Edit: Dao Dao
Beta: Sakura
Chỉ nhìn một cái, nàng liền từ trong trăm ngàn người mà nhìn ra cái bóng dáng màu xanh da trời quen thuộc kia.
Chân Diệu cảm thấy rét run cả người, cảm thụ chân thật nhất của nàng lúc này chính là như rơi vào hầm băng vậy.
Cũng may, bên cạnh người kia còn có một cô bé mười mấy tuổi.
Người trong trí nhớ lạnh lùng tàn bạo thế, vậy mà trên mặt cũng có nụ cười, cúi đầu nói nói gì đó với cô bé kia.
Chân Diệu hít thật sâu, miễn cưỡng kéo lí trí của mình trở về.
Nàng đã không quay lại được rồi.
“Nhị Hỉ, ngươi đưa Nhị gia trở về tìm Đại gia, ta mang A Loan qua bên kia dạo chơi.”
Chân Diệu cố gắng tự nhiên quay người, chậm rãi đi tới phía trước, xác định mình đã bị những thứ xung quanh che chắn, mới càng chạy càng nhanh.
La Thiên Trình ngước mắt lên nhìn qua chỗ Chân Diệu biến mất, khẽ nhếch khóe miệng.
Thế này là nàng ấy sợ mình à? Còn cho rằng mình không nhìn thấy?
Cũng không biết là mình nghĩ thế nào. Liền nhấc chân bước theo hướng đó.
Cô bé ngẩng đầu: “Thiên Trình biểu ca, huynh đi đâu thế?”
La Thiên Trình dừng chân, khẽ cúi người: “Ngũ công chúa, thuộc hạ có chút chuyện”
Ngũ công chúa mới mười tuổi lập tức bĩu môi: “Thiên Trình Biểu ca, hôm nay huynh phải làm hộ vệ thiếp thân cho ta đây, không cho phép đi. Còn nữa, đã nói là không được gọi ta là Ngũ công chúa, gọi ta Phương Nhu là được rồi.”
Trong lòng La Thiên Trình cảm thấy bất đắc dĩ.
Vị trước mắt này chính là nàng công chúa lần trước hắn cứu, không biết làm sao, từ sau lần đi thì luôn xuất hiện trước mặt hắn.
Còn vì mẫu phi của nàng ấy và phủ Trấn Quốc công có chút quan hệ thân thích bắn đại bác cũng không tới, gọi hắn biểu ca.
Mà hôm nay không phải lượt trực của La Thiên Trình nhưng vẫn bị công chúa Phương Nhu chỉ mặt gọi tên yêu cầu theo đến.
“Ngũ công chúa, thuộc hạ thật sự có việc rất gấp, sẽ nhanh chóng trở lại”
Công chúa Phương Nhu đã là nửa cô thiếu nữ rồi, liếc liếc những người xung quanh, bất mãn nói: “Đã đến đây rồi, huynh có thể có cái việc gì gấp chứ, chẳng lẽ là muốn tìm người trong lòng?”
“Thuộc hạ đã có vị hôn thê rồi.” La Thiên Trình thu lại nụ cười, nói thản nhiên.
Hắn không giận tự uy như vậy, công chúa Phương Nhu trước sau như một luôn tính tình ngang bướng ngược lại không dám phát cáu, cắn môi nói: “Vậy được, huynh phải đi nhanh về nhanh, còn phải mang quà về cho Bản công chúa.”
Vị hôn thê gì chứ, nàng đã nghe người ta nói từ sớm rồi, căn bản là một đứa con gái chả ra thể thống gì, không xứng với Thiên Trình biểu ca của nàng.
“Vâng” La Thiên Trình trả lời, căn dặn những người khác bảo vệ công chúa cẩn thận, lúc này mới nhanh chóng hòa vào trong đám người.
Chân Diệu càng chạy càng nhanh, bỗng nhiên dừng lại.
Ăn quá nhiều, chạy quá nhanh, giờ thở dốc đau sốc hông rồi, xương sườn đau nhức!
A Loan đang chạy nhanh theo sau suýt chút đâm thẳng vào, vội hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”
“Chỗ này của ta hơi đau một chút.”
A Loan nhìn khắp xung quanh, nói: “Vậy nô tỳ vịn ngài qua bên kia ngồi một chút.”
Nơi hai người nghỉ chân là một cái đình nghỉ mát, mặc dù cách bờ sông xa một chút không có ai tới, nhưng cũng không vắng vẻ.
Dù sao cũng là giữa ban ngày, những ngườ lui tới cũng có thể thấy được.
Nhưng Chân Diệu vừa ngồi xuống một lát thì liền có hai người con trai vào.
Người trước mặt một bộ áo khoác màu trắng, rất ra dáng phong lưu lỗi lạc, người theo đằng sau mặc quần áo kiểu của gã sai vặt, cao lớn thô kệch.
Đã nói từ trước, cô nương Kiến An bá phủ thường đẹp, Chân Diệu lại là hàng xuất chúng trong đó, dung mạo tất nhiên khỏi phải nói, A Loan đứng bên cạnh nàng cũng là mĩ nhân thanh lệ.
Người tới vừa nhìn, con mắt sáng lên, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ đứng đắn, chắp tay nói: “Cô nương, tại hạ có lễ.”
Chân Diệu âm thầm phiết môi, mặc dù xương sườn còn đau, vẫn phải đứng lên đáp lễ: “Công tử có lễ.”
Nói xong liền vịn A Loan đi ra ngoài.
Gã sai vặt kia đã sớm thành quen rồi, biết vậy là chủ mình có ý gì, thân thể cao lớn thô kệch cố ý giả vờ vô ý nhấc chân đứng chắn hướng Chân Diệu bước tới.
Chân Diệu nhíu nhíu mày.
“Cô nương, đêm thất tịch gặp nhau chính là duyên phận, đi vội thế làm gì.” Người tới khẽ phất quạt giấy, bày ra cái tạo hình tự cho là phong lưu tiêu sái.
Chân Diệu ngẩn người, quay lại hỏi A Loan: “Hắn đang hát hí khúc à?”
Sắc mặt anh chàng cứng đờ.
A Loan nghĩ cẩn thận một chút rồi nói: “Hắn không hát.”
Sắc mặt chàng ta càng cứng hơn rồi.
Chân Diệu thoáng nở nụ cười: “Thật xin lỗi, luôn thấy trên đài diễn người ta diễn vài đùa giỡn như thế, lời kịch cũng không khác lời này của ngài cho lắm, ta cứ tưởng rằng ngài đang hát hí khúc cơ.”
Chết tiệt, sao vẫn còn đau thế này!
Nhìn Chân Diệu ngây thơ bất thường, còn mang theo chút vẻ ốm yếu, chàng ta trong lòng mừng thầm, xem ra đây là cô bé nuôi trong khuê phòng không rành thế sự.
Lập tức giương ra nụ cười tiêu sái: “Cô nương nói nói đùa, sao tại hạ lại hát hí khúc chứ, tại hạ gặp cô nương, nói toàn những lời thật lòng.”
Chân Diệu hơi trừng mắt: “Như vậy, những lời ngươi nói đều là thật hết?”
Được đôi con ngươi trong suốt như làn nước liếc qua như thế, anh chàng mơ mơ màng màng liền gật đầu.
La Thiên Trình đang trốn một góc kín đáo nhìn thấy thế thì nắm nắm đấm.
Đây là nàng ấy đang làm cái gì? Bày tỏ tình cảm với đàn ông à?
Quả nhiên là đánh chết cái nết không chừa!
Vốn có lòng muốn ra tay nhưng giờ cũng nhạt xuống, chỉ là lạnh như băng nhìn chằm chằm, xem kế tiếp sẽ thế nào.
Một tiếng hô nhỏ truyền đến: “Ah, nói như vậy, ngươi, ngươi thật sự là đồ dê xồm!”
Anh chàng hoang mang: “Cô nương cớ gì lại nói ra lời ấy?”
“Bởi vì vai nam trong kịch khi nói ra lời này, đều là dê xồm muốn trêu ghẹo con gái a!” Chân Diệu nói như lí lẽ đầy mình.
“Cô nương đã hiểu lầm, tại hạ chỉ cảm thấy có duyên gặp mặt rất khó, muốn cùng cô nương rảnh rỗi nói vài câu chuyện phiếm, cũng không có ý gì khác!” Anh chàng cật lực duy trì dáng vẻ tiêu sái.
Chân Diệu thầm khinh bỉ trong lòng.
Ban ngày ban mặt, khác phái gặp nhau rảnh rỗi nói đôi câu chuyện phiếm, không là gì cả, nhưng mà phải trên cơ sở hai bên tình nguyện.
Bản thân mình đã nói rõ là muốn đi, cái gã sai vặt kia lại chặn đường, đây là dáng vẻ định nói chuyện phiếm à?
“Vậy là ta đã hiểu nhầm, thật xin lỗi. Nhưng ta thật sự cần phải đi rồi, người nhà đang chờ sốt ruột.” Chân Diệu chạm nhẹ A Loan đưa mắt liếc một cái ra hiệu.
Nàng đã nói đến nước này rồi, trừ phi tên này tự nhận là dê xồm, mới còn mặt mũi mà ngăn đón nàng.
Thật ra ý tưởng của Chân Diệu cũng không tồi, nếu đổi thành người khác, anh chàng này thật sự sẽ không cứng rắn ngăn đón không cho người ta đi, dù sao dưa hái xanh không ngọt.
Có thể vì nàng với A Loan đứng cạnh nhau quá nổi bật đi, lại mang dáng vẻ ngây thơ thế kia, chàng ta chỉ thấy ngứa ngáy trong lòng, liền không bỏ được.
Cho rằng nàng chẳng rành thế sự, nếu mà lừa gạt hoặc hù dòa vài câu, vậy không có gì tuyệt đối cả, anh chàng trầm mặt: “Cô nương đã thường xem kịch, vậy chắc biết, nếu bị đàn ông xa lạ nắm tay, liền phải làm vợ người đó. Nếu người ta không cưới, vậy thì phải làm ni cô.”
Chân Diệu giật này mình: “Ngươi, ngươi muốn nắm tay ta?”
La Thiên Trình đang nghe lén thiếu chút nữa tức chết.
Nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi đang mời gọi đấy à!
Anh chàng lại đổi về nụ cười như gió xuân: “Tất nhiên không phải, tại hạ chỉ là muốn nói vài câu với cô nương thôi. Nếu là cô nương nhất định không chịu, vậy thì chưa biết chừng rồi.”
Nếu như thế, vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.
“Còn chưa biết công tử là ai?”
“Tại hạ Chu Minh Khánh, phụ thân là đồng tri của Kinh Thiên phủ.”
Chân Diệu gật gật đầu: “ Nếu như thế, ta an tâm.”
“Cô nương nói gì cơ…”
Không đợi anh chàng nói xong, Chân Diệu sớm đã chuẩn bị xong lực chân quyết đoán duỗi thẳng mũi chân, đá thật mạnh vào chỗ háng của hắn.