Chọn đồ vật đoán tương lai, đơn giản chính là vài thứ, bút, mực, giấy, nghiên, cung tên, bàn tính, sổ sách, đồ trang sức, đồ chơi, đồ ăn vân vân, nếu là bé gái, thì sẽ cộng thêm mẫu thêu, phấn son…, vô luận là nhà dân chúng bình dân, hay là gia đình phú quý, luôn không thiếu những thứ này, chỉ là sự khác nhau giữa tinh xảo và thô ráp mà thôi.
Đến chỗ Tường ca nhi và Ý ca nhi, thì có thêm vật tượng trưng quyền thế như con dấu, dải lụa….
Tường ca nhi là trưởng tử, được ôm đến trên tấm thảm nhỏ trước.
Trong đám trẻ sơ sinh cậu bé thuộc về vóc người thon thả, nên lộ ra vẻ rất cơ trí, chống đầu nhìn qua lại một chút, bò lưu loát đến trên bàn thôi nôi chất đầy đồ vật, dưới sự chú mục của mọi người, ba lật hai lật, rồi cầm dải lụa ở trong tay, tức khắc vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Tường ca nhi hiển nhiên có phong độ của một đại tướng, hoàn toàn không bị tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người quấy nhiễu, đôi mắt nhỏ khẽ ngắm, lại cầm một cuốn sách lên.
Lúc này, tiếng ca ngợi lại càng bên tai không dứt.
La Thiên Trình cố nghiêm mặt, thực ra trong lòng đã vui như nở hoa rồi, đưa tay bế Tường ca nhi lên, đưa cho vú nuôi bên cạnh.
Dù sao cũng là trưởng tử, tương lai nên người là cần phải, dĩ nhiên không thể cao hứng rõ ràng như vậy.
Chân Tịnh nhìn con trai bên cạnh một cái, trong lòng có chút không cam.
Bình ca nhi là trưởng tử của Vương gia, cũng bởi vì khi đó không chiếm được một chữ “Đích”, những vật như con dấu, dải lụa đều không cho phép xuất hiện, nếu không, sao Bình ca nhi của ả có thể kém người khác!
Mắt thấy Ý ca nhi lại được bỏ lên thảm, trong lòng Chân Tĩnh khẽ động, bế Bình ca nhi qua.
Từ sau khi Triệu Phi Thúy mang thai, trong lòng ả hiểu rõ, lần này tám chín phần mười là có thể tới, bèn cố ý huấn luyện Bình ca nhi, để cho hắn cầm hoa lụa chơi.
Lúc này, hiệu quả của huấn luyện đã thể hiện ra, Bình ca nhi thấy ám hiệu đặc thù của Chân Tĩnh, sớm đã tạo thành phản xạ có điều kiện, đưa tay níu luôn chùm hoa lựu lụa cài bên tóc mai của ả xuống, sau đó vứt lên bàn thôi nôi, vỗ tay cười.
Biến cố này, làm cho mọi người ngẩn ra. Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Phải biết đồ vật rơi vào trên bàn thôi nôi thì không thể lấy đi nữa, Ý ca nhi là bé trai, theo lý thuyết những vật như hoa lụa, son phấn sẽ không xuất hiện. Nhưng lúc này, lại chỉ đành phải để ở đó rồi.
Mà chùm hoa lựu lụa kia lại đỏ rực một mảnh, trong một đám đồ vật, đừng nói trẻ con. Dù là người lớn cũng sẽ nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tâm tình mọi người lập tức bắt đầu vi diệu.
Nếu Tiểu công tử này bắt một đóa hoa lụa thì chuyện cười này cũng lớn rồi.
Sắc mặt La Thiên Trình trầm xuống, nhàn nhạt quét Chân Tịnh một cái.
Lục hoàng tử cũng đã tới, hắn đối với những thứ này trái lại không sao cả, khóe miệng còn đang treo nụ cười như có như không.
Từ lúc đêm thất tịch hội hoa xuân năm ấy, định chung thân dưới giàn nho, thời điểm khẩn trương nhất đời này của Chân Tịnh đã qua từ lâu rồi, giờ phút này nhận lấy ánh mắt của mọi người. Trong lòng không hề hoảng loạn, trách mắng: “Bình ca nhi. Con, đứa nhỏ này quá nghịch ngợm rồi!” Sau đó lại vội nhận lỗi với La Thiên Trình và Chân Diệu.
Bây giờ Bình ca nhi chỉ là đứa bé hơn một tuổi, vẫn chưa tới hai tuổi, tất nhiên sẽ không có người nói thêm nữa.
Chân Diệu nhìn chằm chằm đóa hoa lựu đỏ chói kia, một trận buồn bực, không khỏi trừng Chân Tịnh một cái, nhưng dù sao không thể tức giận với trẻ con, chỉ đành phải nuốt cơn giận vào trong bụng, lộ ra khuôn mặt tươi cười vỗ vỗ Ý ca nhi: “Ý ca nhi ngoan à, đi bắt đồ.”
Ý ca nhi thì không linh hoạt như ca ca cu cậu, nhận được sự khích lệ của mẹ ruột, đôi chân mập mạp bé nhỏ đạp đạp, cả buổi không bò nổi, dứt khoát đặt mông ngồi ở trên thảm không đi.
“Phì.” Có người không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Trên mặt Chân Diệu nóng lên, đưa tay vỗ vỗ mông Ý ca nhi: “Ý ca nhi, đi đi!”
Ý ca nhi dịch dịch cái mông nhỏ, sau đó...... ngồi thằng lên tay Chân Diệu.
“Ha ha.” Lúc này, mọi người cũng không có cách nào nể mặt nữa, đều cười lên.
Mặt Chân Diệu đỏ rần, ôm lấy tiểu tử mập trực tiếp bỏ lên bàn thôi nôi.
Ý ca nhi dễ nhẫn thấy là người chậm chạp, đến trên bàn hướng về phía nhiều đồ vật như vậy cũng không gấp gáp, đưa cánh tay mập như đốt ngó sen tìm kiếm cả buổi, cuối cùng bắt được một cái bánh phúc, cầm lên rồi gặm luôn.
Bánh phúc này là Chân Diệu tự tay làm, trộn sữa bò cùng trứng gà, vừa mềm vừa thơm, màu sắc trắng như tuyết, chỉ để một cái nhỏ như nắm tay trẻ em ở trên bàn xanh biếc như lá sen, lại bị tiểu tử mập này tìm được rồi!
Chân Diệu và La Thiên Trình liếc mắt nhìn nhau.
Ánh mắt cha đứa nhỏ đang nói: Ai bảo nàng để bánh phúc, còn làm thơm như vậy!
Ánh mắt mẹ đứa nhỏ khá ấm ức: Ở lễ chọn đồ vật đoán tương lai đều phải để đồ ăn, ta chỉ dám để một cái bánh phúc, chỉ một cái, ở trong đống đồ như ngọn núi, lại bị cậu con trai tham ăn này của chàng lục ra!
Ý ca nhi nói chuyện không sớm bằng ca ca, nha nhưng lớn nhanh, hiện tại Tường ca nhi mới có sáu cái răng, cu cậu lại đã tám cái rồi, ngốn nga ngốn nghiến ăn xong cái bánh phúc kia, cái đầu bắt đầu lắc đông lắc tây.
Nhìn vụn bánh ở khóe miệng con trai út, Chân Diệu hối hận ghê gớm.
Sợ lúc con chọn đồ vật đoán tương lai đi ị đi tiểu, nàng cũng không dám cho ăn uống, sớm biết tiểu tử này khẩu vị lớn như vậy, đã nhét no cu cậu trước rồi!
Ý ca nhi ngắm nhìn bốn phía, ngay sau đó, đóa hoa lựu lụa đỏ chót kia liền đập vào tầm mắt. Nhóc mập khom người duỗi tay, liền bắt được đóa hoa đó vào trong tay.
Một tiểu tử mập khóe miệng còn dính vụn đồ ăn, trong tay nắm một đóa hoa lụa, hình tượng này, ngụ ý này, thật sự là không cần nói thêm nữa.
Đây chính xác là một đứa quần áo lụa là mà!
Sắc mặt của cha ruột tiểu tử liền thay đổi ngay tại trận, người vây xem không có ai dám nói chuyện, ánh mắt đủ loại vi diệu.
Chân Diệu cũng không nhịn được nữa, hung hăng lườm Chân Tịnh một cái.
Không nghĩ tới Ý ca nhi lại xoay đầu theo ánh mắt mẹ ruột, sau đó bò lắc lư tới trước mặt Chân Tịnh, vươn tay mập ra, đưa hoa lụa cho Bình ca nhi bên cạnh ả.
Bình ca nhi cầm lấy hoa lụa, lập tức mặt mày hớn hở, lại gần hôn lên mặt Ý ca nhi một cái.
Sắc mặt Chân Tịnh lập tức thay đổi luôn, một ngụm máu sẫm thiếu chút nữa không có phun ra.
Đứa nhỏ yêu nghiệt từ đâu tới này, hắn lại có thể, lại có thể lại trả lại hoa lụa cho Bình ca nhi, chẳng lẽ hắn còn nhớ được là Bình ca nhi ném ra hay sao?
Mất mặt hơn chính là, Bình ca nhi vì một đóa hoa lụa, vui vẻ đi đến hôn yêu nghiệt kia một phát, chuyện này truyền đi, tương lai có thể như thế nào mới được!
Khóe miệng Chân Diệu run lên, không tiện cười ra tiếng, vội buông mi mắt xuống, bấm mình một cái.
Yêu nghiệt trong miệng Chân Tịnh, hoàn toàn không biết mình đã làm chuyện kinh người gì, bây giờ vẫn là hai tay trống trơn, cuối cùng chỉ bắt một đĩnh vàng rồi không buông tay nữa, Chân Diệu rất nghi ngờ là bởi vì đĩnh vàng kia giống bánh sữa hình tai nàng làm cho hai anh em.
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai này đã qua trong sự biến đổi bất ngờ, mọi người đều giải tán.
Chân Tịnh cảm thấy quá mất mặt, sau khi trở về phủ bị bệnh nhẹ một trận mới tiếp tục đi ra ngoài nhảy nhót, không cần nói thêm nữa.
Thanh Phong đường bên này, vào đêm muộn, La Thiên Trình ôm vợ, lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “May mà Ý ca nhi cơ trí, lại có thể biết trả hoa lụa lại, nếu không sau này sẽ phải gánh danh tiếng son phấn này suốt. Kiểu Kiểu, nàng còn nói Ý ca nhi không thông minh bằng Tường ca nhi, ta thấy nó là đại trí giả ngu ý chứ.”
Chân Diệu xì hắn một cái: “Cái gì mà đại trí giả ngu, bình thường ta ngại nó mập, thường ném đồ để cho nó bò nhặt về, làm đúng sẽ thưởng một cái bánh sữa, nó còn tưởng là Bình ca nhi dụ dỗ nó chơi đấy, không có nhìn thấy Bình ca nhi không trả hoa lụa lại không cho bánh sữa, sau đó mất hứng suốt à.”