“Đại nãi nãi đi xem Tam cô nương rồi ạ.” Dương ma ma thì thầm vào tai, thấp giọng kể lại chuyện của La Tri Chân.
Sắc mặt Lão phu nhân đổi mấy lần, cuối cùng than thở: “Đều là Lão Nhị – nghiệt chướng kia gây họa! Ái thiếp diệt thê, quả nhiên căn nguyên làm loạn gia đình!”
Dương ma ma than nhẹ theo một tiếng.
Tuy hiện tại phủ Quốc Công phát triển không ngừng, nhưng Nhị phòng đã có hiện tượng lụn bại.
Điền thị vừa đi, để lại Ngũ lang còn nhỏ tuổi, còn có Tam cô nương và Bát lang đang nằm trong tã, không có một chủ mẫu nào có mặt, thật sự là không ra gì. Lão phu nhân lại lớn tuổi, cũng không thể để bà nuôi hết được.
“Theo lý, Điền thị sinh dưỡng ba trai một gái cho lão Nhị, lão Nhị trông giữ cho nàng ba năm cũng không quá đáng, nhưng nhìn tình hình bây giờ thì không được rồi. Chờ trông giữ đủ một năm, vẫn phải nhanh chóng lấy vợ cho lão Nhị thôi. Ta đã từng này tuổi rồi, nói không chừng lúc nào đó hai chân đạp một cái rồi đi, cũng không thể làm trễ nãi mấy đứa nhỏ được. Dương ma ma, ngươi gặp nhiều, cũng giúp ta lưu ý lấy. Lớn tuổi cũng không sao, chỉ cần nhân phẩm tốt, tính tình ổn trọng là được.”
Đây là nói, cũng suy nghĩ đến quả phụ hoặc phu nhân cùng cách rồi.
Đại Chu lúc này, cũng không ước thúc quả phụ không được tái giá. Chỉ có điều, loại gia đình phải chú trọng một chút như phủ Lão phu nhân Trấn Quốc Công, thì có rất ít tình huống như thế xảy ra. Lão phu nhân đi một lần qua Quỷ Môn quan, lại nghĩ thông suốt. Cuộc sống không phải là chỉ sống cho người khác nhìn, mà đầu tiên còn phải thích hợp mới được.
Dương ma ma gật đầu.
Chân Diệu đi đến chỗ an trí La Tri Chân, đi vào, chỉ thấy nàng nằm trên giường sưởi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết vùi trong áo ngủ bằng gấm, tóc đen chưa khô hết, rải ra như rong biển, càng nổi bật lên vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Đại nãi nãi.” Nha hoàn trong phòng vội vàng hành lễ.
Chân Diệu quét mắt một vòng trong phòng, hỏi: “Thanh Cáp và Tước Nhi đâu?”
Một nha hoàn trong đó vội nói: “Tước Nhi tỷ tỷ xuống nước, cả người đều ướt đẫm. Thanh Cáp tỷ tỷ cõng Tam cô nương về, quần áo cũng ướt, nên đều đi thay váy áo rồi ạ.”
Chân Diệu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Họ đều là nha đầu vẫn luôn theo nàng, nếu xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ đau lòng.
Chân Diệu đi tới ngồi xuống mép giường, nhìn La Tri Chân hai mắt nhắm nghiền nhưng lông mi lại khẽ run, cũng biết nàng đã tỉnh, chỉ đang giả vờ ngủ thôi.
“Các ngươi đi xuống trước đi.”
Chờ bọn nha hoàn nối đuôi nhau ra, Chân Diệu thở dài, nói: “Chân tỷ nhi, muội đã tỉnh sao?”
Mí mắt La Tri Chân run lên, không lên tiếng.
“Muội cũng không tính là trẻ con nữa, nếu như cảm thấy như thế có thể trốn tránh, thì lời ta nói cũng không cần nói nữa, vậy ta đi đây.” Chân Diệu đứng lên, ngọc bội kêu đinh đương, thanh âm dễ nghe.
La Tri Chân bỗng mở mắt, nửa ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, lạnh run: “Muội...... Muội hại tổ mẫu...... Muội sống không nổi nữa......”
Nàng khóc thút thít, không thèm để ý hình tượng chút nào, khóc đến mức nước mắt giàn giụa: “Muội chỉ muốn dỗ tổ mẫu vui vẻ thôi. Tại sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ? Muội biết muội là thứ nữ, không nên so với các tỷ tỷ, nhưng muội chỉ muốn sống tốt môt chút, chưa từng muốn hại người, tại sao phải bị trừng phạt như vậy...”
“Tổ mẫu không có chuyện gì cả.” Chân Diệu nhìn La Tri Chân co tròn người khóc, mặc dù bình thường cũng không có chút qua lại với nàng, nhưng giờ phút này, vẫn sinh lòng trắc ẩn.
Dưới tình huống không gây trở ngại người khác, muốn sống tốt một chút, theo đuổi cuộc sống tốt hơn thì có gì sai đâu. Gặp phải chuyện của lão phu nhân, chỉ có thể nói ý trời là một con dao mổ heo, nhìn trúng miếng thịt đó, cũng sẽ tìm được đôi tay cầm dao thôi.
“Tổ mẫu thật sự không có chuyện gì sao?” La Tri Chân bò dậy, vọt tới trước mặt Chân Diệu.
“Phun bánh trôi ra rồi.”
“Thật tốt quá.” La Tri Chân nín khóc mỉm cười, sau đó lại kích động khóc lên, khóc một lúc lâu, thân thể cứng đờ, dần dần không còn thanh âm.
“Sau này nhất định Tổ mẫu sẽ rất chán ghét muội?” Một lát sau, giọng nói yếu ớt vang lên, nàng cúi đầu, không nhìn Chân Diệu.
“Có lẽ sẽ như vậy.”
Chân Diệu không an ủi như đại đa số người khác.
La Tri Chân bỗng ngẩng đầu, đối mặt với Chân Diệu.
“Hoặc là sẽ không.”
La Tri Chân bắt đầu hoang mang, ngược lại quên cả buồn: “Đại tẩu có ý là?”
Chân Diệu vươn một cánh tay ra, vỗ vỗ bả vai La Tri Chân: “Ý nghĩ của người khác, ai biết được? Nhưng mà Chân tỷ nhi này, đối với muội mà nói, tổ mẫu bình yên vô sự, có phải tốt hơn nhiều so với kết quả ban đầu muội nghĩ hay không?”
La Tri Chân bỗng ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, nếu như tổ mẫu thật sự xảy ra chuyện, sợ rằng nàng chỉ có chết mới được, nhưng hiện tại, khó xử lớn nhất với nàng chỉ là cách nhìn của tổ mẫu về nàng.
Khách quan mà nói, đó tính là gì đâu?
Cơ hồ trong nháy mắt đó, trong lòng nàng đã hiểu rõ, ít đi vài phần bi quan tuyệt vọng, cả người lại có tinh khí thần đặc trưng của thiếu nữ.
Chân Diệu thấy nàng nghĩ thông suốt, thì hé miệng cười cười.
Nàng bị bắt đi, lại trở về, tình cảnh của nàng sao có thể tốt hơn La Tri Chân?
Lão phu nhân có lẽ sẽ phiền chán nàng, có lẽ sẽ không, nhưng bất luận thế nào, đều tốt hơn việc tổn hại danh tiết, lặng lẽ chết đi ở bên ngoài.
Vừa nghĩ như thế, nàng cần gì phải mặt ủ mày chau đây?
“Được rồi, ta cũng nên đi thăm tổ mẫu một chút rồi, muội nằm nghỉ cho tốt, chờ thân thể khỏe lại rồi đi thỉnh an tổ mẫu.”
Chân Diệu đứng lên, cười cười với La Tri Chân, rồi đi ra ngoài.
“Đại nãi nãi đã tới.”
“Mau mời nàng vào.”
Chân Diệu đi tới, không khỏi cười: “Tổ mẫu, ngài tỉnh rồi.”
Trong lòng Lão phu nhân có chút xấu hổ, vẫy tay với Chân Diệu: “Vợ Đại lang, đến đây ngồi bên cạnh ta.”
Chân Diệu đi tới, theo lời ngồi xuống.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
Bọn nha hoàn đều đi ra ngoài, chỉ còn lại Dương ma ma và Hồng Phúc ở bên trong hầu hạ.
“Vợ Đại lang, mấy hôm nay khiến cháu ủy khuất rồi.”
Chân Diệu chớp mắt mấy cái cái: “Tổ mẫu đang nói cái gì?”
Nàng suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra: “Ngài nói Đại lang ư? Chàng đã nói với cháu, nhất định sẽ sớm ngày chiến thắng trở về, cháu dâu không ủy khuất, chỉ là cảm thấy...... rất nhớ chàng.”
Thấy Chân Diệu đỏ mặt, trong lòng lão phu nhân tràn đầy thương tiếc.
Bà thích tính tình thoải mái có gì nói đó của Chân thị, trưởng tôn bà một tay nuôi lớn, đương nhiên đáng để bất kỳ nữ tử nào cũng canh cánh trong lòng đấy.
Tâm tư vợ Đại lang thuần phác, còn chưa ý thức được bản thân mình từng lãnh đạm bất hòa với nàng, cũng là chuyện tốt, tránh để xấu hổ lẫn nhau. Từ nay về sau, bà không nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ cần vợ chồng bọn chúng sống tốt thì tốt hơn tất cả rồi.
“Vợ Đại lang, lần này tổ mẫu xông qua Quỷ Môn quan, thật phiền cho cháu.”
“Tổ mẫu không sao, mới là phúc khí của bọn cháu.”
Lão phu nhân nhìn Dương ma ma một cái, nói: “Vợ Đại lang, sao cháu lại cảm thấy tổ mẫu ăn bánh trôi có thể gặp chuyện không may vậy?”
Sau khi Lão phu nhân tỉnh lại. Nghĩ tới nghĩ lui đã thấy Hồng Phúc là lạ, vừa mở miệng hỏi thì đương nhiên Hồng Phúc không giấu diếm, nói ra chuyện Chân Diệu phân phó.
Lần này xem ra, lão phu nhân không chỉ cảm kích Chân Diệu, mà hơn nữa là hiếu kỳ.
Chân Diệu đã sớm đoán lão phu nhân sẽ hỏi câu này, mấp máy môi mới nói: “Cháu sợ cháu nói ra, sẽ bị người ta chê cười.”
Lão phu nhân giận nàng một cái: “Cháu cứu mạng tổ mẫu, ai dám cười cháu, tổ mẫu là người đầu tiên không buông tha kẻ đó!”
Lúc này Chân Diệu mới nói: “Trước Tết Nguyên Tiêu một ngày trước, cháu dâu nằm mơ, mơ thấy tổ mẫu ——”
Nàng nói đến đây thì ngừng lại.
Sắc mặt Lão phu nhân thay đổi, không khỏi tiếp lời nói: “Mơ thấy ta ăn bánh trôi bị nghẹn sao?”
Chân Diệu gật đầu.
Lão phu nhân không khỏi nhìn Dương ma ma một cái, trên mặt Dương ma ma khó nén ngạc nhiên.
“Cháu cũng cảm thấy rất hoang đường. Nhưng nghĩ tới tình cảnh trong mộng rất giống thật. Cháu thật sợ hãi, nên mới tìm cách không để tổ mẫu ăn bánh trôi.”
Cảnh báo trong mộng cũng không phải chưa từng nghe, lão phu nhân tin, lại hỏi: “Vậy cháu còn mơ cái gì?”
“Còn mơ?” Chân Diệu ngẩn ra.
Hỏng bét, nàng chỉ thêu dệt một chút như vậy thôi, còn có thể mơ tới cái gì a?
Thấy lão phu nhân, Dương ma ma còn cả Hồng Phúc đều ngừng thở, vẻ mặt ngưng trọng chờ nàng trả lời, Chân Diệu linh cơ vừa động, bật thốt lên nói: “Còn mơ tới Thế tử ——”
“Đại lang làm sao?” Lần này, lão phu nhân ngồi không yên, gấp giọng hỏi.
Chân Diệu cũng bị lão phu nhân hù dọa rồi, nghĩ lại thì Thế tử ra chiến trường, khó trách lão phu nhân vừa nghe chuyện này đã sốt ruột.
Nghĩ tới đây, nàng đã có mạch suy nghĩ: “Mơ tới sau khi tổ mẫu gặp chuyện không may, Đại lang vội trở về chịu tang, vì thiếu chủ tướng, vốn là trận chiến nắm chắc phần thắng lại thất bại thảm hại, quân Tĩnh Bắc đoạt được thành Bắc Băng......”
Lão phu nhân thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Cám ơn trời đất.”
Bà tỉnh táo lại, một suy nghĩ, mắt sáng rực lên: “Vợ Đại lang này, cháu nói xem chuyến này Đại lang đi có đánh thắng trận không?”
Chân Diệu há miệng.
Tổ mẫu, ngài hỏi tiếp nữa thì cháu phải giật tóc mất!
Dưới con mắt mong đợi của lão phu nhân, Chân Diệu kiên trì gật đầu: “Thế tử là chiến tướng trời sinh mà.”
Thế tử nói như vậy đấy, có lẽ kiếp trước, hắn đã ra chiến trường, chắc biểu hiện cũng không tệ lắm, nên lời nàng nói cũng không tính là bịa đặt toàn bộ.
“Đúng, đúng, Phù Phong chân nhân kia còn nói, Đại lang là Phá Quân Tinh ứng thế mà ra đấy. ”
Dương ma ma trêu ghẹo nói: “Thế tử là Phá Quân Tinh, Đại nãi nãi chính là phúc tinh của thế tử rồi.”
Trong lòng lão phu nhân vừa động, chờ Chân Diệu choáng váng đầu óc đi khỏi, bà nói với Dương ma ma: “Ta thấy vợ Đại lang đúng là có phúc, mà chờ tin tức phía bắc một chút đi, nếu Đại lang thật sự đánh thắng trận, ta có một ý nghĩ.”
Về phần rốt cuộc là ý nghĩ gì, thì lão phu nhân cũng không nói tiếp.
Chân Diệu trở về Thanh Phong Đường, đi thăm Thanh Cáp và Tước Nhi, sau đó trở về phòng mình.
Nàng suy nghĩ chuyện phát sinh hôm nay một chút, còn có mấy lời vội vã nói mò sau đó, thì sự nhớ nhung với La Thiên Trình thình lình bộc phát, chỉ cảm thấy có vô số lời muốn nói.
Nàng nhấc bút, kể lại chuyện xảy ra hôm nay, nhưng sau đó nghĩ, chiến sự nổ ra, không nói chắc được gì, nếu thư bị người khác trông thấy thì nguy rồi. Thế là vò giấy viết thư thành một cục rồi ném vào trong chụp đèn, sau đó nhấc bút nghĩ nghĩ, ngược lại lại không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng linh quang chợt lóe, viết xuống một bài thơ nhỏ kiếp trước truyền lưu rất rộng:
Đãi ngã trường phát cập yêu, tương quân quy lai khả hảo?
Thử thân quân tử ý tiêu dao, chẩm liệu sơn hà tiêu tiêu.
Thiên quang sạ phá ngộ, mộ tuyết bạch đầu lão.
Hàn kiếm mặc thính bôn lôi, trường thương độc thủ không hào…
Viết xong thơ, nhấc bút bỏ thêm một câu: ngẫu nhiên nghe thấy một bài thơ nhỏ, rất hợp tâm tình trước mắt, đặc biệt gửi Cẩn Minh cùng thưởng thức. Sau đó ghi một chút lời dặn dò ân cần, lưu lưu loát loát lại gần một trang.