“Bởi vì Diêu tướng quân?”
Tiêu Vô Thương khiếp sợ: “Không phải ngươi còn không biết chứ? Từ lúc ngươi và Diêu tướng quân mấy lần phối hợp hoàn mỹ bức lui quân địch, không ít người lén cảm thấy, hai người các ngươi là ông trời tác hợp.”
Hắn bất khả tư nghị nhìn La Thiên Trình một cái, hỏi: “Đám tiểu tử kia miệng để ngoài da, chẳng lẽ cũng chưa từng đề cập tới nửa câu?”
La Thiên Trình cau mày suy nghĩ một chút mới nói: “Hình như là đã từng.”
“Vậy sao ngươi còn phạm loại sai lầm này? Đây không phải tự chuốc lấy phiền phức sao?”
Rốt cục trên mặt La Thiên Trình hiện vẻ ảo não: “Ta quên mất.”
Tiêu Vô Thương đồng tình vỗ vỗ bả vai La Thiên Trình: “Ta biết cuộc sống của ngươi thời gian này vô cùng bận rộn, có thể không để vài câu đùa giỡn của người khác trong lòng, ta nói ngươi nghe, nữ tử khác với đám nam nhân chúng ta, mấy loại chuyện thế này sẽ lưu tâm suy nghĩ nhiều nhất.”
“Không phải......” La Thiên Trình đứng lên, có chút lúng túng, “Ta đã quên mất...... Diêu tướng quân là nữ tử......”
Tiêu Vô Thương thiếu chút nữa ném gà nướng xuống sông, tiểu tâm dực dực đứng lên hỏi: “La tướng quân, ý nghĩ này của ngươi, Diêu tướng quân biết không?”
La Thiên Trình kinh ngạc liếc hắn một cái: “Làm sao ta biết? Lại nói, Diêu tướng quân có biết hay không, cũng không liên quan gì đến ta.”
“Rất tốt.” Tiêu Vô Thương mạnh mẽ vỗ La Thiên Trình một cái, “La tướng quân, ngươi có thể bình an sống đến bây giờ, thật không đơn giản!”
“Đa tạ Tiêu tướng quân, hôm khác mời ngươi uống rượu.” La Thiên Trình ôm quyền, quay người bước đi.
Khi hắn vào phòng, Chân Diệu đang cầm ấm nước, đổ vào cái khay đặt chỗ bóng râm.
“Kiểu Kiểu, nàng đang làm gì vậy?” La Thiên Trình lại gần, lấy lòng hỏi.
Chân Diệu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, động tác trên tay không ngừng: “Thêm chút nước.”
La Thiên Trình cúi đầu nhìn, có chút kinh ngạc.
Trên cái khay hình chữ nhật chi chít những hạt đậu đã mọc lên mầm nhỏ trắng noãn.
“Đây là cái gì?”
Chân Diệu thả ấm nước sang một bên, cầm khăn xoa xoa tay, cũng không mặc kệ như thường ngày, ngược lại kiên nhẫn giải thích: “Đây là đậu nành nha.”
Nàng híp mắt cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Chờ mấy ngày nữa để chỗ chồi này dài hơn sẽ chuyển đến có chỗ có ánh nắng, sau đó sẽ lớn thành mầm đậu nành xanh mượt. Đến lúc đó lấy kéo cắt, thêm chút dầu và tỏi xào với nhau, mùi thơm ngát sảng khoái. Ăn ngon lắm đó.”
Nói đến thế La Thiên Trình không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Phải biết rằng thời tiết Tĩnh Bắc thế này, gần như không thấy được ngọn rau cỏ nào, ngay cả cải trắng bởi vì ăn cả mùa đông cũng đã tiêu hao gần hết rồi.
Mầm đậu xào qua với tỏi, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy tim cũng say.
“Kiểu Kiểu ——” hắn tội nghiệp liếm liếm môi.
Chân Diệu vẫn cười nhẹ nhàng: “Hiếm có nhất chính là có thể cắt đến hai ba lần nữa, đến lúc đó ta và mấy người Bạch Thược các nàng cũng có thể thay đổi khẩu vị.”
La Thiên Trình cảm thấy cả người đều không ổn, kéo tay Chân Diệu: “Kiểu Kiểu, ta biết ta sai rồi, nàng đừng giận nữa.”
Chân Diệu chậm rãi rút tay ra, cười lạnh: “Thế tử đâu có làm gì sai?”
La Thiên Trình bám riết không tha nhích lại gần: “Ta thật biết sai rồi, Kiểu Kiểu, nàng tha thứ cho ta đi.”
Chân Diệu tránh người ra, ngồi xuống ghế: “Vậy chàng nói thử xem, mình sai chỗ nào?”
“Ta......” Lời nói lởn vởn quanh khóe miệng La Thiên Trình, cuối cùng hai tai đỏ ửng nói, “Ta không nên quên mất Diêu tướng quân là một nữ tử!”
Chân Diệu nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn bộ dạng vô tội của La Thiên Trình, bỗng nhiên có cảm giác vô lực như thể mấy ngày tức giận này đều là thể hiện cho người mù nhìn.
“Diêu đại cô nương kia là một nữ tử không thua đấng mày râu, chàng thật không lánh nhãn tương đãi?”
*lánh nhãn tương đãi : đối xử và nhìn với ánh mắt khác biệt
La Thiên Trình lại bị hỏi khó.
“Chàng nói đi!” Chân Diệu đưa tay nhéo hắn một cái.
La Thiên Trình nghĩ, những lời ngon tiếng ngọt kia, dĩ nhiên hắn cũng từng nói, có lẽ nếu hắn nói Diêu tướng quân cái gì cũng không tốt, trong lòng Kiểu Kiểu sẽ thoải mái, nhưng là, nói lời trái lương tâm với Kiểu Kiểu…, hắn cũng không nguyện ý. Tùy tiện gièm pha một người, hắn cũng không muốn, cái đó và có thích hay không không liên quan, chỉ là liên quan đến vấn đề nguyên tắc.
Có lẽ, khi nam nhân đối mặt nữ nhân mình chân chính yêu thương sẽ trở nên mồm miệng vụng về, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chỉ có thể lúng ta lúng túng không nói gì.
Cuối cùng hắn mở miệng: “Ta đối với Diêu tướng quân, cũng có thể nói là lánh nhãn tương đãi, nhưng loại đối đãi này chỉ bởi vì nàng ấy là một vị tướng lãnh xuất sắc, không liên quan đến việc nàng có phải nữ tử hay không. Trong mắt ta, trên chiến trường đều là chiến hữu, đều là vì bảo vệ quốc thổ, cho dù là binh sĩ bình thường nhất, chỉ cần hắn có đủ dũng khí, ta cũng sẽ lánh nhãn tương đãi.”
Cho nên, khi còn trong Kim Lân Vệ, hắn có thể đối xử với thuộc hạ lạnh nhạt tàn nhẫn, ở trên quan trường, đối với đồng liêu hắn có thể lãnh đạm thận trọng, nhưng ở trên chiến trường, đối với những tướng sĩ tùy thời có thể chảy máu này, trừ quân lệnh như núi, thường ngày hắn bao dung nhiều hơn.
Chân Diệu cắn môi, không nói.
Xú nam nhân không biết xấu hổ thật đáng ghét, hắn nói ra như vậy, cảm giác như mình đang cố tình gây sự.
“Kiểu Kiểu, đừng nóng giận có được không? Chờ chiến tranh ở nơi này nhanh chóng kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau trở lại kinh thành, sau đó mãi mãi tốt đẹp, làm gì còn chuyện của người khác chứ? Ta từng đã nói với nàng, đời này, ta sẽ chỉ bảo vệ mỗi mình nàng, nàng xem, ta đâu có nói dối?”
Hắn kéo nàng qua, ôm chặt vào lòng, dựa đầu nàng lên ngực.
Trái tim ấy đập thình thịch, chậm chạp, kiên định, tựa như lời nói bây giờ của hắn.
“Hơn nữa Diêu tướng quân đối với ta cũng không có suy nghĩ nam nữ, nàng nha đầu ngốc này, còn rảnh rỗi ăn dấm thế này.”
“Hử?” Chân Diệu ngẩng đầu, khiêu mi.
“Có một lần uống rượu với nhau, có người nói giỡn, chính miệng nàng nói đã có người yêu.”
Nhưng thân vệ của Diêu đại cô nương rõ ràng không phải nói như vậy.
Câu nghi vấn này thiếu chút nữa Chân Diệu bật thốt lên, nhưng nàng vẫn nuốt xuống.
Nếu như Diêu đại cô nương thật sự có người yêu, đây là một cuộc hiểu lầm, vậy coi như là nàng hẹp hòi, dù sao Thế tử không chê, khụ khụ, hẹp hòi thì hẹp hòi chứ sao.
Nhưng nàng suy nghĩ, so sánh lời nói của Diêu đại cô nương lúc có người đùa giỡn, sợ rằng thân vệ vẫn hiểu tâm tư của nàng hơn.
Nếu như Diêu đại cô nương vẫn âm thầm nhớ thương Thế tử nhà nàng, Thế tử lại hoàn toàn không biết, nàng kia nhất quyết khơi chuyện này ra để làm gì?
Nàng may mắn, chẳng qua cho tới bây giờ Thế tử luôn không động tâm với người khác, nhưng không quản được tâm ý người ngoài như thế nào.
Đêm hôm đó, La Thiên Trình rốt cục không cần sang phòng khác ngủ.
Hai người cùng nhau nằm ở trên giường gạch, có thể nghe được tiếng gió thổi bên ngoài đập vào cửa sổ.
Phòng bên này, song cửa sổ hay kẽ hở ở giữa giữa đều dán giấy dày, rung phần phật, ngược lại khiến cho người ta sinh ra một loại cô tịch, lại càng khát vọng sự ấm áp bên cạnh.
La Thiên Trình duỗi ngón tay ra, lặng lẽ lồng vào tay Chân Diệu. Chân Diệu thoáng cái hơi tránh ra, thấy giãy giựa mà không thoát, cũng kệ hắn.
Hai người cứ tay nắm lấy tay như vậy, trên giường gạch rộng rãi nằm sát một chỗ, nghe các loại âm thanh ngoài cửa sổ, trong phòng càng thêm yên tĩnh. Chỉ nghe tiếng hít thở quấn quýt.
“Kiểu Kiểu, kể lại thật cẩn thận cho ta, từ sau khi ta rời kinh có chuyện gì phát sinh.”
“Thật cũng không có chuyện gì đặc biệt.” Chân Diệu đáp.
Dù là chút chuyện nhỏ hằng ngày, La Thiên Trình lại nghe đến chăm chú.
Chân Diệu dần dần không mở mắt ra nổi, lúc này, La Thiên Trình buông tay nàng ra. Dần dần hướng về phía trước, những chỗ tay đi qua, mang theo dòng điện rất nhỏ.
Tiếng hít thở hai người dần dần dồn dập lên. Nhưng hắn chỉ ôm hôn nàng thật chặt, không có động tác tiến thêm một bước.
Chân Diệu không nhịn được mở mắt ra, trong ánh mắt có nghi vấn.
La Thiên Trình ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Chờ hết tháng năm, những thuốc kia, ta cũng không mang đến.”
Sau khi nữ tử phục dụng thuốc tránh thai, ít nhiều vẫn bị tổn thương thân thể. Hắn từng đặc biệt tìm người chế thuốc cho nam tử phục dụng, bởi vì xuất chinh cảm thấy không dùng được nên lưu tại trong nhà. Mặc dù giờ phút này muốn đến chết, hắn cũng không muốn vì nhất thời thống khoái khiến sau này Kiểu Kiểu có nhược điểm bị người chế nhạo.
“Chàng không muốn ta sao?” Cảm giác nơi bắp đùi kia phát đau, Chân Diệu tiến tới bên tai hắn nhẹ giọng hỏi.
La Thiên Trình hít một ngụm lãnh khí, cười khổ: “Kiểu Kiểu, đừng hồ nháo.”
Chân Diệu duỗi tay, lặng lẽ thò tay vào nắm lấy.
La Thiên Trình như ngay lập tức kêu rên một tiếng, muốn đẩy ra, lại không nỡ đẩy ra, không biết mình nhịn lâu như vậy, còn có thể nhẫn nại đến khi nào.
Chân Diệu lặng lẽ đỏ mặt, bị bóng tối che mất.
“Ta nghe nói...... Như vậy cũng có thể, ta thử một lần......”
Ngoài phòng gió càng lớn, mây trôi ngoài trời che mất trăng sáng, bên trong phòng càng thêm tối, chỉ có phần kiều diễm kia vẫn còn tiếp tục.
Sau khi Chân Diệu hoàn toàn sắp xếp yên ổn, lại gặp được Diêu đại cô nương.
Khi đó quân Tĩnh Bắc chặn giết một đội ngũ vận chuyển lương thảo, đồng thời dùng một mồi lửa đốt hết sạch lương thảo không mang đi được, La Thiên Trình dẫn một đội binh mã đi vây giết, mà Diêu đại cô nương thì hiệp lộ tương phùng một đội quân Tĩnh Bắc khác, bị thương.
*hiệp lộ tương phùng : gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm
Mấy thân vệ của nàng cũng đồng thời bị thương.
La Thiên Trình còn chưa trở về, Long Hổ tướng quân Tưởng Đại Dũng nghe thuộc hạ hồi bẩm, trầm giọng nói: “Đi mời huyện chủ Giai Minh.”
Hắn một người thân kinh bách chiến, là lão tướng quân chiến đấu mấy thập niên, từ lúc chinh phạt quân Tĩnh Bắc, lại bị một hậu sinh còn không lớn bằng con của hắn gắt gao đè ép một đầu, trong lòng đã nín nhịn đã lâu rồi.
Vị huyện chủ Giai Minh này, cũng chính là phu nhân La tướng quân, là một mỹ nhân nũng nịu, ai bảo nàng là đặc sứ của hoàng hậu đâu, có thương binh, nhất là nữ thương binh, nàng đến an ủi, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Hắn cũng muốn xem một chút, huyện chủ Giai Minh thấy những binh sĩ thiếu cánh tay chân mới từ trên chiến trường trở về, có thể bị dọa sợ đến ngất đi hay không.
Nếu biểu hiện nàng không tốt, không nói tổn hại danh tiếng đặc sứ trước, tương lai khai báo tới Thiên gia không tốt, trực tiếp nhất, chính là ảnh hưởng tới La Thiên Trình.
Thử nghĩ, các tướng sĩ liều mạng được sống, tướng quân phu nhân đi an ủi lại bị dọa ngất rồi, trong lòng bọn họ là tư vị gì?
Dĩ nhiên chuyện này không đủ để để cho tướng sĩ và La Thiên Trình ly tâm, nhưng rất nhiều chuyện, cho tới bây giờ đều là con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến.
Tưởng Đại Dũng phái phó tướng thân tín phụng bồi Chân Diệu đi an trí thương binh.
Có lẽ do đến quá sớm, người bị thương bên trong đang xử lý vết thương, tình huống máu tanh kinh khủng cùng tiếng kêu thảm thiết của thương binh, cho dù là lão binh quen thấy máu vẫn cảm thấy bi ai, càng không nói đến một quý nữ nũng nịu.
Phó tướng bất động thanh sắc nhìn Chân Diệu một cái.
Mặt Chân Diệu quả nhiên trắng bệch.
Nàng có chút lo lắng nói với vị quân y đang cứu trị thương binh: “Vết thương của hắn, ngươi băng bó quá chặt, như vậy dễ bị hoại tử.”