“Tổ mẫu, ngài đừng vội, bây giờ cháu lập tức đến nhà Mã thái y trông nom tổ phụ.” Chân Hoán lên tiếng nói.
Lão phu nhân biết mình không thể bối rối, bèn gật đầu: “Được, Hạo ca nhi cháu đi đi, mang nhiều người và ngân lượng một chút, có việc gì thì nhanh chóng phái người về bẩm báo.”
“Lão phu nhân, vãn bối cũng đi cùng Hoán biểu ca.” Tưởng Thần nói.
Mắt thấy hai người đi ra ngoài, trong phòng im lặng vô cùng, gia yến cũng không còn tâm tư mà mở nữa.
Một lúc lâu, Lão phu nhân không nhịn được giận chó đánh mèo nói: “Bình An, Lão Bá gia tìm đâu ra con ngỗng trắng? Bị thương còn muốn chữa trị, đây không phải là hoang đường sao? Ngươi cũng không ngăn lại?”
Bình An cảm thấy vô cùng oan uổng, cực lực thành tâm nói: “Lão phu nhân có điều không biết. A Quý là do Lão Bá gia đặc biệt chạy đến Phong Hà Điến mua đấy ạ, dùng riêng cho trận đấu ngỗng ít ngày nữa. Tốn…tốn một trăm lượng bạc.”
Nghe được câu này, sắc mặt cả phòng đều không tốt.
Một loại sinh vật gọi là thảo nê mã (*), hết con này tới con khác lắc lư trước mặt mọi người.
(*) Thảo nê mã: hay Alpaca (tên khoa học Vicugna pacos) là một loài động vật được thuần hóa thuộc họ Lạc đà Nam Mỹ. Alpaca có vẻ bề ngoài gần giống một con llama (lạc đà không bướu) nhỏ.
Nguồn wikipedia
Đặc biệt là Lý thị, cũng sắp khóc mất rồi.
Phải biết rằng công tử Bá phủ lấy vợ, quỹ chung xuất ra hai ngàn lượng, cô nương xuất giá xuất ra một ngàn lượng.
Con số này trong đám huân quý kinh thành không tính là nhiều, nhưng nói cũng được.
Nhưng Lão Bá gia lại… lại tốn một trăm lượng bạc đi mua một con ngỗng!
Một hai năm này, Nhị cô nương, Tam cô nương, Tứ cô nương đều liên tiếp xuất giá. Hai đứa con gái của nàng mới mười hai tuổi, chờ thêm ba bốn năm nữa xuất giá, Lão Bá gia cứ tiếp tục lãng phí như vậy, đến lúc đó quỹ chung đừng nói tới bạc gả cô nương, chắc còn mua không nổi một con ngỗng mất!
Cái lão già này, dứt khoát bị ngựa đá chết được rồi!
Lý thị không dám lên tiếng, nhưng trong lòng mắng chửi không ngừng.
Tâm tình mấy cô nương cũng không tốt lắm.
Các nàng thân là cô nương Bá phủ, tiền tháng không quá bốn lượng, một con ngỗng của tổ phụ còn nhiều tiền hơn cả tiền tiêu vặt hàng tháng trong hai năm của các nàng!
Cái này chẳng phải là so sánh gì tốt a.
“Lão phu nhân, con dâu phải nói rồi. Cũng nên chấn chỉnh lại trong phủ cho chặt chẽ, một con ngỗng đang khỏe mạnh, tại sao lại bị người ta đánh bị thương? Rốt cuộc là kẻ nô tài nào mà to gan như vậy?! Ngài thử nghĩ xem, nếu không phải ngỗng vàng bị đánh, Lão Bá gia cũng sẽ không đến Thái Bộc Tự, mà không đến Thái Bộc Tự, thì cũng sẽ không bị ngựa đá bất tỉnh đến nay sống chết không rõ. Con phải nói rằng đầu sỏ gây nên chính là người đã đánh bị thương con ngỗng. Đại tẩu, ngài nói đúng không?”
Tưởng thị nghe thế thì trong lòng tức giận, Lý thị đang nói gần nói xa, chính là nói nàng quản gia bất lực.
“Nhị đệ muội nói không sai, có điều việc cấp bách hiện tại là thương thế của Lão Bá gia, còn cái khác thì tạm để đó rồi nói sau. Lão phu nhân, người xem?”
Lý thị nhếch môi: “Đại tẩu nói lời này không đúng rồi, thương thế của Lão Bá gia đương nhiên quan trọng nhất, nhưng điều tra rõ ràng chuyện này cũng quan trọng chẳng kém. Nếu không thì nay một con ngỗng bị thương, biết đâu chừng ngày mai đến người bị thương đấy. Không thể mặc kệ những tên nô tài này được.”
Nói tới đây, dường như nhớ tới cái gì đó, bèn vỗ trán một cái: “Ai nha, nói không chừng đó là do đứa nhỏ không hiểu chuyện làm đấy!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Tưởng thị khẽ biến.
Lời này của Lý thị, kỳ tâm khả tru (*), phải biết rằng hạ nhân có thể vào chăm sóc vườn ở hậu viện, cũng đều được dạy dỗ tốt, có ai dám làm ra chuyện như vậy? Nói đến chủ tử các phòng, chỉ có Hàm ca nhi của nàng còn nhỏ tuổi, còn mang tính tình trẻ con.
(*) kỳ tâm khả tru:đổi thành tiếng địa phương chính là ‘Dù một người chưa thực hiện được hành vi gây án hoặc chưa gây án, nhưng chỉ cần có tâm tư này cũng đáng chết’. Nhìn từ quan niệm hiện đại: “Từng có tâm tư này” chỉ là động cơ tư tưởng, chưa tạo thành hành động tội phạm,cũng chỉ thuộc phạm vi đạo đức quản chế, pháp luật không thể quản chế, vì thế cũng không thể dùng để buộc tội.
Lời của nàng ta, không phải rõ ràng dẫn tới người Hàm ca nhi sao.
Tưởng thị đang định nói gì đó, Tam cô nương Chân Tịnh bỗng ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, nữ nhi vẫn muốn làm cho Hàm ca nhi đôi giày, hôm nay con còn nán lại ở chỗ của đệ ấy một lúc lâu đấy ạ.”
Hàm ca nhi ngồi cạnh Tưởng thị nghe không hiểu mấy người lớn đang đấu khẩu với nhau, nghe thấy lời Chân Tịnh thì thuận miệng nói: “Đúng vậy ạ, Tam tỷ thật là, hôm nay con còn muốn ra vườn xem Tứ tỷ luyện công, làm hại con không đi được!”
Mọi người không khỏi nhìn về phía Chân Diệu.
Khóe miệng Chân Tịnh hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, rất tự nhiên hỏi: “Tứ muội luôn luyện công trong vườn, không nhìn thấy tình hình sao?”
Chân Diệu mím chặt môi.
Nàng cũng không biết sau chuyện lại biến thành thế này.
Nếu như không có chuyện sau này, thì nàng có thể vờ như không có gì xảy ra. So với một con ngỗng, dù mua bằng một trăm lượng bạc, nhưng nàng vẫn cảm thấy da thịt mình quý giá hơn một chút.
Nhưng bây giờ Kiến An Bá bị thương, rất có thể mất mạng.
Nàng còn có thể trốn tránh sao?
Trong lòng Chân Diệu rất khó xử.
Nàng biết một khi thừa nhận, chắc chắn mình sẽ bị đẩy ra đứng mũi chịu sào, nhưng nếu không thừa nhận thì lại trái với nguyên tắc làm người.
Đang do dự thì Ngu thị lên tiếng nói: “Thân thể của ta không tiện nên luyện không lâu đã cùng Tứ muội về phòng rồi, chúng ta cũng không thấy được gì.”
“Đại tẩu và Tứ tỷ không thuận đường nha, Tứ tỷ đưa đại tẩu về sao?” Chân Ngọc lành lạnh hỏi.
“Được rồi, Lão Bá gia còn chưa tỉnh lại, các ngươi nói những thứ có hay không này làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tự nhà mình định tội nhà mình sao!” Lão phu nhân lộ rõ uy nghiêm, quét nhìn mọi người một cái.
Sự suy bại của bao nhiêu gia đình đều bắt đầu từ nội đấu. Bình thường giữa chị em dâu, tỷ muội tính toán vặt vãnh thì không tính là gì, đều là người từng trải cả, những điều này ai cũng đã trải qua. Nhưng chuyện liên quan đến sống chết của Lão Bá gia, lại còn là một chuyện hoang đường như vậy. Điều tra được thì sao? Tự dưng làm tổn hại nguyên khí nhà mình mà thôi!
“Được rồi, dù nói thế nào thì vẫn phải ăn cơm. Bạch Thược, phân phó xuống dưới, bắt đầu ăn cơm đi. Tất cả bình tĩnh lại, Lão Bá gia cát nhân tự có thiên tương.” Lão phu nhân phất phất tay.
Một bữa cơm ăn trong sự im lặng âu lo, mọi người chỉ ăn tạm vài miếng, rồi lại ngồi yên chờ tin tức.
“Ngu thị, cháu có thai, đi về nghỉ trước đi.”
Ngu thị cúi đầu: “Tổ mẫu, cháu dâu xấu hổ.”
Lão phu nhân từ ái vỗ vỗ tay Ngu thị: “Nói gì vậy, cháu đang mang đứa chắt quý giá của Bá phủ, bảo trọng thân thể mới là việc quan trọng nhất.”
Ngu thị nhìn Chân Nghiên, Chân Diệu một cái, nói: “Tổ mẫu, hôm nay phụ thân mẫu thân đều không được ra khỏi phòng, đại lang chàng lại đến chỗ tổ phụ chăm nom, hai tiểu cô đều còn là cô nương. Theo lý mà nói, tôn tức cũng không nên hưởng thanh nhàn một mình.”
Lão phu nhân nghe vậy thì dừng một chút.
Chân Nghiên dè dặt nói tiếp: “Tổ mẫu, không bằng ngài thả cho mẫu thân ra đi, chờ tổ phụ trở lại điều dưỡng, mẫu thân cũng phải dẫn chúng cháu đi trông nom chứ ạ.”
“Đúng vậy đấy ạ, Lão phu nhân, Tam đệ muội cũng có thể giúp con dâu một tay. Vả lại hôn sự của Nghiên Nhi cũng sắp đến rồi.” Đại phu nhân Tưởng thị nói.
Nàng nhìn ra được, Lý thị không có chuyện gì cũng muốn bới móc ra cho có, không có Tam thái thái, nàng ta chỉ dán mắt vào so đo với Đại phòng. Trước đây vẫn tốt hơn.
Trầm mặc cả buổi, Lão phu nhân rốt cục cũng gật đầu.
Mãi đến bảy ngày sau, Lão Bá gia mới được một chiếc kiệu mềm nâng về, trong kiệu còn có một con ngỗng trắng to tinh thần vô cùng phấn chấn.
Người Tam phòng thay phiên nhau đến chăm nom.
Biết tính mạng Lão Bá gia không còn đáng ngại, Chân Diệu ra sức thở phào nhẹ nhõ, vô cùng kiên nhẫn hầm cháo gà, mỗi ngày đưa sang Ninh Thọ Đường một chén.
Chờ khi Lão Bá gia dần dần có tinh thần, uống cạn cháo gà, hưởng thụ chép chép miệng rồi nói với Lão phu nhân: “Trong phủ ta có phải đổi đầu bếp không? Cháo gà này vừa ngon miệng lại còn vừa dưỡng người.”
Nhìn Kiến An Bá đã béo lên, Lão phu nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, nói: “Đầu bếp gì chứ. Cháo gà này là Tứ nha đầu Tam phòng làm đấy.”
“Là Tứ nha đầu làm à ——” Kiến An Bá dài giọng nghĩ nghĩ, phát hiện hoàn toàn không nhớ nổi bộ dáng mấy đứa cháu gái, không khỏi cười gượng nói: “Tứ nha đầu cũng thật có hiếu, bảo nha đầu kia tới đây, để ta nhìn xem có phải nên thưởng chút gì đó không.”