Khởi Nguyệt tỷ tỷ, Khởi Nguyệt tỷ tỷ, nước đã sôi rồi.” Tiểu nha hoàn Vân Yến gọi liên tục vài tiếng, Khởi Nguyệt mới phục hồi lại tinh thần.
“Sôi thì sôi, gào cái quỷ gì? Còn không nhanh xách vào tịnh phòng đi.”
Nhìn hai tiểu nha đầu xách nước đến tịnh phòng, Khởi Nguyệt đích thân thử nước ấm rồi mặt mày cười chúm chím đi mời Thế tử, lại trông thấy Tụ Phong đang dâng trà cho Thế tử, nàng lập tức nổi giận: “Ơ, Tụ Phong, không phải bị nhiễm lạnh sao? Nghỉ ngơi đủ chưa? Giờ này muội chạy ra đây làm gì? Cẩn thận nhiễm bệnh cho Thế tử.”
Tụ Phong lớn lên xinh xắn lanh lợi, lại không yếu thế: “Khởi Nguyệt tỷ tỷ, một nô tỳ như muội, thân thể đâu có mảnh mai như vậy, muội khỏe lâu rồi.”
Nói xong, thân thể mềm mại không xương ngả về phía La Thiên Trình, giọng nói êm ái nũng nịu: “Thế tử, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa nhé.”
Một đôi tay thon dài như trúc đẩy nàng ra: “Không cần, đi ra ngoài.”
Tụ Phong lập tức sững người, mắt ầng ậc nước, chực chờ rơi xuống, rất chọc người thương tiếc.
La Thiên Trình lại như không thấy, sải bước về phía tịnh phòng.
Khởi Nguyệt hướng về phía Tụ Phong không tiếng động cười lạnh, đong đưa thân thể bước nhanh đi theo: “Thế tử, nô tỳ hầu hạ ngài.”
Thân thể nở nang lại áp sát vào.
Trước kia, lúc Thế tử tắm rửa không phải chưa từng phóng đãng, nên hôm nay nàng nhất định phải bắt lại tâm của Thế tử.
Sau lưng La Thiên Trình như mọc ra một con mắt, nghiêng người một cái né đi, Khởi Nguyệt lảo đảo, cái trán bèn đập vào khung cửa.
“Phì.” Tụ Phong vừa rồi còn đang rơi lệ bèn cười ra tiếng, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh băng của La Thiên Trình thì lập tức im miệng.
“Lời của ta các ngươi không nghe thấy sao? Đi ra ngoài!”
Đôi mắt hắn sáng như hàn tinh (*), không có chút nhiệt độ. Hai nha hoàn cũng đều hiểu ý, lại không dám phản bác, đành gượng ép đi ra cửa.
(*) hàn tinh: sao mờ trong đêm đông
“Chờ một chút.” Khóe miệng La Thiên Trình treo nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm hai nha hoàn.
Hai người đồng thời xoay người lại, đều mang vẻ mặt vui mừng.
Tiếng nói lành lạnh của La Thiên Trình lại truyền đến: “Sau này không cho phép hai người các ngươi vào phòng của ta.”
“Thế tử!” Sắc mặt hai người tái nhợt, trợn to hai mắt không thể tin.
“Ta không muốn nói lần thứ hai.” La Thiên Trình Thản nhiên nói.
Khởi Nguyệt nắm chặt tay, móng tay cắm vào bàn tay, gót chân đóng trên mặt đất không nhúc nhích, đang muốn nói gì đó, chỉ thấy Tụ Phong nhào tới ôm đùi La Thiên Trình thật chặt, cầu khẩn: “Thế tử, ngài, ngài làm sao thế? Trước kia ngài đã từng nói thích nhất đôi chân nhỏ (*) này của nô tỳ, sẽ thương yêu nô tỳ cả đời, chẳng lẽ bên ngoài có kẻ quyến rũ quấn lấy ngài nên bây giờ mới biến tỷ muội nô tỳ thành vật trang trí ——”
(*) ở đây chỉ đôi chân bó của người thiếu nữ
“Đủ rồi!” La Thiên Trình một cước đá văng Tụ Phong ra, không có chút tình thương hương tiếc ngọc nào, “Chuyện của Bản thế tử, một nô tỳ như ngươi cũng quản được sao? Nếu chính ngươi không muốn đi, vậy thì để cho người đưa ngươi ra ngoài. Người đâu, đưa Tụ Phong ra phủ!”
Trọng sinh trở về, hắn hận nhất là có người nhắc tới chuyện trước kia.
Kiếp trước ruốt cuộc hắn ngu xuẩn bao nhiêu mới bị Nhị thúc tốt của hắn nuôi thành thứ bỏ đi chỉ biết sống phóng túng, học đòi văn vẻ chứ!
Có bà tử đi vào kéo Tụ Phong.
Tụ Phong liều mạng giãy giụa: “Không, Thế tử, ngài không thể đối xử với nô tỳ như vậy được. Hôm nay nô tỳ có chết cũng không ra.”
La Thiên Trình lườm Tụ Phong đang khẩn cầu dưới chân một cái, cười nhạt một tiếng: “Thật sao? Vậy ngươi chết đi là được.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi về phía tịnh phòng.
“Thế tử, Thế tử!” Tụ Phong gọi khàn cả giọng, thấy bóng lưng La Thiên Trình biến mất, nàng nổi điên giãy giụa khỏi bà tử, chạy ra phía ngoài cửa.
Sau hai khắc chung, La Thiên Trình mặc quần áo sạch sẽ đi ra từ tịnh phòng, ngồi trên giường cầm một quyển sách đọc.
Bà tử nội vụ trông coi Thanh Phong Đường đi vào, vẻ mặt có chút sợ hãi: “Thế tử, Tụ Phong nhảy xuống giếng rồi ạ.”
Ánh mắt La Thiên Trình cũng chưa từng dời khỏi quyển sách, nhàn nhạt hỏi: “Hử, chết rồi à?”
“Lúc cứu lên đã không còn thở nữa.” Bà tử rùng mình trong lòng, cung kính nói.
Trong lòng cảm thấy Thế tử khác trước kia.
Trước kia Thế tử thích ngâm thi tác đối, đánh đàn chơi cờ, đối với đám tiểu nha đầu lại càng ôn tồn lễ độ, là quý công tử nổi danh kinh thành.
Nhưng mấy tháng nay bà âm thầm quan sát, những chuyện di tình dưỡng tính*(khiến tâm trạng mình thoải mái vui vẻ) kia Thế tử đều không chạm vào, thường thường ba đến năm ngày mới trở về phủ một chuyến, cũng không biết cả ngày làm những chuyện gì.
Thế cũng thôi, nhưng còn mấy nha đầu như hoa như ngọc ngày ngày lắc lư trước mặt, thế mà ngài lại không chạm vào người một chút.
Bà là người từng trải, bà biết nam tử trẻ tuổi đã từng hưởng thụ tư vị kia muốn kiềm chế thì khó khăn thế nào.
Chẳng lẽ nguyên nhân là vì lần đó Thế tử rơi xuống nước, trong lòng bất mãn hôn sự?
Bà Tử nghĩ ngợi trong lòng, rồi thầm phỉ nhổ một cái.
Phi phi phi, lại còn là đại gia khuê tú đấy, thế mà lại làm cái loại chuyện đáng xấu hổ này, làm hại Thế tử thay đổi tính tình.
“Chết rồi thì kéo ra ngoài chôn đi, thưởng cho cha mẹ nàng ta mười lượng bạc.”
Giọng La Thiên Trình không lớn, bà tử lại thoáng cái tỉnh lại: “Vâng! Đúng rồi Thế tử, bên lão phu nhân truyền lời bảo ngài đi qua một chuyến.”
“Biết rồi.” Ánh mắt La Thiên Trình chăm chú vào quyển sách, thản nhiên nói.
Bà tử vội vàng lui ra ngoài.
Một lúc lâu, La Thiên Trình mới để sách sang một bên, nhớ tới cái chết của Tụ Phong thì khóe miệng nhếch lên.
Thật không ngờ nha đầu kia lại chết như vậy.
Kiếp trước, chính là nha đầu kia bị Nhị thẩm mua chuộc, trong hiếu kỳ của Tổ mẫu lén đổi thuốc tránh thai, kết quả có thai truyền ra ngoài khiến thanh danh của hắn mất sạch.
Nếu như nói vì rơi xuống nước mà đính hôn với dâm phụ kia là màn mở đầu cho toàn bộ bi kịch của hắn, vậy thì chuyện này chính là mở đầu chính thức của bi kịch.
Cái nơi tính toán từng bước này, không có nàng cũng sẽ có người khác, thậm chí đập vỡ danh hào ưa thích của hắn, lại vì đủ thứ lợi ích mà làm ra những chuyện đưa hắn vào chỗ chết .
La Thiên Trình cười trào phúng, đứng dậy đi tới Di An Đường.