùng tiền mà vợ tôi đã cho tôi? Tôi muốn dùng tiền của tôi kìa."
"Vậy anh mang tấm thẻ này tới đây làm gì?" Tần Quân Kỳ vô thức hỏi.
"Khoe chứ gì."
Tân Nhật Minh: …
Giang Cửu Lương: …
Tần Quân Kỳ: …
Tự nhiên muốn đấm cho anh một trận là sao nhỉ?
Lãnh Tử Sâm khoe khoang với đám người Giang Cửu Lương một trận, bảo họ ghi nợ vào tên anh rồi rời đi. Mặc dù Mộ Thi Hàm đã nói anh vui chơi thỏa thích, khi nào chán hẵng về nhưng anh vẫn muốn về sớm để ở bên cạnh vợ. Suy cho cùng có một cô vợ tốt như vậy, anh không ở bên cạnh cô nhiều hơn thì thật có lỗi với cô.
Khi Lãnh Tử Sâm về đến Phạn Viên thì chơi đến mười giờ, anh thấy mẹ Trương vẫn chưa ngủ nên bèn hỏi: "Mợ chủ đâu rồi?"
"Cậu chủ, sau khi mợ chủ ăn tối xong thì đã đến phòng sách, bây giờ còn đang làm việc ở trong đó."
"Mẹ Trương, bà bảo người nấu bữa khuya đến đây cho tôi, lát nữa tôi gọi mợ chủ xuống ăn."
"Vâng cậu chủ."
Lãnh Tử Sâm dặn dò mẹ Trương xong bèn đi lên lầu, anh đi đến phòng sách thì gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói của Mộ Thi Hàm truyền ra từ trong phòng.
Lãnh Tử Sâm đẩy cửa tiến vào, Mộ Thi Hàm vẫn không ngẩng đầu lên. Anh di chuyển xe lăn đến trước mặt cô, Mộ Thi Hàm nghe tiếng xe lăn mới ngẩng đầu, cô nhìn đồng hồ rồi nhíu mày: "Tử Sâm, tại sao anh lại về rồi?"
Lãnh Tử Sâm buồn cười: "Em ghét anh trở về quá sớm đó sao?"
Mộ Thi Hàm lắc đầu: "Không phải, em sợ anh chưa chơi thỏa thuê, em nói rồi, anh không cần phải lo lắng cho em, em không sao hết."
"Nhưng anh có sao."
"Anh có sao cái gì?"
"Anh nhớ em lắm."
Mộ Thi Hàm ngẩn ra, sau đó một loại cảm xúc mang tên vui sướng đã tràn ra khắp đáy lòng, chính cô cũng không phát hiện lúc này khóe miệng của cô đã nhếch lên, biểu lộ tâm trạng của cô rất tốt.
Lãnh Tử Sâm lẳng lặng ngắm nhìn cô, anh thấy cô bé đã nở nụ cười chỉ vì một câu nói anh nhớ cô của anh, tâm trạng của anh cũng không khỏi tốt lên theo. Anh véo mặt cô và cười khẽ: "Anh đã bảo người chuẩn bị bữa khuya, em đi xuống dưới ăn cùng anh nhé?"
"Anh ra ngoài mà chưa ăn gì sao?"
"Đúng vậy, đối diện với bọn họ, anh ăn cũng không ngon, vì vậy em phải đi cùng anh."
"Được."
…
Lần trước, sau khi Thôi Giai Kỳ bị Lãnh Tử Sâm dùng chai nước khoáng đập rớt vài cái răng khiến cô ta phải tốn hơn cả vài triệu để trồng lại răng, cuối cùng có thể ra ngoài gặp người được rồi.
Lần trước Mộ Mỹ Phương vì nản lòng thoái chí nên đã về nhà, còn Thôi Giai Kỳ dùng hết số tiền trong thẻ mà bà ta đã cho cô ta lúc trước để trồng lại răng.
Tình hình của cô ta hiện giờ thật sự rất khó khăn, càng khó khăn thì cô ta càng hận Mộ Thi Hàm hơn, vì vậy cô ta mới nhớ đến bạn tốt của mình là Lạc Thi Dung.
Lạc Thi Dung là nữ minh tinh đang hot, do diện mạo xinh đẹp nên hấp dẫn được rất nhiều fan nam, số lượng fan trên Facebook cá nhân của cô ta đã lên đến chục triệu.
Lạc Thi Dung vừa kết thúc một ngày làm việc thì đã biết đến hoàn cảnh của Thôi Giai Kỳ, hơi đồng tình với cô ta. Có điều Lạc Thi Dung cảm thấy mình chẳng thể giúp gì được cho cô ta cả, tất nhiên ngoài mặt vẫn phải giả vờ.
"Giai Kỳ, trước khi tớ nổi tiếng, cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, nếu cần thiếu tiền tiêu xài thì tớ có thể ra tay giúp đỡ." Lạc Thi Dung đưa một tấm thẻ cho cô ta: "Trong thẻ này có hơn ba mươi triệu, cậu cầm dùng trước đi, tớ sẽ không giục cậu trả lại đâu."
Thôi Giai Kỳ không nhìn tấm thẻ: "Thi Dung, tớ không muốn vay tiền của cậu, tớ muốn nhờ cậu giúp tớ một việc."
Lạc Thi Dung nhíu mày: "Giúp cái gì?"
"Cậu biết Lãnh Tử Sâm không?"
Lạc Thi Dung gật đầu: "Biết, cậu chủ nhà họ Lãnh, nổi tiếng là một playboy, rất hào phóng với phụ nữ."
"Thi Dung, cậu xinh đẹp thế này, cậu tiếp cận Lãnh Tử Sâm đi, nếu cậu được anh ta yêu thích thì chắc chắn cậu sẽ nhận lại rất nhiều chỗ tốt."
Thôi Giai Kỳ vừa nghĩ đến Lãnh Tử Sâm yêu người khác, còn Mộ Thi Hàm sẽ đau lòng đến chết, cô ta cảm thấy rất vui sướng, dường như cô ta đã nhìn thấy tình cảnh bi thảm khi Mộ Thi Hàm bị Lãnh Tử Sâm đuổi ra khỏi cửa.
"Tiếp cận Lãnh Tử Sâm? Tại sao tớ phải tiếp cận anh ta?" Lạc Thi Dung nhíu mày.
"Chị họ Mộ Thi Hàm của tớ yêu Lãnh Tử Sâm, anh ta lại có hôn ước với cô ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này cô ta sẽ kết hôn với Lãnh Tử Sâm. Thi Dung, sở dĩ hôm nay tớ thê thảm đến mức này đều nhờ một tay Mộ Thi Hàm gây ra, vì vậy tớ không hy vọng cô ta được như ước nguyện."
"Chuyện này…" Lạc Thi Dung hơi khó xử, tiếp cận một người đàn ông đã có hôn ước, thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?
"Thi Dung, chẳng phải cậu rất thích khiêu chiến ư? Cậu đẹp thế này, cậu khiến anh ta để ý đến cậu rồi sau đó lại bỏ rơi anh ta, đây chẳng phải rất có cảm giác thành tựu sao? Hoặc dù cho cậu không bỏ rơi anh ta thì cậu cũng chẳng thiệt thòi gì. Phải biết rằng, anh ta là cậu chủ nhà họ Lãnh, nếu cậu được anh ta yêu mến thì chẳng phải cậu đã có thêm một núi dựa khổng lồ rồi sao? Tương lai chẳng phải cậu có thể tung hoành ở giới giải trí à?"
"Nghe cậu nói vậy, tớ cảm thấy hình như không tệ lắm."
"Chắc chắn sẽ không tệ đâu, mặc dù Lãnh Tử Sâm trăng hoa nhưng đây không phải do anh ta chưa gặp được tình yêu đích thực hay sao? Tớ tin chỉ cần Thi Dung cậu xuất hiện trước mặt anh ta, nhất định anh ta sẽ lãng tử quay đầu, không chừng anh ta sẽ bị cậu thu phục."
"Được rồi, để tớ thử xem." Lạc Thi Dung nghe Thôi Giai Kỳ nói thế thì rất động lòng.
Thôi Giai Kỳ mừng rỡ.